Lâm Vân vội vội vàng vàng chạy tới ngõ Hạnh Hoa. Trong lòng tự nhủ,
hiện tại đã 11h rồi, chắc cô nàng Đường Tử Yên cho rằng mình thả bồ câu
cô ta. Nhưng Lâm Vân cũng không quan tâm. Dù sao ngày mai phỏng chừng
mình muốn rời đi nơi này. Về phần Đường Tử Yên nghĩ như thế nào, hắn mặc kệ.
Nhưng Lâm Vân vừa đi ra không được xa, liền biết mình
lại bị người theo dõi. Lần này là hai người. Lâm Vân cười lạnh một
tiếng, đồ không biết sống chết. Những người này không biết là từ nơi nào tới, rõ ràng muộn như vậy cũng có thể tra ra mình ở đâu. Có điểm thần
thông quảng đại.
Hiện tại người xung quanh rất ít, Lâm Vân
cũng lười chạy về, trực tiếp đứng lại nhìn hai người đang tới vây mình.
Nhưng hai người này còn chưa tới gần, sắc mặt của Lâm Vân bỗng thay đổi, không chút do dự, nhanh như thiểm điện nhảy sang trái. Hai tia sáng
lạnh phóng tới, vừa vặn bay về chỗ đứng cũ của Lâm Vân.
Lâm
Vân biết mình đã trúng mai phục. Thực lực của kẻ đánh lén mình kia tuyệt đối không kém hơn mình bây giờ. Tinh Vân của mình còn chưa khôi phục,
lại bị hai tiểu tử này dời đi chú ý, nên phát hiện tên đánh lén kia hơi
muộn. Tổng cộng là ba người, có lẽ đêm nay mình phải ăn chút thiệt thòi
rồi.
Đang nghĩ ngợi, một tia sáng bổ xuống đầu của Lâm Vân.
Không dám do dự, Lâm Vân mạnh mẽ dùng chân đá về phía kẻ tấn công mình
kia. Hai tiếng bùm bùm chói tai vang lên. Kẻ tấn công và Lâm Vân đồng
thời lùi về hai bước.
- Chưởng đao?
Lâm Vân hít vào
một hơi. Thật không ngờ kẻ đánh lén mình sử dụng chính là công phu nội
gia chính tông. Càng không nghĩ tới ở thế giới này, lại có người luyện
được công phu nội gia đến cảnh giới như vậy.
- Dùng lực hóa kình, dùng kình hóa gió, dùng gió hóa đao, dùng đao giết người.
Tuy Lâm Vân tu luyện không phải là võ công của thế tục, nhưng vẫn có
chút minh bạch với võ công nơi này. Võ công mà hắn dạy cho Mạnh An chính là một công phu nội gia.
Nam tử gầy gò trước mặt này sử dụng tuyệt đối là công phu nội gia chính tông. Loại công phu này so với lúc
Lâm Vân luyện thành một sao hay là lúc lực lượng Tinh Vân của hắn không
bị tổn hại, thì chẳng là cái gì. Nhưng hiện tại thì Lâm Vân tuyệt đối
không phải là đối thủ của người này. Có thể bổ ra chưởng đao, tuyệt đối
là cường giả. Cho dù mình xuất ra thủ đoạn, liều mạng với tên này, nhưng cũng không thể trốn thoát sự liên thủ của hai người kia.
Tuy cự ly giữa hắn và nam tử gầy kia còn khá xa, đao quang không thể tới
được, nhưng như vậy đã rất giỏi. Hình như nhìn ra được Lâm Vân muốn chạy trốn, tên nam tử gầy gò kia không chút do dự, lại đánh tới vài chưởng.
Mà vài chưởng lần này có vẻ nhanh hơn chưởng đầu, có lẽ y muốn kết thúc
sớm.
Trong nội tâm của Lâm Vân thầm giận. Thật sự là hổ rơi
xuống hố bị chó khinh. Nếu không phải lão tử bị thương chưa lành, thì
các ngươi cũng không có không gian mà múa may. Còn bây giờ, nếu như
không xuất ra sát chiêu, mà dùng hết toàn lực chắc cũng chỉ đánh ngang
tay với tên nam tử gầy gò này. Thậm chí còn có thể bị thương. Nhưng hiện tại không phải có một mình y. Lâm Vân đoán chừng, ngoại trừ ba người
này, vẫn còn có đồng bọn đang chạy tới.
Một khi mình bị nam
tử này cuốn lấy, như vậy thì mình khó lòng mà chạy trốn. Tuy không biết
những người này có quan hệ với những kẻ mình giết ở gần nhà ga kia
không, nhưng Lâm Vân phỏng chừng, dù không quan hệ, cũng là người mà
mình đã đắc tội qua.
Nhìn địa hình xung quanh một lát, Lâm
Vân lần nữa vung chân tới. Thanh âm bùm bùm vang lên không dứt. Nhưng
tên nam tử gầy kia có vẻ càng đánh càng mạnh, liên tục bổ chưởng về phía Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm sợ hải. Y làm như thế nào mà phát ra chưởng
đao nhanh như vậy? Chẳng lẽ mình dự tính sai? Người này sắp hình thành
đao mang rồi? Nếu là như vậy, hôm nay mình rất khó chạy thoát.
Nhưng Lâm Vân rất nhanh bình tĩnh lại. Chưởng ảnh của tên này tuy dọa
người, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu. Xem ra kẻ này còn chưa hình
thành đao mang. Đã như vậy, mình còn còn cơ hội chạy trốn.
Lâm Vân đột nhiên quét ngang chân, mang theo ảo ảnh. Hai người kia vốn
chỉ vây quanh chưa động thủ, đột nhiên cảm thấy trước mặt xuất hiện một
cơn gió đánh tới. Vội vàng muốn tránh đi, nhưng đã chậm. Hai tiếng bành
bạch vang lên, hai người đã bị đá bay hơn 3m.
Tên nam tử gầy
gò thấy Lâm Vân rõ ràng còn kiêu ngạo hơn mình. Đang đấu với mình, còn
có tâm tư để ý tới người khác. Liền không chút do dự dùng một tay thay
đao bổ tới lưng của Lâm Vân.
Lâm Vân biết mình một khi tránh
ra chưởng này, lập tức sẽ rơi vào đường cụt, rồi bị y dùng chưởng đao
quấn lại, muốn chạy cũng khó khăn.
Cho nên, Lâm Vân tập trung lực lượng Tinh Vân vào sau lưng, tạo thành một vòng sáng bảo hộ. Một
tiếng bùm vang lên, chưởng kia hoàn toàn đập vào lưng của Lâm Vân. Vầng
sáng bảo hộ sau lưng của Lâm Vân lập tức vỡ vụn, xuất hiện một vết
thương dài 20cm ở lưng.
Lâm Vân phun ra máu tươi, thân hình không dừng lại, trong chớp mắt biến mất vào bóng đêm.
Tên nam tử gầy gò thấy Lâm Vân biến mất trong đêm, không có đuổi theo. Y biết rõ chỉ cần người này còn ở Phụng Tân, thì không thể chạy thoát
được. Một chưởng của mình khi nãy đâu có đơn giản như vậy.
- Nghĩa ca, có muốn tiếp tục đuổi không?
Một tên vừa bị Lâm Vân đá bay kia đã đứng dậy chạy tới hỏi nam tử gầy gò.
- Không cần.
Rất hiển nhiên, nam tử gầy gò này chính là Lý Nghĩa của Lý gia. Lý
Nghĩa vừa trả lời xong, thì có tiếng điện thoại di động vang lên.
- Anh cả, vâng, hiện tại hắn đang ở Phụng Tân. Vừa rồi em và hắn còn đánh một trận. Hiện tại chắc hắn đang bị thương.
Lý Nghĩa đơn giản kể lại cho Lý Hiếu Thành.
- Tốt, làm tốt lắm. Nhưng tên kia vì sao lại bị thương? Anh tưởng thực lực của hắn phải ngang bằng em?
Nghe Lý Nghĩa báo cáo như vậy, Lý Hiếu Thành rất là cao hứng. Chỉ cần
Lâm Vân còn đang ở Phụng Tân, như vậy tuyệt đối không thể thoát được bàn tay của y. Tuy nhiên, y không nghĩ ra vì sao Lâm Vân lại bị thương.
- Có lẽ vết thương nào đó của hắn chưa lành. Hiện tại lại tăng thêm vết thương mà em vừa cho hắn.
Lý Nghĩa nhìn ra Lâm Vân bị thương từ trước. Đối với Lâm Vân trẻ tuổi đã có thân thủ như vậy, y cũng rất kinh ngạc.
- A, xem ra vết thương đó là từ Yamada mà ra.
Lý Hiếu Thành gật đầu nói.
- Vô luận thế nào, lần này không thể để cho hắn chạy Cho dù là nổ súng ở chỗ đông người, cũng muốn lưu hắn lại.
Lý Hiếu Thành bổ sung.
Màn đêm buông xuống cả Phụng Tân đã hoàn toàn giới nghiêm. Các trạm ra
vào thành phố đều có cảnh sát đứng gác. Thậm chí người trong quân đội
cũng tới. Chứng tỏ Lý Hiếu Thành quyết tâm phải bắt bằng được Lâm Vân,
không thể buông tha tai họa ngầm này rời đi Phụng Tân.
Lâm
Vân chay không được xa lắm liền biết mình đã bị truy nã. Mình thật quá
sơ suất. Giết vài tên lợi hại như vậy, rõ ràng còn dám sinh hoạt ở thành phố mấy tháng liền. Không thể nghi ngờ lai lịch của những kẻ mình giết
kia không đơn giản.
Giết người cũng không có vấn đề gì, ở lại thành phố lớn cũng không có vấn đề gì. Nhưng chủ yếu, thực lực hiện giờ của mình quá thấp. Thậm chí, Tinh Vân chỉ còn một nửa, còn bị thương
trong người.
Thôi, nghĩ cái khác cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải dưỡng thương cho tốt, rồi rời đi Phụng Tân.