Lâm Vân trầm tư một lát. Có lẽ thành viên cũ trong bang Tử Ngọ không
thiếu. Mình đi tới Hồng Kong hẳn là tìm ra được manh mối. Hiện tại quan
trọng nhất là tìm một chỗ vắng vẻ để nghiên cứu bản đồ trong tay này.
Nhìn xem rốt cuộc là vật gì mà không thể thu vào được bên trong Tinh
Giới.
Phải biết rằng Tinh Giới của mình không phải là phàm
vật. Rất ít người có thể có được. Không phải vì luyện chế Tinh Giới khó
khăn. Bởi vì tài liệu của nó, Tinh Minh Thạch cực kỳ khó kiếm. Đương
nhiên, nếu là cao thủ luyện khí, có trong tay tài liệu như thế có thể
chế tạo ra một giới chỉ có không gian càng lớn.
Mà mình chỉ
có thể luyện chế ra một cái giới chỉ có diện tích là 20m2. Hơn nữa dùng
linh thạch để thay thế các tài liệu khác, sẽ rất không ổn định. Lúc đánh nhau có thể dễ dàng bị phá nát. Tuy là như vậy, nhưng cũng không thể,
ngay cả các bản đồ cũng không chứa được a?
Chưa biết nguyên nhân trong đó, Lâm Vân còn chưa yên lòng. Nghĩ tới đây,, Lâm Vân tiện tay nhấc Lý Xuân lên.
- Cậu đã nói không biến tôi thành tro…
Lý Xuân thấy Lâm Vân nhấc mình lên, toàn thân phát run. Người này rõ ràng nói lời không giữ lời.
- Đúng vậy, tôi đã nói không đốt ông thành tro, nhưng tôi không nói là sẽ không ném ông ra ngoài.
Lâm Vân nói xong, căn bản không để ý tới Lý Xuân giãy dụa. Liền ném y
ra ngoài cửa xuống. Một tiếng hét thảm vang lên, phá vỡ màn đêm yên
tĩnh.
Lâm Vân trực tiếp bay đi rời khỏi thành phố Thanh Hóa. Hắn muốn tìm một nơi vắng lặng để nghiên cứu tấm Tàng bảo đồ này.
Núi Sắt cách thành phố Thanh Hóa hơn 250km. Nghe nói nơi này từng là
nơi sản xuất sắt thép lớn nên mới có tên gọi là như vậy. Về sau do sản
lượng sắt thép bị giảm xuống, nơi này dần dần trở thành nơi hoang vu.
Xung quanh cũng không có người sinh sống, bởi vì đất đai ở đây không phù hợp để trồng trọt hoa mầu.
Chính vì lý do như vậy Lâm Vân
mới chọn nơi này để nghiêm cứu. Nơi này quả thực vắng vẻ, trong phạm vi
20km, không có một người, ngay cả động vật cũng rất ít.
Đi
tới đỉnh núi trụi lủi, lấy tấm bản đồ bọc trong vải gấm. Từ lúc mua được tấm bản đồ này, Lâm Vân còn chưa cẩn thận xem qua. Hiện tại mới lấy ra
xem xét nửa ngày.
Bản đồ này nhìn có vẻ rất mới, còn ánh lên
màu vang nhàn nhạt. Thậm chí còn có chút sương mù ẩn hiện. Đương nhiên
sương mù đó chỉ có những người tu luyện mới có thể nhìn ra. Chứ người
bình thường không thể thấy được.
Bản đồ rộng khoảng nửa mét.
Lâm Vân chậm rãi mở ra. Nhưng chỉ mở được một đoạn đầu, đoạn sau cho dù
hắn cố hết sức cũng không thể mở ra hết được.
Quả nhiên là
bảo bối. Lâm Vân cực kỳ mừng rỡ. Tuy hắn chưa từng nhìn thấy tháp bảo
của giới Tu Chân, nhưng đã từng nghe thấy truyền thuyết nói tới. Vốn đại lục Thiên Hồng không có người Tu Chân. Nhưng vài nghìn ngăm trước, đột
nhiên xuất hiện vài người Tu Chân ở đâu đó tới. Rồi sau đó mấy người này thu nạp đồ đệ, một mực truyền thừa đến hiện tại. Tuy đã dần dần xuống
dốc, nhưng vẫn còn người Tu Chân. Giống như các truyền thuyền về Bàn Cổ
thời mới khai thiên tích địa vậy. Vô luận là thật hay giả, nhưng truyền
thuyết vẫn được duy trì tới mãi đời sau. Tuy Lâm Vân không cho rằng Bàn
Cổ là có thật, Thiên Địa cũng không giống như cổ nhân nói là hai khối
lớn. Mà thực tế chỉ là một hạt cát trong vũ trụ mà thôi. Nhưng dù sao ở
thế giới này cũng có Luyện Khí Sĩ, cũng có thần tiên trước thời nhà Tần.
Lâm Vân không cho rằng Tần Thủy Hoàng là người ngu ngốc. Ngay cả có
thần tiên hay không cũng không biết. Nếu như y hồ đồ như vậy thì đã
không trở thành hoàng đế đầu tiên của Hoa quốc rồi. Điều này chứng tỏ
rằng y đã từng gặp qua người Tu Chân, và tưởng rằng người Tu Chân là
thần tiên. Nhưng là cụ thể như thế nào đi tìm thần tiên, thì lại không
biết được.
Dù sao, tuy Tần Thủy Hoàng lợi hại, nhưng trong
mắt của người Tu Chân, y cũng chỉ là rễ cỏ mà thôi. Có căn cứ thì mới có truyền thuyết. Huống chi đồ vật trong tay mình vốn là do các tiền bối
lưu lại. Điều đó chứng tỏ suy đoán của hắn đã đúng. Thế giới này chẳng
những có người Tu Chân, mà còn rất lợi hại.
Lâm Vân thu hồi
suy nghĩ, khoanh chân bắt đầu muốn luyện hóa cái bản đồ này. Nếu là một
bảo bối dùng cho Tu Chân,, như vậy thì mình có thể luyện hóa.
Lâm Vân chậm rãi rót tinh lực vào để thăm dò cái bản đồ màu vàng nhạt.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt của hắn liền đại biến. Tinh lực của hắn vừa
tiến vào một chút, lập tức giống như nước sông không có đê ngăn cản vậy, thoáng cái đã đổ ào ào vào bên trong cái bản đồ. Tinh lực chảy vào
trong bản đồ, giống như một cục đá ném vào biển rộng vậy, không hề tạo
ra một gợn sóng nào.
Lâm Vân muốn thu hồi lại tinh lực của
mình, nhưng lại không có cách nào thu hồi. Tinh lực trong cơ thể rõ ràng không còn bị hắn khống chế nữa. Mà liên tục đổ vào trong cái bản đồ.
Lâm Vân biết chuyện này đã không còn đơn giản. Nếu tinh lực cứ bị hút
như vậy, chẳng phải mình sẽ bị hút thành xương khô sao? Mồ hôi lạnh dần
dần chảy xuống lưng của hắn. Lâm Vân quyết đoán vận chuyển Tinh Quyết.
Cố gắng ngăn cản tinh lực của mình bị hút vào trong bản đồ, rồi tách bàn tay ra.
Sau khi Tinh Quyết được vận chuyển, quả nhiên tinh
lực chạy chậm hơn một chút. Nhưng vẫn không có cách nào bỏ tay ra tấm
bản đồ. Cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ có thể kiên trì chục phút nữa thôi. Trong lòng Lâm Vân đã rất hối hận.
Đột nhiên, tấm bản đồ
phóng kim quang lên trời, tiết ra từng cỗ linh khí xung quanh. Trong
lòng Lâm Vân thầm hận. Nhiều linh khí như vậy nhưng mình không có cách
nào hấp thu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh lực của mình không ngừng bị
hút đi. Huống hồ, gây ra động tĩnh lớn như vậy vậy, kiểu gì chả có người thấy. May mà thế giới này không phải là thế giới do người Tu Chân hoành hành, nếu không thì hắn đã sớm bị phát hiện rồi.
- Ánh sáng của linh khí?
Có hai tên đạo sĩ trung niên mặc đạo bào đã nhìn thấy ánh sáng phóng lên trời.
- Sư đệ, đây là chuyện gì vậy? Không phải nói người tu luyện không thể
vào đời sao? Đây là truyền thống mấy ngàn năm, vì sao chúng ta vừa mới
đi ra đã gặp phải ánh sáng linh khí lớn như vậy? Chẳng lẽ…
Tên đạo sĩ mặc đạo bào máu xám, nhìn linh khí phóng lên trời ở đằng xa, hỏi.
- Chúng ta qua đó xem. Tuy nói không cho phép đi ra ngoài, nhưng không
phải cứ cách trăm năm, lại có vài đệ tử vụng trộm trốn ra ngoài sao? Tả
Từ, Viên Thiên Cương, không phải là người tu luyện sao? Nhưng bọn chúng
đi ra ngoài vẫn bình yên vô sự. Tuy mỗi lần đều bị trừng phạt, nhưng
chứng tỏ người tu luyện đi ra ngoài vẫn có. Mà nói không chừng là bảo
vật gì đó xuất thế.
Tên đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
- Có lý, dù sao chỗ đó chỉ cách đây hơn 15km mà thôi. Chúng ta đi xem cũng tốt.
Tên đạo sĩ áo xám nói xong, liền cùng tên đạo sĩ áo xanh trực tiếp đi về phía của Lâm Vân. Tốc độ của hai người cực nhanh.
Lâm Vân đã kiệt sức, nhưng không thể làm gì được. Giọng nói và nụ cười
của Vũ Tích bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Hắn thầm than một tiếng,
tinh lực trong cơ thể của hắn đã dần dần hao mòn. Mà lúc hai tên đạo sĩ
kia chạy tới, hắn cũng đã nhìn thấy, nhưng không thể làm gì được.
- Kim quang là từ tấm bản đồ kia chiếu ra. Sư đệ, đệ có thấy không. Đây nhất định là một tấm bản đồ quý báu. Mà người kia hình như đang bị hút
vào tấm bản đồ vậy. Sắc mặt của hắn thật là tái nhợt.
Tên đạo sĩ áo xám trông thấy bộ dáng vất vả của Lâm Vân, trầm giọng nói. Trong mắt hiện lên một tia tham lam.
- Cậu là ai? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tên đạo sĩ áo xám hỏi Lâm Vân vài câu, nhưng hiện tại Lâm Vân không có
cách nào trả lời. Toàn bộ tâm lực của hắn đang dùng để chống cự lực hút
của cái bản đồ kia.
- Sư huynh, tên này khẳng định không phải là kẻ bình thường. Chúng ta…
Tên đạo sĩ áo xanh trao đổi cái nhìn với tên đạo sĩ áo xám. Tên đạo sĩ
áo xám, hiểu ý, liền cầm kiếm trong tay đâm về hướng trái tim của Lâm
Vân.
Lâm Vân vừa nhìn là biết hai tên đạo sĩ này muốn giết
người cướp bảo vật. Nhưng các ngươi cướp thì cướp đi, việc gì phải đâm
ta? Nếu ngươi có thể cướp đi tấm bản đồ này, ta cảm kích còn không kịp.
Tuy nhiên, kiếm của tên đạo sĩ áo xám kia đã đâm tới. Hắn chỉ có thể cố
gắng nghiêng cơ thể, mũi kiếm vừa lúc lướt qua trái tim, đâm xuyên qua
ngực của Lâm Vân.
Máu tươi trên người của Lâm Vân lập tức
tuôn ra như suối. Tên đạo sĩ áo lam thấy thế, liền tung ra vài lá bùa về phía Lâm Vân.
Vài tiếng oanh oanh vang lên, cả người của Lâm Vân đã trúng đầy vết thương. Tuy thoạt nhìn rất khủng bố, nhưng không
lợi hại bằng một kiếm kia của tên đạo sĩ áo xám. Có vẻ như lá bùa kia
chỉ là lá bùa cấp thấp.
Lâm Vân biết hôm nay đã không chạy
thoát. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy lực hút đã không còn. Xảy ra chuyện
gì vậy? Nhìn xuống dưới thì thấy rất nhiều máu của mình chảy lên tấm bản đồ.
Giờ mới hiểu, tấm bản đồ này thích hút máu hơn là hút tinh lực.
Đã có thể hoạt động, nhưng tinh lực trên người gần như cạn kiệt. Chỉ có thể lợi dụng thời cơ, tung ra một kích cuối cùng. Do mất máu quá nhiều, Lâm Vân liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thấy Lâm Vân sắp duy trì không được. Tên đạo sĩ áo xám hưng phấn vô cùng. Đang chuẩn bị gọi
sự đệ cầm kiếm hiệp lực giết Lâm Vân, không cần phải lãng phí bùa chú.
Thì đột nhiên cảm giác tê rần ở giữa lưng. Một mũi kiếm đã xuyên qua
lồng ngực của y. Y quay đầu nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm vào tên đạo sĩ áo lam nói:
- Sư đệ, ngươi….
- Sư huynh, thật xin lỗi rồi, tấm bản đồ này đệ cũng muốn.
Nói xong, tên đạo sĩ áo lam lập tức rút kiếm ra. Tên đạo sĩ áo xám lập tức ngã xuống, hai mắt mở to, không cam lòng mà chết.