Mục đích chủ yếu của mình vẫn là học truyền tống trận, tiêu diệt lão cẩu Côn Luân, và tìm được ba người Vũ Tích. Sau đó thì nói cho Vũ Tích biết chuyện về Thanh Thanh, xem nàng ấy có thể tiếp nhận Thanh Thanh hay
không. Vô luận như thế nào, một khi tu vị của mình tới một trình độ nhất định, mình sẽ tìm biện pháp đi tới đại lục Thiên Hồng tìm Thanh Thanh.
Cho nên tấm bản đồ kia rất quan trọng với hắn. Trong một thời gian ngắn ngủi, đã có vô số ý niệm tràn vào đầu Lâm Vân. Lắc đầu, Lâm Vân không
hề do dự nữa, lập tức thay đổi khuôn mặt của mình. Do tu vị của hắn còn
thấp, cho nên chỉ có thể duy trì khuôn mặt giả này được mười phút. Nhưng mười phút là đủ để cho Lâm Vân làm xong chuyện.
Loại thay
đổi dung mạo cấp thấp này, chỉ có thể lừa gạt những tu sĩ cấp thấp. Tu
sĩ cấp cao thì chỉ cần liếc nhìn một cái là phát hiện ra. Cho nên công
pháp này thật sự bình thường. Lâm Vân học được nó trong lúc nhàm chán
không có việc gì làm. Hiện tại tu vị là năm sao thì càng dễ dàng sử
dụng.
Năm người kia chuẩn bị hỗn chiến tiếp thì thấy Lâm Vân
không đi mà quay lại. Đều dừng tay, không biết Lâm Vân rốt cuộc muốn làm gì.
- Ba đứa con gái lập tức biến, đừng để đạo gia phải tức
giận. Nếu không đạo gia sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu. Vừa vặn đạo gia còn thiếu khuyết vài người ấm giường, ba người các ngươi miễn cưỡng có thể bù đắp thiếu hụt đó.
Lâm Vân đi tới liền giận dữ mắng mỏ ba cô gái. Đối với hắn mà nói, ba cô gái này đang ngăn cản việc làm của hắn.
Ba cô gái này đều là những tu sĩ kiêu ngạo, hơn nữa còn là người của
phái Dao Hoa, bình thường có ai dám nói chuyện với các cô như thế đâu.
Thấy Lâm Vân vô lễ như vậy, còn bảo người của phái Dao Hoa ấm giường,
nên rất tức giận. Âm thầm tự nhủ, người này là ai lại dám lên giọng với
mình như thế? Chẳng lẽ tiếng tăm của phái Dao Hoa càng ngày càng đi
xuống rồi?
Tuy nhiên đảo mắt ba người đều thu hồi sự tức
giận, bởi vì cô gái có Trúc Cơ cảm nhận được áp lực cường địa phát ra từ người Lâm Vân, liền ngẹn ngào kêu lên:
- Tu sĩ Kết Đan…
- Chúng ta đi thôi.
Cô gái này nói xong, lập tức lấy ra một pháp khí phi hành, dẫn theo hai cô gái Luyện Khí Kỳ nhanh chóng rời đi. Đồng thời nhớ rõ khuôn mặt của
Lâm Vân. Để khi trở về, thông báo cho môn phái, lấy lại thể diện này. Ba người này muốn lấy bản đồ, không phải là cho mình mà đây là lệnh của
môn chủ. Chỉ là đồng môn còn chưa tới, ba người bọn họ sao có thể là đối thủ của tu sĩ Kết Đan?
Nhưng cô gái Trúc Cơ cảm giác khuôn
mặt của người kia hình như có chút biến hóa. Chỉ là lúc đầu cô ta không
để ý tới khuôn mặt của hắn lắm.
- Nếu không phục thì đi tới
phái Côn Luân tìm gia gia nhé. Một cái môn phái Dao Hoa nho nhỏ, đâu
xứng để phái Côn Luân ta để vào mắt.
Trước khi ba người kia rời đi, Lâm Vân còn bỏ thêm một câu. Khiến ba người thiếu chút nữa rơi xuống từ pháp khí phi hành.
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối. Đây là bản đồ hành tinh mà anh em
chúng tôi lấy được. Hiện tại mượn hoa hiến Phật, đưa cho tiền bối.
Nam tử Trúc Cơ kia tuy chỉ là một tán tu, nhưng rất biết quan sát nét mặt của người khác.
Y thấy Lâm Vân quay lại, mà nữ nhân ngu xuẩn kia nhắc tới bản đồ tinh
không. Chứng tỏ vị tu sĩ Kết Đan này muốn bản đồ tinh không. Dù sao
không có cách nào giữ bản đồ này trong tay. Huống hồ bọn họ chỉ muốn cầm tấm bản đồ này mang đi bán đấu giá mà thôi. Hiện tại đưa bản đồ cho
hắn, cũng chỉ vì bảo vệ tính mạng.
Lâm Vân thấy hai người
thức thời như vậy, trong lòng rất vui vẻ, lập tức thu nhận tấm bản đồ
hành tinh. Tấm bản đồ này là một viên ngọc hình tròn. Có lẽ là một pháp
bảo gì đó. Nhưng thoạt nhìn lại không thấy có linh lực ba động. Phỏng
chừng là do đẳng cấp không cao.
Lâm Vân vừa mới phóng thần
thức vào trong đó, vũ trụ mênh mông khiến cho Lâm Vân có chút choáng
váng. Vội vàng thu hồi thần thức lại, trong lòng rất là kinh ngạc. Bản
đồ hành tinh này tuyệt đối không tầm thường.
- Tiền bối, bản
đồ này có lẽ là một bản đồ của một khu vực trong vũ trụ, không lớn lắm.
Chúng tôi giữ nó cũng không có tác dụng gì.
Tu sĩ Trúc Cơ tiếp tục nói. Bản đồ này đúng là không có tác dụng gì với y.
Lâm Vân đương nhiên biết vì sao y nhắc vậy. Nhất định là y muốn mình
đền bù tổn thất. Lâm Vân cũng không có ý cướp không của người ta. viên
ngọc này không phải là vật bình thường, tu sĩ Trúc Cơ kia thấy nhỏ bởi
vì thần thức của y quá thấp.
Nhưng Lâm Vân lục khắp Tinh Giới lại không có thứ gì có thể trả công. Có thì là Tinh Minh Thạch, vạn kim khó cầu. Muốn cho vài viên linh thạch, nhưng linh thạch cũng chỉ còn
lại mấy viên.
Lần trước lúc luyện khí, hắn đã cắt ba khối
Tinh Minh Thạch. Hắn dùng hai khối để luyện chế hai cái nhẫn. Bây giờ
còn có một khối và phần lớn Tinh Minh Thạch. Vậy thì đưa cho bọn họ một
khối Tinh Minh Thạch cũng được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền lấy khối Tinh Minh Thạch đưa cho tu sĩ Trúc Cơ, nói:
- Vật này coi như là đền bù tổn thất cho hai cậu.
Nam tử Trúc Cơ thấy Lâm Vân tùy ý lấy một cục đá đưa cho mình, trong
lòng cười khổ một tiếng. Biết mình không thể cưỡng chế người ta đưa thứ
khác. Người ta là tu sĩ Kết Đan, chỉ vung tay cái là lập tức tiêu diệt
được mình.
Nên y đành phải khom người cảm tạ:
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Vân không để ý, xoay người rời đi, một lúc sau đã biến mất tăm mất
tích. Hắn không muốn nấn ná lâu. Phỏng chừng ba người Vũ Tích đang cần
sự giúp đỡ của hắn. Huống chi khuôn mặt của mình cũng sắp trở về nguyên
hình rồi.
- Anh, người kia thật đúng là đồ cướp đường. Ỷ vào
có tu vị cao hơn, mà cướp không đồ đạc của chúng ta. Còn đền bù một viên đá vớ vẩn nữa chứ. Chúng ta cần gì viên đá đó, vứt đi là được…
Tu sĩ Luyện Khí kia rất tức giận nói.
- Kiến Vũ, đừng lớn tiếng như vậy.
Tu sĩ Trúc Cơ kia cũng thở dài. Cầm viên đá mà Lâm Vân đưa cho, cẩn thận xem xét đây là đá gì.
- Hòn đá vớ vẩn có gì mà phải xem.
Người em trai vẫn còn lầu bầu.
Nhưng nam tử Trúc Cơ kia đã biến sắc, nghẹn ngào kêu lên:
- Tinh Minh Thạch.
Đây đúng là thứ quý báu, có tiền cũng không mua được. Lần trước y may
mắn được một vị tu sĩ Kết Đan đưa đi tham gia một cuộc đấu giá. Lúc ấy
có một viên Tinh Minh Thạch chỉ bằng một nửa viên này, đã bán đấu giá
được hai triệu linh thạch.
Không ngờ mình lại có được một viên Tinh Minh Thạch, lại còn lớn như thế.
- Ca ca, anh sao thế? Tinh Minh Thạch là cái gì?
Người em trai khó hiểu hỏi.
- Kiếm Vũ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Lần này chúng ta phát tài rồi. Đi mau.
Tu sĩ Trúc Cơ vội vàng kéo người em trai rời đi. Đảo mắt đã biến mất không thấy.
Lâm Vân biết mình lại đắc tội thêm phái Dao Hoa. Hắn biết viên ngọc này không phải là một pháp bảo tầm thường. Nhưng không biết người của phái
Dao Hoa có biết sự quý giá của viên ngọc hay không?
Viên ngọc này không giống với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, nó có thể bỏ vào Tinh Giới được. Lâm Vân lắc đầu, để sau rồi nghiên cứu, việc quan trọng bây giờ là tới
một chỗ an toàn hơn. Lâm Vân bay thêm vài ngày, cảm giác mình đã thực sự an toàn mới dừng chân lại.
Trải qua thăm dò, hắn mới biết
nơi này không phải là tiên cảnh Côn Luân, mà là Khôn Truân Giới. So với
Địa Cầu, Khôn Truân Giới lớn hơn nhiều lắm. Tuy không dám khẳng định nơi này có phải là một hành tinh hay không, nhưng có thể khẳng định kết
giới kia là một trận pháp thời viễn cổ. Mà Khôn Truân Giới và Địa Cầu có một quan hệ mật thiết gì đó.
Không ngừng chạy trốn vài ngày, Lâm Vân đã rất mệt mỏi. Nội thương còn chưa hoàn toàn khỏi.
Nhưng trải qua những làn hỏi thăm, Lâm Vân dần dần hiểu về thế giới Tu
Chân. Nguyên lai linh thạch chẳng những có Hạ Phẩm, còn có Trung Phẩm,
Thượng Phẩm và Cực Phẩm. Xem ra viên linh thạch mà mình lấy được trong
tay họ Tào kia là một viên linh thạch Trung Phẩm. Mà tài nguyên trong
Khôn Truân Giới cũng đang dần héo rút. Nhưng vẫn đầy đủ hơn Địa Cầu rất
nhiều. Các phường thị và cửa hàng buôn bán rất tấp nập, giao dịch bằng
linh thạch là chủ yếu.
Nhìn có nhiều linh thạch như vậy, Lâm
Vân trông mà thèm, nhưng hắn không thể ra tay cướp. Làm như vậy là mình
xong đời. Chỗ này tuy ít có tu sĩ Nguyên Anh qua lại, cho dù tu sĩ Kết
Đan cũng không nhiều, nhưng vẫn là có. Tu vị của mình cũng chỉ tính sàn
sàn ở nơi này mà thôi.
Lâm Vân thăm dò những môn phái chuyên
nghiên cứu về trận pháp, nhưng chỉ nghe thấy có Ẩn Phù Tông. Nghe nói Ẩn Phù Tông là tông môn sản xuất bùa và trận pháp lợi hại nhất. Đã xếp vào tông môn, thì toàn là môn phái thần bí. Không có người mối lái thì khó
mà mua được đồ đạc của bọn họ. Cho nên biết thì biết, Lâm Vân không biết đi đâu tìm mua đồ của bọn họ.
Một số môn phái lớn sản xuất
trận pháp cũng lợi hại, nhưng Lâm Vân không dám tùy tiện gia nhập. Một
là những môn phái này thu nhận đồ đệ rất nghiêm khắc. Cơ hồ điều tra tới ba đời dòng họ mới cho vào. Lâm Vân đoán chừng nếu mình gia nhập một
môn phái nào đó, sẽ bị lão tổ Côn Luân phát hiện.