Sau khi nội y “Hồng Tường” tung ra thị trường, Lâm Vân đã tổ chức cuộc họp đầu tiên.
Kỷ Lam lén nhìn Lâm Vân sắc mặt lạnh nhạt, tự nhủ đây là kiểu đàn ông
gì vậy, trong một thời gian ngắn lại có thể thay đổi nhanh chóng. Cảm
giác ban đầu của mình quả nhiên là đúng, may mà ở lại, chứ nếu mình đi,
phỏng chừng chẳng có thể lại nhìn thấy một thời khắc kích động như vậy.
Nội y “Vân Tàm Miên” nổi danh toàn cầu rõ ràng có công lao của mình
trong đó, có đôi khi Kỷ Lam thực sự không dám tin.
Cam Dao
càng khâm phục Lâm Vân đến tận xương cốt, tuy cô biết Lâm quản lý này
rất thần bí, thậm chí còn bị súng bắn bị thương, nhưng không ngờ hắn lại có thể có bản lĩnh như vậy, thậm chí đến cả loại việc làm chấn động
toàn cầu này hắn cũng có thể làm được.
- Lâm quản lý, hiện
tại nội y của chúng ta cung không đủ cầu, chúng ta liệu có nên chuẩn bị
thêm một số thiết bị này, tăng cường sản xuất không?
Tôn Khởi
Bình mang vẻ mặt hưng phấn, đối với anh ta mà nói đi theo sau Kỷ Lam,
đưa ra quyết định ở lại công ty thực sự là quá chính xác rồi.
- Không cần, máy móc cứ duy trì như vậy. Một chiếc máy có giá năm trăm
ngàn đấy. Cam Dao em đợi lát nữa đem số tiền này mở hai chiếc thẻ, một
chiếc mười triệu, một chiếc một triệu năm trăm ngàn. À, hãy dùng chứng
minh thư của anh để mở nhé.
Lâm Vân không thể lại đi mua thêm
thiết bị nữa, muốn kiếm tiền tự hắn ở đâu cũng có thể kiếm được. Bây giờ vì công ty nội y này thời gian hắn chậm trễ đã đủ nhiều rồi.
- Nhưng, Lâm quản lý …
Hồ Thanh hẳn là có suy nghĩ giống Tôn Khởi Bình, cho rằng thiết bị quá ít.
Lâm Vân nhìn ánh mắt bức thiết của mấy người cấp dưới, khoát tay nói:
- Loại thiết bị này rất khó tìm, số thiết bị này tôi đã mất mấy tháng trời mới mua được, tốt nhất là đừng nghĩ nữa.
Nghe Lâm Vân nói, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, thầm nhủ khó trách,
nếu loại thiết bị này dễ kiếm, cũng không đợi đến bây giờ “Hồng Tường”
mới một mình ăn cái bánh ngọt này, và mọi người còn không sản xuất ra
“Vân Tàm Miên”.
- Bây giờ nói một chút về vấn đề tiền lương
của mọi người. Công nhân viên bên dưới làm ba ca toàn bộ tăng năm mươi
phần trăm tiền lương. Mấy nhân viên tài vụ mà Cam Dao mời đến cùng với
một số công nhân viên đắc lực mà mọi người mời qua đây lương đều tăng
gấp đôi. Còn lương của mấy người để tôi tính lại một chút…
Lời của Lâm Vân chưa nói xong, mấy nhân vật cấp dưới đều kích động đến mức có chút khống chế không nổi.
Thầm nhủ tiền lương tăng như vậy cũng quá nhanh rồi, mấy tháng trước
mới tăng gấp đôi, bây giờ lại tăng lương, kích động lòng người quá đi!
Anh chàng Lâm quản lý này quả nhiên nói được làm được, quyết định lúc
trước quả thực là quá anh minh rồi.
- Tôi sở dĩ không gọi
từng người một ra để nói chuyện tiền lương, là bởi vì mấy người chúng ta đều đồng cam cộng khổ tới bây giờ. Tôi không hi vọng vì tiền lương mà
tạo nên sự ngăn cách giữa mọi người, hi vọng về sau mọi người vẫn tiếp
tục hợp tác một cách chân thành nhất, đừng có dị tâm. Tôi không thể mãi ở đây được, bây giờ công việc của tôi giao cho Cam Dao tiếp quản. Lương
của Cam Dao một tháng sẽ định là ba mươi ngàn nguyên…
- Cái gì…
Lời của Lâm Vân vừa dứt, mấy người cấp dưới đều kinh ngạc kêu lên, ngay cả Cam Dao cũng bịt cả miệng lại, không thể tin được.
- Tôn
Khởi Bình và Kỷ Lam vẫn phụ trách việc chọn mua và tiêu thụ, nhân lực
hai người có thể tự mình sắp xếp, do Cam Dao thống nhất quản lý. Lương
của hai người một tháng là hai mươi sáu ngàn nguyên. Hồ Thanh vẫn phụ
trách vấn đề sản xuất, lương một tháng là hai mươi ba ngàn nguyên, tất
cả đều do Cam Dao làm sổ sách. Cuối tháng mỗi người ngồi ở đây thưởng
một trăm ngàn nguyên, những cái này đều do tôi ký tên. Về phần thưởng
sau này sẽ do Cam Dao phụ trách, hoặc là do người mới đến tiếp quản.
Lâm Vân nói xong, tất cả mọi người bị ngây người sợ hãi bởi những điều kiện hậu đãi như vậy.
- Quản lý, như vậy… có phải báo cáo một chút với Đường tổng không.
Cam Dao có chút lo lắng hỏi.
- Không cần…
Lâm Vân lập tức khoát khoát tay, trong lòng hắn hiểu rõ, Đường Tử Yên
này căn bản không hi vọng bản thân đến đây làm ra được trò gì thực sự,
thậm chí hai triệu kia đều là tiền Tô Tịnh Như lấy ra cho Lâm Vân tiêu
xài.
Khi cuộc họp còn chưa kết thúc, trợ thủ của Cam Dao gõ cửa bước vào phòng họp, nói với Lâm Vân:
- Lâm quản lý , có một người tên là Phổ Hồng đến tìm anh có chuyện ạ.
- Ồ, chuyển điện thoại vào đây.
Nghe Lâm Vân nói xong, trợ thủ này nhanh chóng đi ra và nối máy nội bộ đến chỗ Lâm Vân.
- Tôi là Lâm Vân, xin hỏi đầu dây bên kia là ai?... Ồ, nhà thiết kế? Đi Yến Kinh?... Không cần, tôi cũng không cần biết là ai, tôi không rảnh.
Ồ, Nguyễn Y? Không biết, chưa nghe qua, được rồi nhé… tôi đang bận.
Lâm Vân nói xong cúp luôn điện thoại, để tránh người phụ nữ này dong dài.
- Ô, là Nguyễn Y ư? Chính là sao ca nhạc Nguyễn Y?
Lâm Vân còn chưa nói xong, mọi người đều đã sôi nổi bàn luận. Nguyễn Y
là ca sĩ nổi tiếng, không ai không biết, Lâm Vân qua điện thoại lại nói
chưa từng nghe qua. Mấy người họp bên dưới không một ai không thích bài
hát của Nguyễn Y, không chỉ là bởi vì Nguyễn Y quả thực xinh đẹp giống
như Thiên Tiên hạ phàm, càng bởi vì các bài hát của cô quả thực rất hay.
Lâm Vân một hồi không nói gì, Nguyễn Y hắn cũng đã được nghe nói qua là một ca sĩ nổi tiếng, chỉ là không nghĩ lại có thể có nhiều fan như vậy. Trong phòng họp này, ngoài hắn ra hầu như toàn bộ là fan của cô ta, độ
sát thương của Nguyễn Y này quả thực không nhỏ!
Thấy cuộc họp đã không còn cách nào để có thể tiếp tục, Lâm Vân chỉ đành tuyên bố tan họp, dù sao chuyện nên nói thì đã nói xong rồi. Lâm Vân đi ra khỏi
phòng họp, trong lòng lại đang nghĩ đến hôm nào sẽ đi, chắc qua vài hôm
nữa! Đợi bên này hoàn toàn ổn định lại rồi đi vậy.
……………….
- Chị Hồng, sao rồi?
Nguyễn Y thấy Phổ Hồng sau khi gọi điện thoại, thì mang vẻ mặt không
cam lòng ngồi đó, bộ dạng dường như rất tức giận, đành phải mở lời hỏi.
- Gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại rồi, nhưng chưa gặp qua kẻ ra vẻ lợi hại đến mức đấy…
Phổ Hồng mở miệng nói lời thô tục.
- Làm sao vậy chị?
Nguyễn Y có chút kỳ quái, gọi một cuộc điện thoại sao có thể khiến chị
Hồng tức giận thành ra như vậy, lẽ nào bên kia đã nói gì ư? Cho dù là
nói gì, lẽ ra cũng không đến mức tức giận như thế chứ.
Phổ
Hồng thực sự đã giận rồi, rõ ràng nói không biết Nguyễn Y, điều này có
thể sao? Có thành phố nào mà không treo những bức ảnh lớn của minh tinh
Nguyễn Y trên khắp đường phố, có đài truyền hình nào mà không luôn
Nguyễn Y Nguyễn Y chứ? Nếu là người khác nhận được điện thoại mời của
mình, có ai không hưng phấn mà lập tức đến chứ, đây là Nguyễn Y mời đấy.
Nhưng quản lý của công ty “Hồng Tường” này lại có thể nói là không
rảnh, hoặc là nói không biết Nguyễn Y, thực sự là đồ phá hoại mà.
- Quản lý của “Hồng Tường” này thực sự là đồ phá hoại mà, không ngờ nói là chưa hề nghe qua em là ai. Em nói xem có tức không, gặp qua loại ra
vẻ lợi hại rồi, nhưng chưa gặp qua loại người ra vẻ lợi hại như vậy.
Phổ Hồng vẫn tức giận bất bình.
- Hì hì.
Nguyên Y cười một tiếng nói:
- Chị Hồng, chút chuyện nhỏ như vậy mà chị tức giận như thế sao? Có
phải cảm thấy vị trí người đại diện của mình vẫn làm chưa tốt, nên vẫn
còn có người không biết em hả.
Nguyễn Y trêu chọc nói.
- Đừng giận nữa, cả nước nhiều người như thế, không biết em thì nhiều
lắm. Tuy nhiên một quản lý ở thành phố lớn nói là chưa nghe qua về em,
thực sự là có chút thú vị đấy. Hay là chị gọi tiếp một cuộc nữa đi, để
em nói chuyện cho.
Nguyễn Y cũng có chút hiếu kỳ với người nói
chưa nghe qua về mình, trong lòng quả thực có chút không phục. Ở một
thành phố lớn làm quản lý, nói chưa nghe qua mình, có thể sao?
- Lâm quản lý , có điện thoại ạ.
Lâm Vân bây giờ rất sợ ở trong công ty, thà đi tới cửa hàng chứ không
muốn ở lại đây. Ở đây quả thực là cứ tí tí lại có điện thoại.
- Có chuyện thì nói luôn đi nhé, tôi rất bận.
Lâm Vân nhận điện thoại và nói thẳng luôn.
- Xin chào, anh khỏe không quản lý Lâm. Tôi là Nguyễn Y, thực sự rất vui khi được trò chuyện với anh…
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh như tiếng chim hoàng anh động lòng người.