Hiện tại nếu như không có Lâm Vân, có lẽ ngoại trừ rời bỏ thế giới này, nàng không còn bất kỳ đường nào khác để đi. Từ khi chào đời đến giờ,
nàng chưa bao giờ được sống theo ý mình. Ngay cả việc học đại học, nàng
chỉ có học được hai năm, đã bị phụ thân cưỡng chế gọi trở về.
Cho dù Lâm Vân không cần nàng, nàng cũng muốn trước khi chết làm những
chuyện mà mình muốn làm. Làm việc ở Phần Giang được vài năm, cộng thêm
tiền bán xe và tiền mà dì cho từ trước, nàng cũng có gần ba trăm nghìn
nguyên trong người.
Hàn Vũ Tích dùng số tiền này đi tim một
giáo sư của trường đại học mà mình đã học, nhờ ông ta hỗ trợ giúp mình
an bài đến học trường đại học Dương Thành không quá nổi tiếng, thành một sinh viên tự túc . Sau khi tốt nghiệp chỉ có chứng chỉ, chứ không có
bằng tốt nghiệp.
Nhưng với Hàn Vũ Tích, như vậy là đủ rồi.
Điều nàng muốn không phải là giấy chứng chỉ, nàng chỉ muốn làm những
việc mà nàng thích mà thôi. Cho dù hai năm sau Lâm Vân không cần nàng,
lúc nàng chết đi còn có chút mãn nguyện vì đã hoàn thành một ước nguyện.
Bởi vì phải tự trả tiền, nên Hàn Vũ Tích phải tốn hơn hai trăm nghìn
nguyên. Hiện giờ trên người chỉ có mấy chục nghìn nguyên. Nhưng nàng
nghĩ số tiền này đủ để cho nàng sinh hoạt trong hai năm học. Nàng thầm
nghĩ hai năm sau, Lâm Vân có thể dẫn theo nàng đi. Nếu như hai năm sau,
Lâm Vân không trở lại, nàng cũng không cần tiếp tục dùng tiền. Nên số
tiền này không phải tiết kiệm.
Đã không có Lâm Vân, việc mình muốn hoàn thành đã hoàn thành. Nàng không còn lý do để tiếp tục lưu lại trên thế giới nữa. Đã không có Lâm Vân, thế giới này đối với nàng mà
nói, không hề có một thú vui.
Còn hơn chín tháng nữa là tới
thời gian ước định của Lâm Vân. Mỗi ngày Hàn Vũ Tích nghĩ tới cuộc ước
định đó, trái tim đều trở nên nóng bóng. Thậm chí nàng còn quên cả sự
thật bị hủy khuôn mặt. Nàng chỉ muốn gặp lại Lâm Vân, hỏi xem mấy năm
nay hắn trôi qua như thế nào. Nàng còn muốn nói thẳng cho hắn biết, mình không muốn rời xa hắn. Lại nói cho hắn biết, nàng sẽ không bao giờ vứt
bỏ Tưởng Niệm.
- Vân Tích, tối nay ăn xong thì chúng ta đi xem phim nhé.
Bùi Tiệp đi ra đuổi theo Hàn Vũ Tích, nói.
- Cậu đi đi, mình không muốn đi.
Hàn Vũ Tích không có hứng thú gì để xem phim.
- Bộ phim này hay lắm. Nghe nói nội dung của nó là kể về quá trình
dương danh thế giới của bộ đội đặc công Long Ảnh ở rừng rậm Amazon. Bộ
phim vừa chân thực, lại vừa được xem những thước phim về rừng rậm Amazon tuyệt mỹ. Đây là lần thứ ba bộ phim này chiếu ở trường chúng ta rồi.
Tuy Bùi Tiệp ở cùng ký túc xá với Hàn Vũ Tích. Nhưng bởi vì Hàn Vũ Tích không thường xuyên tham gia các hoạt động với các nàng, nên Bùi Tiệp
không rõ ràng lắm về thân phận của Vũ Tích.
- Xin lỗi nhé Bùi Tiệp, mình thực sự không muốn đi, mà muốn về sớm để đọc vài quyển sách.
Hàn Vũ Tích có chút xin lỗi nhìn Bùi Tiệp. Đối với nàng mà nói, hiện
tại những vật khác đều không quan trọng. Nàng chỉ muốn làm những việc mà mình thích, sau đó chậm rãi chờ chồng của mình trở về.
- Nếu vậy thì thôi. Để mình tìm Vương Viện cùng đi xem. Mình xem bộ phim này
hai lần rồi, nhưng đều không thấy chán. Mình rất thích huấn luyện viên
Lâm Vân của Long Ảnh kia. Nếu mình có một người chồng như vậy, cho dù
giảm thọ vài năm cũng không sao.
Bùi Tiệp nói xong, còn biểu lộ vẻ háo sắc.
Xoạch, Hàn Vũ Tích rơi quyển sách trong tay xuống đất.
- Bùi Tiệp, cậu vừa nói gì? Cậu nói huấn luyện viên kia tên gì…
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy. Nàng
giống như nghe được tên Lâm Vân, cái tên mà mấy năm qua, nàng vô số lần
nghĩ tới.
Lần nào nhớ tới nàng cũng không cảm thấy phiền
chán. Lần nào nhớ tới nàng cũng cảm thấy ấm áp. Thậm chí lúc đó, Tưởng
Niệm còn giống như hiểu được suy nghĩ của nàng vậy, đều phát ra một cảm
giác ấm áp, khiến trong lòng nàng càng thêm ôn nhu.
- Tên là Lâm Vân, cậu làm sao vậy Vân Tích?
Bùi Tiệp có chút kỳ quái nhìn Vân Tích để rơi sách xuống đất. Không biết vì sao cô bạn mình lại phản ứng lớn như vậy.
- Lâm Vân…
“Anh có khỏe không?”
Hàn Vũ Tích đã quên trả lời Bùi Tiệp, trong miệng thì thào tên của Lâm
Vân, mà trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ. Nàng giống như nhìn thấy hình
ảnh của Lâm Vân càng ngày càng rõ ràng, lại như có chút xa xăm.
“Anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh….”
- Vân Tích, cậu sao vậy?
Bùi Tiệp tranh thủ thời gian nhặt lấy quyển sách, rồi đong đưa cánh tay của Hàn Vũ Tích.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới thanh tỉnh, lau lau nước mắt, vội vàng nói:
- À, mình không sao, cảm ơn cậu Bùi Tiệp. Mà bộ phim kia khi nào thì chiếu? Mình cũng muốn đi xem.
- Tám giờ tối, ở hội trường lớn. Vân Tích, không phải cậu nói không muốn đi xem sao?
Bùi Tiệp thấy Vân Tích bỗng dưng thay đổi chủ ý nên thắc mắc hỏi.
- À, mình nghĩ lại thì thấy buổi tối cũng không có việc gì làm. Mà cậu
lại nói người huấn luyện viên kia tốt như vậy, nên mình cũng muốn đi xem thế nào.
Hàn Vũ Tích không biết nói dối, nên nói xong vài câu, mặt đã đỏ bừng.
Tuy Bùi Tiệp hoài nghi biểu hiện vừa rồi của Hàn Vũ Tích, nhưng chỉ
nghĩ là Vân Tích cũng giống như mình. Thiếu nữ nào mà chả có lúc hoài
xuân? Sùng bài một người nam nhân có bản lĩnh cũng là chuyện bình
thường. Nhìn nàng suốt ngày u buồn như vậy, nói không chừng mình có thể
thay đổi được nàng.
Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vừa cười vừa nói:
- Vân Tích, đừng nói là cậu cũng đang suy nghĩ như mình nhé. Chẳng lẽ
cậu cũng muốn gả cho hắn sao? Hì hì, nhưng không dễ dàng đâu. Một anh
chàng vừa đẹp trai vừa bản lĩnh như vậy, mấy nàng vịt xấu xí như chúng
ta sao có thể với tới. Tuy nhiên, mình nghĩ cậu trước kia chắc là rất
xinh đẹp.
Bùi Tiệp nói tới đây bỗng thấy khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại trở nên ảm đạm, vội vàng dừng lại, chuyển chủ đề:
- Nói không chừng vị huấn luyện viên Lâm kia có một ngày nào đó đi tới
trường học này rồi coi trọng mình cũng không chừng. Mà chúng ta đi thôi, đỡ muộn.
- Nếu như anh ấy thực sự là Lâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anh ấy…
Hàn Vũ Tích đột nhiên nói ra những lời này, khiến Bùi Tiệp rất giật
mình. Không ngờ Vân Tích lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Tuy nhiên nhìn biểu lộ đầy hướng tới của Vân Tích, Bùi Tiệp tự nhủ,
chẳng lẽ mình chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, mà cô bạn Vân Tích này đã yêu
một người chưa từng gặp mặt rồi sao?
Nghĩ tới đây, Bùi Tiệp vội vàng kéo Hàn Vũ Tích rồi nói:
- Đi thôi, phim này nhiều người xem lắm. Cậu tranh thủ thời gian đi ăn
cơm đi, để mình đi mua vé. Ăn nhanh lên đấy, nếu không là không có chỗ
ngồi mà ngồi đâu.
Hiệu suất làm việc của Bùi Tiệp rất cao,
Hàn Vũ Tích vừa mới cơm nước xong, cô ta đã mua xong vé rồi cùng Vương
Viện đi tới. Vương Viện nghe nói hôm nay Vân Tích rõ ràng đồng ý đi xem
phim, trong lòng cũng rất là kỳ quái. Vương Viện cũng đã xem bộ phim
‘Amazon do ta định đoạt’ mấy lần, nhưng lần này vẫn không nhịn được muốn xem thêm. Vương Viện đang đi mua vé thì gặp phải Bùi Tiệp. Hai người
mua xong vé, liền đi tới gọi Hàn Vũ Tích.
Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Tích nghe tới Long Ảnh. Mà chuyện về Long Ảnh, Bùi Tiệp và Vương
Viện biết rất là rõ. Thậm chí tên của từng đội viên, hai người cũng nhớ
kỹ. Vì vậy khi Hàn Vũ Tích hói thăm, hai người đương nhiên là biết gì
nói đấy.
Nguyên lai nhân vật Lâm Vân trong bộ phim là do diễn viên nổi tiếng diễn, chứ không phải là Lâm Vân thật của Long Ảnh. Hai
người Bùi Tiệp và Vương Viện cũng không biết mặt mũi của huấn luyện viên Lâm Vân thật như thế nào. Thậm chí chiều cao, ngoại hình, cũng chỉ biết diễn viên, mà không biết người thực tế.