Sư phụ, Sư huynh trở về rồi à?
Vu Liêm nghe thấy tiếng của sư phụ, vội vàng chạy ra.
- Liêm sư đệ, mau tránh đi, huynh có việc muốn nói với sư phụ.
Hổ Đầu thấy mấy người sư đệ, sư muội chạy ra, vội vàng bảo bọn họ quay vào.
Liễu dược sư biết đệ tử của mình sợ mọi người bị nhiễm bệnh, thì lắc đầu nói:
- Các con cứ đi ra đi. Sớm muộn gì nơi đây cũng bị nhiễm bệnh thôi. Ài…
- Con xin lỗi sư phụ. Con chỉ muốn trở lại đây thăm sư phụ một lát, rồi cầm linh bài của cha mẹ con rời đi. Con muốn ở cùng cha mẹ trước khi…
Dịch Hổ ảm đạm cúi đầu.
- Đừng nghĩ nhiều, vào nhà hẵng nói. Mọi người cũng đi vào đi.
Liễu dược sư nhìn vài đệ tử của mình, cũng rất thương cảm nói.
- Hổ Đầu, tình hình bên kia thế nào rồi?
Mọi người an vị chỗ ngồi, Liễu dược sư mới hỏi Hổ Đầu.
Hổ Đầu kể lại chuyện bên thị trấn Cửu Hồ. Thì ra thị trấn Cửu Hồ xảy ra ôn dịch từ một tuần trước. Lúc Hổ Đầu tới đây, thì ôn dịch mới chỉ bùng phát hai ngày. Người bên đấy muốn mời Liễu dược sư tới hỗ trợ, nhưng
bất đắc dĩ Liễu dược sư đi hái thuốc vẫn chưa về. Mà Hổ Đầu thì nghĩ,
mình tuổi trẻ lực tráng, sự miễn dịch mạnh hơn sư phụ một ít, nên chủ
động yêu cầu đi tới hỗ trợ.
Kết quả là không ngờ Hổ Đầu vừa
tới thị trấn Cửu Hồ, thì ôn dịch ở đây đã không thể kiểm soát nổi. Ngày
nào cũng có hàng nghìn người chết. Hơn nữa còn không có biện pháp nào
ngăn chặn. Hổ Đầu tới cũng không giúp được gì, mà còn bị nhiễm bệnh vào
người.
Đến bây giờ thì ôn dịch đã lan sang cả thị trấn Tây
Lương. Lệnh phong tỏa đã bỏ, mà Hổ Đầu thì không muốn chết một mình ở
bên ngoài. Nên quay trở về để lấy linh bài của cha mẹ. Trước khi chết
cũng muốn gặp lại sư phụ một lần.
Hiện tại khắp nơi là người chờ chết, cho nên Hổ Đầu quay trở về cũng không có ai để ý.
Nghe Hổ Đầu nói vậy, Liễu dược sư thổn thức không thôi. Không ngờ một
cái ôn dịch đã diệt gần hết người trong một thị trấn, xu thế vẫn còn
tiếp tục. Mà bọn họ là dược sư, cũng chỉ biết đợi tử thần lấy mạng.
- Ủa…
Hổ Đầu bỗng ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
- Sao vậy?
Liễu dược sư thấy vẻ mặt kinh hỉ của Hổ Đầu, vội vàng hỏi.
- Sư phụ, hình như bệnh của con đã khỏi rồi. Thân thể bắt đầu có khí
lực, cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất. Thật là kỳ quái? Con sẽ
không phải chết, con đã khỏi bệnh rồi…
Hổ Đầu nói xong liền khóc lên.
Hổ Đầu hiểu rất rõ triệu chứng của căn bệnh này. Lúc đầu cơ thể sẽ cảm
thấy cực kỳ mệt mỏi, sinh lực dần cạn kiệt. Cuối cùng là té xỉu và chết
đi. Sau đó cơ thể bắt đầu khô quắt lại. Cậu ta đã thấy rất nhiều người
bệnh chết như vậy. Cho nên khi cậu ta thấy cả người mệt mỏi, thì biết
mình đã nhiễm bệnh. Nhưng thật không ngờ, vô duyên vô cớ bệnh lại khỏi.
Thật sự khiến cậu ta kinh hỉ như muốn điên.
- Có thật không? Liệu có phải con cảm giác sai lầm, con vốn không bị bệnh?
Liễu dược sư cũng kinh hỉ kêu lên.
- Con chắc chắn mà. Con nhiễm bệnh hay không sao con lại không biết
chứ. Con ở thị trấn Cửu Hồ bảy tám ngày, con biết rất rõ triệu chứng của người bệnh.
Hổ Đầu kiên định nói.
Liễu dược sư nhíu
mày, chuyện gì xảy ra vậy nhĩ? Bỗng nhiên ông ta nhớ tới tình trạng của
mình. Ông ta cũng bị nhiễm bệnh, nhưng kết quả thì đã khỏi. Lẽ nào nơi
này là một bảo địa, có thể ngăn cản mọi chứng bệnh?
Bình
thường Liễu dược sư không tin những chuyện như vậy. Nhưng nó chứng thực
trên người hai thầy trò, thì không thể không tin được.
- Sư
phụ, con cho rằng việc sư huynh khỏi bệnh chắc là đúng. Bởi vì con có
một việc còn chưa kịp bẩm báo cho sư phụ. Đó là người trẻ tuổi mà chúng
ta cứu về đang dần dần hồi phục. Mà tốc độ hồi phục rất nhanh, mắt
thường cũng có thể trông thấy được. Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Linh Nhi bỗng lên tiếng.
- Có chuyện như vậy à? Thật là tà môn. Đi, chúng ta tới xem hắn thế nào.
Liễu dược sư nói xong, liền đi theo mấy đệ tử tới phòng của Lâm Vân.
Lâm Vân vẫn ngủ say như vậy. Nhưng thương thế của hắn đúng như lời của Linh Nhi nói, khôi phục cực nhanh.
Liễu dược sư nhíu mày nói:
- Lẽ nào nhà này lại xuất hiện bảo vật gì đó?
- Sư phụ, liệu có phải do người này không? Thương thế của hắn khôi phục nhanh như vậy, có khả năng những người ở bên cạnh hắn sẽ không bị lây
bệnh dịch. Thậm chí là căn bệnh rất nhanh được giải trừ?
Linh Nhi thấy sư phụ cũng không nói ra được nguyên nhân, liền thử đưa ra lời suy đoán của mình.
- Khả năng này có thể xảy ra…
Liễu dược sư trầm tư một lát mới gật đầu nói.
- Sư phụ, nếu như vậy, chúng ta gọi hết người bệnh tới đây, không phải bọn họ đều khỏi sao?
Vu Liêm nhanh miệng nói.
Liễu dược sư lại trầm mặc, sau nửa ngày mới lên tiếng:
- Như vậy cũng được, nhưng lại sợ làm hại người này. Ài…
Linh Nhi im lặng không nói. Cô ta hiểu ý của sư phụ. Nếu người kia quả
thật có năng lực chữa khỏi bệnh tật, thì sẽ có rất nhiều người muốn mang hắn đi. Thậm chí vì tranh dành mà chém giết cũng không chừng.
Vu Liêm và Hổ Đầu cái hiểu cái không, nhưng bọn họ không hề hoài nghi với lời của sư phụ.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Vu Liêm nói.
Liễu dược sư vui mừng nhìn những đệ tử của mình. Ông ta rất hài lòng với tính cách lương thiện của bọn chúng.
- Để thầy thử dẫn cháu nội của Lão Mao Tử ở nhà bên sang đây, xem có thể khỏi bệnh không.
Liễu dược sư đi ra khỏi cửa, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Ông
ta không biết mình phải làm thế nào, nên cứu một người hay cứu toàn bộ
người trong thị trấn.
Chọn bên nào ông ta cũng cảm thấy bất an.
- Liễu dược sư, sao ông lại tới đây?
Liễu dược sư thấy Lão Mao Tử đầy vẻ cao hứng, không còn bi thương như mấy tiếng trước.
- Có chuyện vui gì à, Lão Mao Tử?
Liễu dược sư âm thầm tự nhủ, cháu nội của Lão Mao Tử này sắp chết rồi, sao lão đấy còn hớn hở được như vậy nhỉ?
- Ha ha, vừa kịp lúc, ông xem hộ tôi đứa cháu một chút. Cháu của tôi vô duyên vô cớ khỏi bệnh. Chắc là được ông trời phù hộ.
Lão Mao Tử kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Liễu dược sư càng khó hiểu. Chẳng lẽ không chỉ nhà ông ta là nơi bảo địa, mà nhà của Lão Mao Tử cũng như vậy?
Liễu dược sư mang theo đầy bụng nghi vấn trở về nhà. Cuối cùng quyết
định đợi hai ba ngày nữa rồi nói sau. Có lẽ suy nghĩ ông ta là sai lầm,
nói không chừng bệnh dịch đã chuyển biến tốt.
Ba ngày sau,
không ngừng có người khỏi bệnh. Khiến Liễu dược sư dần dần hiểu ra. Khu
vực khỏi bệnh bắt đầu từ xung quanh nhà ông ta rồi chậm rãi khuếch tán
ra ngoài. Phạm vi càng lúc càng rộng. Lúc đầu là nhà hàng xóm, rồi hàng
xóm của hàng xóm, cứ thế lan ra ngoài.
Từ gần tới xa, không có chỗ nào là bỏ sót.
Quả nhiên, việc mọi người khỏi bệnh có liên quan tới người trẻ tuổi
kia. Liễu dược sư âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ông ta cũng không dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Cứ theo tình hình này, chắc thị trấn Cửu
Hồ cũng được chữa trị.
Thấy dịch bệnh trong trấn dần dần được
khống chế, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng Lí trưởng cũng yên lòng. Nửa tháng sau, người bệnh ở thị trấn Cửu Hồ đã dần dần khỏe mạnh. Nhưng nơi này đã chết rất nhiều người, dân số chỉ còn một phần nhỏ