Lâm Vân bỏ thẻ ngọc xuống, trong đầu suy nghĩ. Thẻ ngọc này lấy được từ Thập Bát Lí Trang, hẳn là của một Luyện Khí Sĩ mà tên đạo sĩ kia đã
nói. Loại thẻ tre như vậy chắc là không ít. Nhưng không biết vì sao
Luyện Khí Sĩ hiện tại không còn tồn tại nhiều. Mà theo lời của tên Tào
Khuê kia nói, tu vị của các Luyện Khí Sĩ đều rất thấp. Lời này của y có
lẽ không đáng tin lắm, bởi vì bản thân y còn chưa từng nhìn thấy qua
Luyện Khí Sĩ.
Trong tổ chức dị năng của quốc gia đã có hai
Luyện Khí Sĩ, vậy thì khi trở về mình nên hỏi một chút Luyện Khí Sĩ là
thế nào? Nhưng nên cẩn thận một chút, bởi vì chuyện mình diệt tổ chức
Hắc Thủ Băng Đao đã huyên náo cả toàn cầu. Nói không chừng có một ít tổ
chức dị năng đã hoài nghi do một người làm. Cho nên an phận vẫn tốt hơn.
Mà bộ “Cơ bản về đan trận” ngược lại rất hữu dụng với mình. Từ nay về
sau phải nghiên cứu cẩn thận xem. Lâm Vân bỏ thẻ ngọc xuống, cầm cái thẻ ngọc còn lại, rồi dùng thần thức dò tra. Cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ.
Phỏng chừng cái thẻ ngọc này là do một người tu luyện lợi hại hơn lưu
lại. Mà thần thức của mình chưa đủ để đọc nội dung trên đó. Không biết
có phải là của Luyện Khí Sĩ trước nhà Tần lưu lại hay không? Nhưng thẻ
ngọc này mình lấy được ở núi tuyết Misimi, cho nên cũng chưa chắc là của một Luyện Khí Sĩ.
Nếu có thể khắc chữ lên thẻ ngọc, Lâm Vân
liền tìm một chỗ trống trên thẻ ngọc, rồi dùng thần thức thử khắc xem.
Quả nhiên là rất dễ dàng khắc vào, nhưng lại lập tức tiêu tán. Cho dù
như vậy cũng khiến cho Lâm Vân cực kỳ mừng rỡ. Nguyên lai thần thức tu
luyện tới một mức độ nhất định còn có tác dụng như vậy. Có lẽ phải tu
luyện tới ba sao thì mới có thể nhìn thấy nội dung khắc trên cái thẻ
ngọc thứ hai này.
Lâm Vân đi ra hang động, trông thấy Hàn Vũ
Tích và Liễu Nhược Sương đang nhàm chán trò chuyện gì đó. Phỏng chừng vì sợ tên đạo sĩ mà không dám chạy tới bờ biển, chỉ có thể ở đây nói
chuyện cho qua ngày.
- Anh đi ra rồi.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân đi ra, thần sắc rất là kinh hỉ. Trong mắt Lâm Vân hiện lên một
tia xin lỗi. Biết mình quá đầu nhập vào tu luyện, không dành thời gian
cho nàng. May mà chỗ này còn có Liễu Nhược Sương để cho nàng trò chuyện.
- Anh đã nói là sẽ đưa mọi người trở về phải không?
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân đi ra, liền vội vàng hỏi.
- Đợi lát nữa, trước ăn chút gì đã.
Hàn Vũ Tích nói xong, vội vàng đi đun củi.
- Ừ, đợi lát nữa về, để anh thu thập đồ đạc bên trong hang.
Lâm Vân nói xong, trở lại cái hang, thu toàn bộ đồ đạc, kể cả giường ghế vào trong Tinh Giới.
Ba người ăn xong bữa cơm, Lâm Vân nói:
- Hiện tại chúng ta đi thôi. Số chén bát, xoong nồi thì để ở đây cũng được.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích đều có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Sau nửa ngày, Hàn Vũ Tích mới lên tiếng:
- Nhưng chúng ta trở về bằng cách nào?
- Anh đã nói rồi mà, anh sẽ đưa các em bay trở về. Nói lời phải giữ lời chứ.
Lâm Vân nói xong, nắm tay của Hàn Vũ Tích đi ra ngoài. Liễu Nhược Sương thấy thế đành phải đi theo sau. Trong lòng đang nghĩ Lâm Vân đưa hai
người về bằng cách nào.
Ba người đi tới bãi biển, Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Liễu Nhược Sương nói:
- Nhược Sương, chắc em cũng nghĩ anh không phải người thường. Cho nên
anh không hy vọng em kể lại chuyện xảy ra ở trên đảo này cho bất kỳ ai.
Chỉ có một mình em biết là được rồi. Em làm được không?
Liễu
Nhược Sương nhìn Lâm Vân, trong lòng tự nhủ, phải giữ bí mật việc gì?
Việc giết người đạo sĩ kia sao? Nếu là vậy, cho dù anh không nói, tôi
cũng không nói chuyện này ra bên ngoài. Tuy nhiên, việc anh lấy từ đâu
ra cái giường, quả thực có chút kỳ quái.
- Vâng, em chắc chắn sẽ không nói với ai. Em hiểu ý anh mà. Hiện tại em muốn trở về, mà anh
nói hai tháng sau sẽ dẫn theo bọn em rời đi. Bây giờ đã là qua hai tháng rồi, chúng ta vẫn còn ở trên cái đảo. Chẳng lẽ anh thực sự muốn bay về
chắc?
Liễu Nhược Sương có chút buồn bực. Cả ngày ở trên cái đảo
này, ngay cả bờ biển cũng không thể đi, nàng đã sớm muốn trở về rồi. Vũ
Tích và Lâm Vân là hai vợ chồng, sống nơi này không sao. Mình sống ở đây chỉ có chen ngang mà thôi.
- Tốt, em tới đây.
Lâm Vân nói xong, ôm eo nhỏ của Hàn Vũ Tích, rồi nói với Liễu Nhược Sương.
- Anh muốn làm cái gì?
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân duỗi một tay ra, có ý ôm mình, đương
nhiên không muốn đi tới. Mà lui về sau mấy bước. Người này rõ ràng ở
trước mặt Vũ Tích cũng muốn đùa giỡn mình như vậy.
- Mang
theo hai em bay trở về chứ gì nữa. Em không đến đây thì bọn anh sẽ bay
mất, để lại em một mình chỗ này đó. Anh vừa bay lên sẽ không muốn xuống
đâu. Em cứ nghĩ kỹ đi. Nói không chừng ngày mai lại tới thêm một tên đạo sĩ khác. Hăc hắc…
Lâm Vân dọa Liễu Nhược Sương, rồi làm bộ muốn bay.
Hắn biết Vũ Tích và Liễu Nhược Sương chưa bao giờ bay lượn trên không,
nếu không ôm eo của các nàng, đột nhiên bay lên không trung, các nàng
nói không chừng vì kinh hãi mà lộn xuống.
Thấy bộ dáng của
Lâm Vân rất nghiêm túc, Liễu Nhược Sương liền do dự. Người này nói bay
trở về, có phải hay không là muốn nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của
mình? Tuy nhiên có chị Vũ Tích ở đây, chắc hắn không ý làm như vậy? Hai
tháng qua, chỉ có ngày đầu tiên là hắn có ý xấu với mình, về sau biểu
hiện của hắn rất không tệ. Mình có nên tin tưởng hắn không nhỉ?
Liễu Nhược Sương lại nghĩ tới, Lâm Vân hẳn không phải người bình
thường. Chẳng lẽ hắn có thể bay sao? Thôi, cho dù hắn không thể bay,
mình cũng chỉ bị sờ một cái, có mất mát gì đâu. Tin tưởng có lão bà của
hắn ở đây, hắn cũng không dám làm chuyện gì quá phận.
Hàn Vũ
Tích cũng không tin Lâm Vân có thể mang các nàng bay trở về. Nhưng không có ý kiến với việc Lâm Vân muốn ôm cô gái khác. Bởi vì hắn không phải
là loại người thích chiếm tiện nghi của con gái. Vì vậy không lên tiếng.
Liễu Nhược Sương lo lắng Lâm Vân thực sự để lại mình ở nơi đây. Trong
lòng thậm chí tồn tại một phần nghìn ảo tưởng. Hy vọng Lâm Vân thật sự
bay lên. Do do dự dự đi tới bên người Lâm Vân. Lâm Vân không chút khách
khí ôm lấy vòng eo của Liễu Nhược Sương.
- Anh…
Eo của Liễu Nhược Sương bị Lâm Vân cường thế ôm lấy, một hương vị nam nhân
mạnh mẽ truyền tới. Nàng chỉ nói được một lời, rõ ràng cảm thấy thân thế có chút mềm nhũn. Một cảm giác thư thái xông lên đầu. Thậm chí còn
ngóng trông Lâm Vân không buông tay ra.
Lâm Vân đương nhiên
sẽ không buông tay. Phi Vân Trùy ở dưới chân bay lên, đảo mắt đã biến
thành lớn hơn. Xoạt một tiếng, tà tà bay lên không trung. Hàn Vũ Tích
giật mình, thật lâu không nói được lên lời. Lâm Vân nói từ nay về sau có thể phi hành là sự thật? Anh ấy có thể dẫn mình bay đi?
Đã lâu, Liễu Nhược Sương mới phản ứng, đỏ mặt lên nói:
- Không phải anh nói mang bọn em bay về sao? Vì sao còn không cử động? Muốn chiếm tiện nghi thì nói thẳng, bỏ…
Lời vừa đến đây, toàn thân của Liễu Nhược Sương đã mềm nhũn, chỉ hy vọng Lâm Vân chủ động buông tay ra.
- À, em nhìn xuống chân em mà xem.
Lâm Vân giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Liễu Nhược
Sương. Lúc đầu hắn còn bay rất chậm, chính là sợ hai người kinh hãi.
Liễu Nhược Sương vô ý thức nhìn xuống dưới.
- A…..
Một tiếng thét thật dài.
Nếu không phải Lâm Vân ôm nàng, thì chính cô ta nói không chừng đã buông tay rơi xuống dưới rồi.
Hàn Vũ Tích cũng đã phản ứng, run rẩy nói:
- Lâm Vân, chúng ta thực sự bay lên trời rồi?
- Ừ, anh đã nó rồi mà. Có một ngày nào đó anh sẽ đưa em lên tới các vì
sao. Hiện tại chúng ta chỉ có thể bay trên không trung. Đi ra ngoài vũ
trụ có chút xa xôi, nhưng không phải là không thể.
Lâm Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Vũ Tích, không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái.
Hàn Vũ Tích vì kích động, quên mất luôn Liễu Nhược Sương bên cạnh, càng thêm dán lên người Lâm Vân rồi hôn môi hắn.
Liễu Nhược Sương nhìn mây trắng xung quanh, nàng đã bị triệt để rung
động. Hai chân có chút run rẩy, còn có thể đứng được là nhờ Lâm Vân ôm
nàng, mới có thể miễn cưỡng đứng ở trên Phi Vân Trùy. Trong nội tâm đã
là kinh đào hãi lãng. Lâm Vân rõ ràng có thể bay? Hắn luôn tạo cho mình
một cách thoát tục bất phàm, chẳng lẽ hắn chính là một vị thần tiên sao?
Tuy nhiên, đã là thần tiên rồi còn háo sắc như vậy? Nhìn Lâm Vân và Hàn Vũ Tích đang hôn nhau, đột nhiên nàng không có bất kỳ thẹn thùng hay
xấu hổ gì cả.
Bởi cảm giác rung động khi được bay lên không trung vẫn còn.
Cũng may Lâm Vân bay không phải là nhanh. Không giống như lúc mới bay
tới, tốc độ nhanh như sao băng. Hiện tại chỉ là trở về, nên hắn có thể
chậm rãi bay.
Gần nửa tiếng sau, Liễu Nhược Sương mới thích
ứng, đôi chân cũng không còn run nữa. Nhìn mặt biển mơ hồ ở dưới và mây
trắng mênh mông, Liễu Nhược Sương sinh ra một cảm giác mình là một tiên
nữ. Nếu như mình có thể tự bay thì tốt.
Có chút áp chế không nổi, quay đầy nhìn Lâm Vân đang hôn Hàn Vũ Tích nói:
- Em có việc muốn hỏi anh, hai người đợi một chút rồi hôn tiếp.