Công Tử Điên Khùng

Chương 500: Chương 500: Chém giết thảm thiết






Sơn Hà Đồ rõ ràng có nhiều linh khí như vậy còn hút linh lực của mình. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Vân đã đoán ra được đại khái.

Hắn dùng Sơn Hà Đồ dễ dàng giết chết Khang Duy và Tái Nhiễm, nhưng có vẻ như Sơn Hà Đồ không thể khống chế ở phạm vi lớn. Chính xác hơn là hắn còn chưa đủ khả năng để khống chế nhiều tu sĩ Đại Thừa như vậy. Hắn rõ ràng tính sai. Nghĩ tới đây, Lâm Vân đâu dám tiếp tục dùng Sơn Hà Đồ nữa. Tranh thủ thời gian thu tấm bản đồ lại rồi phóng Phệ Hồn Thương ra, trực tiếp lao tới giết các tu sĩ xung quanh.

Hiện tại không gian đã bị người của Tịch Mịch Cốc giam cầm, muốn ám sát đã không có khả năng rồi, chỉ còn trực diện tấn công.

- Ầm, ầm…

Không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, các ngọn núi xung quanh đều bị sụp đổ, không gian cũng bị bóp méo. Nhiều cao thủ đánh nhau như vậy, sức công phá cực kỳ khủng khiếp.

Sát ý bao trùm khắp nơi, từng tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Phệ Hồn Thương đánh chết. Trương Dần đã sớm hối hận vì đắc tội với một tu sĩ khủng bố như Lâm Vân. Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy. Có thể ám sát hai vị sư tổ, còn có thể kiên trì tới hiện tại. Không ngừng có tu sĩ cấp thấp của Tịch Mịch Cốc bị chết do ảnh hưởng của cuộc chiến.

Sát ý đầy trời tràn ngập khắp Tịch Mịch Cốc. Các loại pháp bảo, phép thuật ánh lên những tia sáng chói mắt. Lâm Vân căn bản không có kỵ. Mỗi một thương của hắn đều là toàn lực đánh ra. Mỗi một thương đều mang theo vô số chùm máu tươi.

Đại điện Tịch Nguyên đã bị các pháp thuật và pháp bảo san thành bình địa. Các tu sĩ Tịch Mịch Cốc thì không ngừng tử vong, phạm vi ngày càng lớn.

Tất cả các tu sĩ Tịch Mịch Cốc đều khiếp sợ với sự dẻo đai của Lâm Vân. Một mình hắn rõ ràng có thể đánh với nhiều tu sĩ lâu như vậy. Mà trên người hắn mới chỉ có vài vết thương. Mỗi thương của hắn phóng ra đều mang theo chân nguyên nổ mạnh, sát ý mãnh liệt. Hơn nữa, Tinh Mang bảo hộ xung quanh người hắn một khi bị vỡ nát, lại có thể lập tức hồi phục. Chân nguyên của Lâm Vân thực sự hùng hậu tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Người này thật quá mạnh mẽ.

Một trận chiến này đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám. Không gian sụp đổ đã khiến bầu trời của Tịch Mịch Cốc trở nên xám xịt. Đôi mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng. Nếu không có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không ngừng cung cấp linh lực, thì hắn đã sớm sụp đổ rồi. Mặc dù như thế, hắn vẫn có cảm giác sức cùng lực kiệt. Với thân thế được cải tạo như hắn, cả người cũng toàn là vết thương, máu chảy khắp nơi, trông cực kỳ dữ tợn.

Nếu như nói Lâm Vân chật vật không chịu nổi, thì cả Tịch Mịch Cốc chỉ còn lại đống hoang toàn. Khắp nơi là bộ phận cơ thể, xen lẫn với với các đống phế tích.

Chân khí cuồng bạo trực tiếp phóng lên trời. Cho dù đã có đại trận ngăn cản, nhưng người ở bên ngoài vẫn nhìn thấy không gian xung quanh Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt. Chỉ cần không phải là tên ngốc, thì đều hiểu rằng, Tịch Mịch Cốc đang phát sinh chuyện lớn.

Nhưng không ai biết Tịch Mịch Cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không ngừng có tu sĩ từ nơi khác chạy tới. Dần dần ở xung quanh Tịch Mịch Cốc đã xuất hiện rất nhiều tu sĩ. Bọn họ đều khẩn trương nhìn không gian trên Tịch Mịch Cốc chấn động kịch liệt, không có ai dám đi tới gần xem xét. Cho dù là một số đệ tử ngoại môn của Tịch Mịch Cốc cũng không có cách nào đi qua đại trận.

Hiện tại trong đầu của Lâm Vân chỉ có sát ý. Năm ngôi sao bạc trong Tử Phủ không ngừng bạo động.

Đến cuối cùng, hắn thậm chí còn không quan tâm tới thân thể, chỉ là không ngừng phóng Phệ Hồn Thương giết chóc.

Ngay cả Tinh Vũ cũng được Lâm Vân thăng cấp thành Tinh Vũ ngàn dặm. Dưới sự duy trì của Sơn Hà Đồ, tu sĩ dưới cấp Hóa Thần chạm vào sẽ chết, tu sĩ Luyện Hư chỉ có thể ngăn cản được hai ba cái Tinh Vũ mà thôi.

Rất nhiều rất nhiều tu sĩ của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân không kiêng sợ giết hại. Vết thương trên người của Lâm Vân cũng không gia tăng. Đồng thời tinh lực luôn trong tình trạng báo động. Cho dù có Sơn Hà Đồ cung cấp linh lực, nhưng cung không thể bằng cầu được.

Đây đã là ngày thứ bảy. Tiếng hò hét trong Tịch Mịch Cốc dần dần thấp xuống. Ngay cả tiếng nổ mạnh kịch liệt cũng chậm rãi biến mất.

- Ngươi thật là ác độc…

Trương Dần nhìn từng người đệ tử của Tịch Mịch Cốc bị Lâm Vân giết hai, hai mắt đã đỏ bừng, hàm răng nghiến kèn kẹt. Dưới sự giết chóc của Lâm Vân, tám ngọn núi chính đã bị Lâm Vân san bằng.

Các tu sĩ trên cấp Đại Thừa chỉ còn lại Trương Dần và tu sĩ mặt rắng. Còn tu sĩ dưới cấp Đại Thừa, không phải bị chết bởi cây thương của Lâm Vân, thì bị chết bởi Tinh Vũ, hoặc là bị không gian sụp đổ đè chết.

Lâm Vân quỳ một chân xuống, Phệ Hồn Thương cũng rơi xuống mặt đất. Cả tay phải của hắn chỉ còn một lớp da gắn liền với xương. Xương cốt ở bên trong trõ ràng bị đứt gãy toàn bộ.

Lâm Vân quỳ xuống, nhổ ra từng bãi máu đen, rồi lạnh lùng nhìn Trương Dần. Bốn ngày trước hắn đã biết những người này muốn bắt hắn để luyện chế đan dược. Đây là do mấy tên tu sĩ Đại Thừa trong lúc phẫn nộ nói ra. Cho nên hắn đã không còn sự áy náy khi giết nhiều người như vậy rồi. Một môn phái muốn biến hắn thành đan dược, thì hắn phải diệt.

Lâm Vân chậm rãi vịn Phệ Hồn Thương đứng lên, rồi lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Dần và tu sĩ mặt trắng. Phệ Hồn Thương từ từ giơ lên.

- Cho dù ta tự sát, cũng không để cho ngươi giết chết.

Hiện tại ngay cả năng lực tự bạo, Trương Dần cũng không có, cho nên y tiện tay nhặt một thanh phi kiếm lên, rồi đâm vào giữa trán.

Tu sĩ mặt trắng cũng thở dài một tiếng, chỗ đan điền của y đã có một cái lỗ thủng thật lớn. Cho tới nay, chỉ có y và Trương Dần biết, cốc chủ chính thức của Tịch Mịch Cốc chính là y. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, Tịch Mịch Cốc đã diệt, y cũng không thể sống sót.

- Đã không còn Tịch Mịch Cốc nữa rồi. Lâm Vân, Lâm Vân, khái khái…

Tu sĩ mặt trắng ho khan vài tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, đầu nghiêng một cái, ngay cả Nguyên Hồn cũng tiêu tán không còn.

Lâm Vân đứng ở giữa Tịch Mịch Cốc đã trở nên trống trải, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu. Rốt cuộc không kiên trì nổi, cũng ngã xuống.

Ở bên ngoài Tịch Mịch Cốc, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới xem náo nhiệt. Nhưng không ai dám phá trận mà vào. Cho dù hiện tại Tịch Mịch Cốc đã yên tĩnh trở lại, không gian hỗn loạn cũng dần dần ổn định. Nhưng vẫn không có người nào lỗ mãng lại gần.

Hôm nay là ngày thứ mười một Lâm Vân đi vào Tịch Mịch Cốc.

Lâm Vân mở to mắt, nhìn thi thể của các đệ tử Tịch Mịch Cốc xung quanh, rồi chậm rãi đứng lên. Tay phải của hắn đã hoàn toàn phế. Tinh lực hồi phục rất thong thả, hiệu quả trị thương đã kém đi rất nhiều.

Năm ngôi sao màu bạc ảm đạm vô sắc. Lâm Vân lấy một viên đan dược ra rồi uống. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng có chút bực bội. Hắn hiểu ra rằng sát khí trên người mình đã quá dày đặc. Người tu đạo vốn coi trọng tâm bình khí hóa. Mà hắn lại giết nhiều người trong thời gian ngắn như vậy, nếu không phải hắn đã Ngũ Tinh, thì tu vị của hắn sẽ mắc kẹt ở chỗ này mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.