Lâm Vân ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Tích biến mất sau cánh cửa, sờ sờ mặt của
mình, trong nội tâm vô cùng thất lạc. Hắn không biết vì sao Hàn Vũ Tích
muốn đánh mình. Chẳng lẽ nàng biết hôm qua mình ở nhà ga là để mua vé
rời đi Phần Giang sao? Nhưng dù có như thế, hai người cũng đâu còn quan
hệ gì? Trong lòng thầm than, thôi, coi như một tát này là trả nợ những
gì hắn gây ra cho nàng trước kia. Mặc dù không phải là Lâm Vân hiện tại
làm.
- Ta cảnh cáo các ngươi, từ nay về sau đừng có quấn quít lấy Hàn Vũ Tích. Nếu không các ngươi sẽ phải hối hận vì sinh ra trên đời
này.
Lâm Vân nhìn ba người Thẩm Quân còn đang đứng một bên xem náo nhiệt, lạnh lùng nói.
- Ngươi là cái đếch gì mà quản chuyện của chúng ta. Đồ nghèo kiết xác, cút đi, chi phí ở đây lão tử sẽ trả hết.
Trần Dã hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, kêu lên. Hàn Vũ Tích đã rời đi, y cũng không cần phải tiếp tục giả vờ với tên điên này.
Hiện tại
Lâm Vân đang cảm thấy buồn bực, thấy Trần Dã cư nhiên còn dám hét vào
mặt mình. Cũng không trả lời, lập tức tiến lên cho y vài cái tát. Lâm
Vân ra tay coi như là lưu tình. Chỉ để lại một dấu tay màu đỏ trên mặt
của y, và hai cái răng mà Trần Dã nhổ ra mà thôi. Trần Dã bị Lâm Vân
đánh ngã xuống đất, nửa ngày không đứng dậy lên được.
- Ngươi dám đánh ta?
Trần Dã giãy dụa đứng lên, xông tới đánh trả Lâm Vân. Thẩm Quân và Lý Đông
Tiền thấy thế cũng xông lên, muốn dùng số đông áp đảo Lâm Vân. Hai cô
gái còn lại đều đã sợ tới mức trốn qua một bên. Về sau thì dứt khoát
chạy ra ngoài.
Lâm Vân vốn đã không thích mấy kẻ muốn tính kế Hàn Vũ Tích này. May mà hôm nay mình tình cờ đi ngang qua đây, nếu không
Hàn Vũ Tích có khả năng bị bọn chúng hại. Huống hồ hắn còn bị tát một
cái, tâm tình càng không tốt. Hiện tại có chỗ phát tiết, cần gì phải
khách khí.
Một hồi quyền đấm cước đá, mấy tên gia hỏa chỉ biết
suốt ngày sống phóng túng, làm sao có thể ngăn cản được quyền cước mang
theo sự tức giận của Lâm Vân. Chỉ trong nháy mắt, ba người đều bị Lâm
Vân đánh ngã xuống đất. Tuy Lâm Vân ra tay không có độc ác, nhưng tay
của ba người đều bị đánh gãy. Mặc dù không có vỡ vụn, nhưng cũng phải
mất mấy tháng băng bó mới có thể khôi phục như cũ.
Tiểu Du ở cửa ra vào nhìn thấy Lâm Vân lợi hại như vậy, tranh thủ thời gian báo cảnh sát.
- Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng là đồng nghiệp của Vũ Tích, là có
thể bán đứng nàng. Nếu như chuyện này còn phát sinh lần nữa, hậu quả
ngươi tự gánh vác.
Lâm Vân trông thấy Tiểu Du gọi điện thoại, nhưng chỉ đi tới trước mặt nàng, cảnh cáo.
Thấy Lâm Vân hung hãn như vậy, mấy người kia cũng không dám nói lời nào. Ba
người Thẩm Quân tuy đau đớn nằm trên mặt đất, nhưng cũng không dám cử
động. Trong nội tâm đã hận Lâm Vân thấu xương. Bọn chúng chỉ ước gì Lâm
Vân lưu lại một lúc, đợi cho cảnh sát tới thì có thể trả thù
Lâm
Vân mặc kệ bọn họ, cúi người cẩn thận nhặt mấy tờ giấy rơi trên mặt đất
lên. Những tờ giấy này còn quý trọng hơn tiền bạc gấp trăm ngàn lần.
Sau khi nhặt hết bỏ vào ví, vài người cảnh sát đã đến nơi. Hóa ra, nhân viên của quán Tiền Quỹ đã nhanh tay báo cảnh sát trước.
- Tiêu đội, các vị tới vừa vặn. Tên điên này uống rượu say liền ẩu đả chúng ta.
Trần Dã tinh mắt, vừa nhìn đã thấy một người cảnh sát mà y quen, vội vàng chỉ về phía Lâm Vân nói.
Trông thấy có kẻ dám đánh con trai của cục trưởng cục tài chính của thành phố Phần Giang, tên Tiêu đội trưởng kia liền lấy cái còng tay, định còng
tay Lâm Vân lại, thậm chí còn không có hỏi rõ nguyên nhân.
Bất quá, y đang định tiến lên, thì bị một cảnh sát đứng sau lưng kéo lại, thì thầm vào tai y, nói:
- Tiêu đối trưởng, người thanh niên trước mặt này có địa vị rất lớn.
Chuyện ở nhà ga tối hôm qua chính là do hắn làm. Lúc ấy, ta còn đi cùng
với Khâu cảnh quan, nên nhận ra hắn.
Tiêu đội trưởng nghe thấy
vậy, lập tức buông tay, phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Chuyện xảy ra
vào tối hôm qua, y rất rõ. Tuy y không có đi, nhưng bởi vì có liên quan
tới một người tuổi trẻ, mà toàn bộ các khách sạn, quán bar, tiệm uốn
tóc, các chỗ ăn chơi gần nhà ga, đều bị chỉnh đốn. Thậm chí hiện tại vẫn còn đang làm việc, nghe nói muốn kéo dài tới hơn một tuần.
Lúc
ấy, rất nhiều người bị bắt. Thậm chí còn liên lụy tới nhân viên trong
ngành. Hiện tại Lợi Đại Hải còn đang bị giam giữ để giám sát, cho nên cả sở cảnh sát đều biết tên người trẻ tuổi đó Lâm Vân.
- Xin hỏi ngài có phải là Lâm tiên sinh?
Tiêu Minh cẩn thận tiến lên hỏi Lâm Vân.
- Đúng vậy.
Lâm Vân thấy Tiêu Minh lúc trước vừa vào đã hùng hổ bất kể đúng sai, nên trong nội tâm đã không có ấn tượng tốt với y.
- Xin hỏi…
Tiêu Minh còn chưa nói hết, đã bị Lâm Vân khoát tay chặn lại:
- Ba người này đều có chút vấn đề. Là vấn đề gì, các ngươi mang về thẩm
vấn là biết. A, hai tên Trần Dã và Lý Đông Tiền kia, ta xem cũng không
phải là hạng người đứng đắn gì. Bởi vậy có thể thấy phụ thân của bọn
chúng cũng có vấn đề. Trở về, chuyển lời cho Khâu cảnh quan, có thể điều tra thêm vào.
- Ba người các ngươi, ta cảnh cáo lần nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Hàn Vũ Tích, thì không chỉ đơn giản là băng bó như vậy.
Lâm Vân nói xong, gật đầu với ba người cảnh sát, liền rời đi.
- Trước gọi xe cứu thương mang bọn họ chữa trị, sau đó mang tới đồn cảnh sát thẩm vấn.
Sắc mặt của Tiêu Minh rất âm trầm. Vài tên khốn kiếp này, thiếu chút nữa khiến mình phạm sai lầm.
- Lão Hắc, cảm ơn.
Tiêu Minh xoay người nói lời cảm tạ với vị cảnh sát vừa nhắc nhở y kia.
Không có Lão Hắc nhắc nhở, phỏng chừng y đã xong đời. Rất có thể là vào
tù làm bạn với Lợi Đại Hải.
- Huynh đệ với nhau, nói những cái này làm gì.
Vị cảnh sát tuổi chừng ba mươi, có làn da ngăm đen kia nói, đồng thời lấy điện thoại gọi xe cứu thương.
Hai cô gái và ba người nằm trên mặt đất thấy tình hình xảy ra biến hóa mà
kinh ngạc. Không phải nghe nói Lâm Vân là tên tâm thần sao? Như thế nào
liền cảnh sát cũng phải tôn kính hắn? Chẳng lẽ lời đồn đại là giả?
Thẩm Quân càng hối hận vô cùng. Hiện tại, y đã khẳng định Lâm Vân không phải là tên tâm thần. Hơn nữa còn là một người có hậu trường rất cứng. Thảo
nào mình còn thắc mắc, một tên điên như vậy, làm sao có thể cưới được
một người vợ xinh đẹp như Hàn Vũ Tích?
Không nghĩ tới, người này
lại giả trư ăn thịt hổ. Vậy mà mình lại đắc tội với hắn, còn muốn ở
trước mặt hắn đùa giỡn lão bà. May mà mình không có làm ra cử động gì
thái quá.
Lâm Vân đánh gãy tay ba người mình, cư nhiên còn ở
trước mặt cảnh sát, cảnh cáo chính mình. Thậm chí còn yêu cầu, điều tra
sâu hơn. Loại người như vậy, mình có thể đắc tội được sao? Vừa nghĩ tới
đây, sau lưng y đã chảy mồ hôi lạnh.
Trần Dã cũng cảm thấy không
đúng. Tên điên này không phải là mình có thể đắc tội được. Phụ thân của y bất quá chỉ là cục trưởng mà thôi, mà chức khoa trưởng của y cũng chỉ
là đi cửa sau mới kiếm được. Cho dù phụ thân y đích thân đến đây, cũng
không thể làm cho Tiêu Minh kính cẩn như vậy. Trong lòng y liền rất hối
hận vì đã nghe theo lời của Thẩm Quân.
Chỉ có Lý Đông Tiền còn
tưởng rằng Lâm Vân quen biết với Tiêu Minh mới thế. Còn nghĩ trở về tìm
người lấy lại tràng diện này. Trong nội tâm y cũng biết, Lâm Vân không
phải là người điên như Thẩm Quân nói, nhưng việc hắn để giấy vào trong
ví tiến, chẳng phải điển hình của giả trư ăn thịt cọp sao.
Lâm
Vân đi ra quán Tiền Quỹ, tâm tình không tốt lắm. Tuy không biết vì sao
Hàn Vũ Tích đánh mình, nhưng khẳng định là có liên hệ với cú điện thoại
kia.
Đã không nghĩ ra, cũng lười nghĩ nữa. Dù sao bên này đã
không còn chuyện gì khiến hắn quan tâm. Gần đây bởi vì vài chút việc
vặt, mà làm trễ nãi thời gian tu luyện, cho nên Lâm Vân chuẩn bị đêm nay đi xe lửa tới Phụng Tân. Hắn không muốn ở lại Phần Giang lãng phí thêm
thời gian.