Lâm Vân đột nhiên bắt lấy tay của của Mạnh An, dùng lực lượng Tinh Vân thám dò, quả nhiên Mạnh An là người có Tinh Nguyên trong người. Lại còn rất
tinh khiết, khó trách y có thể cảm nhận được sự xinh đẹp của Cam Dao.
Trầm ngâm một lát. Lâm Vân nói:
- Mạnh An, thể chất của cậu không sai, có hứng thú đi theo tôi học một ít thứ không?
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân phát hiện ra người có tồn tại Tinh Nguyên. Cho
dù không cần Tu Tinh, y vẫn có thể tu luyện những thứ khác. Hơn nữa, hắn cảm thấy tâm địa của người này không xấu. Lại sùng bái Cam Dao như vậy, có thể thấy y rất tôn kính Cam Dao.
- A...
Mạnh An ngây
người, sự cường đại của Lâm Vân, y đã thấm sâu trong người. Y rất tự hào là có sức mạnh hơn bình thường, nhưng vừa rồi Lâm Vân chỉ cần đứng im
một chỗ đá ra mấy cước, y liền bị đá bay ra xa. Mặc dù y không có luyện
qua công phu, nhưng khí lực cũng không phải là nhỏ, thân thể cũng rất
linh hoạt. Vậy mà ở trước mặt người này, một chút phản kháng cũng không
có.
Y không phải là người ngu, nhưng vẫn chống lại Lâm Vân là vì
lo lắng Lâm Vân đùa giỡn Cam Dao, về sau thấy biểu lộ của Cam Dao với
Lâm Vân. Y liền biết là Cam Dao cam tâm tình nguyện ở cùng một chỗ với
Lâm Vân, vốn lo lắng Lâm Vân không xứng với Cam Dao, không biết vẻ đẹp
bên trong của Cam Dao.
Hiện tại thấy Lâm Vân có bản lĩnh lớn như
vậy. Loại người này chắc sẽ không coi Cam Dao như đồ chơi. Lâm Vân mạnh
hơn mình không biết bao nhiều lần. Cam Dao cũng thích ở cùng một chỗ với hắn. Mạnh An chỉ đành phải nói những ưu điểm của Cam Dao cho hắn biết.
Để cho hắn minh bạch Cam Dao hoàn toàn xứng đáng với hắn...
Nhưng y không ngờ người này lại muốn dạy y công phu. Không chút do dự, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:
- Sư phụ.
Lâm Vân xấu hổ vô cùng, vội nâng Mạnh An dậy:
- Tôi dạy cho cậu một ít thứ, cũng không nhất định phải làm sư phụ của
cậu. Tôi sẽ dạy cho cậu một vài chiêu thức đơn giàn trước. Nếu cậu có
thể lĩnh ngộ được nó. Tôi sẽ suy nghĩ tới danh phận thầy trò. Nên hiện
tại chưa cần phải dập đầu. Cậu đang ở sống ở nơi nào? Mang tôi đi nhìn
xem.
Chỗ ở của Mạnh An cách ngõ Hạnh Hoa không xa. Nhưng lại là
một xóm nghèo. Nhà ở hiện tại của Mạnh An là do phụ thân y lưu lại. Diện tích chỉ có 20m2. Phía sau nhà là sông Phụng Tân chảy qua.
- Căn nhà của tôi hơi nhỏ chút, nhưng do vẫn độc thân, nên cũng không bất tiện lắm.
Mạnh An nói xong gãi đầu cười
Lâm Vân gặt đầu, không nói gì, cũng không có ý truyền công pháp Tu Tinh cho y. Dù sao thứ này ở Địa cầu quá nghịch thiên, mà Mạnh An lại là người
thẳng tính. Nếu bị người khác biết được, rất dễ tiết lộ bí mật của công
pháp.
Cho nên hắn chỉ dạy cho Mạnh An một ít quyền pháp và một bộ khí công nội gia. Còn nhắc nhở y không nên nói cho ai. Trước khi đi,
Lâm Vân đưa cái thẻ có hai mươi nghìn nguyên trong đó cho Mạnh An. Dặn
dò y cố gắng bảo vệ Cam Dao, đừng để cho kẻ khác khi dễ nàng ấy.
Do
Cam Dao ở một mình, vô thân vô cố, muốn tìm một người hỗ trợ cũng không
có. Mạnh An đã sùng bái Cam Dao như vậy, thì lưu y lại chiếu cố cho Cam
Dao là tốt nhất. Lâm Vân muốn rời đi, nhưng hắn thiếu Cam Dao một mạng.
Dù đã đưa tiền cho nàng, nhưng hắn vẫn hy vọng Cam Dao bình an. Với năng lực hiện tại của hắn, hắn chỉ có thể làm được như thế.
Đoán
chừng Cam Dao sẽ không ở lại Hồng Tường ở Phụng Tân quá lâu, nhiều nhất
không quá hai năm. Bởi vì sản phẩm của Hồng Tường ở Phụng Tân bán chạy
như vậy, nhất định sẽ khiến cho kẻ khác ngấp nghé.
Hồng Tường là
công ty của gia tộc. Một khi bên này có lợi nhuận lớn, mà bên kia lại
không có, sẽ khiến cho nhiều người của gia tộc đều đi tới Phụng Tân. Như vậy các nhân viên cũ ở đây sẽ dần bị xa lánh, chứ đừng nói gì Cam Dao.
Vốn là quản lý của cả Hồng Tường, Phụng Tân.
Mà cho dù không có
ai trong gia tộc muốn loại bỏ nhân viên cũ ở Phụng Tân. Nhưng lợi nhuận
từ “Vân Tằm Miên” quá lớn, lớn đến nỗi khó bảo toàn sẽ có công ty của
gia tộc khác thu mua.
Cho dù Lâm Vân không dặn dò Mạnh An, Mạnh An cũng sẽ một mực chú ý Cam Dao. Bởi vì Cam Dao chính là nữ thần trong lòng y.
- Cậu đang làm công việc gì?
Lâm Vân thấy Mạnh An chỉ gật đầu khi mình giao phó như vậy, liền hỏi tới thời gian làm việc của y.
- Còn chưa có công việc cố định. Chỉ là mỗi ngày tới bến tàu khuân vác mà thôi.
Mạnh An lại sờ đầu mình nói.
- Ừ, nếu không, cậu đừng tới bến tàu làm nữa, mà tập trung thời gian học
những thứ tôi đã đưa. Dĩ nhiên cũng phải quan tâm tới Cam Dao. Chờ khi
cậu học xong những thứ này, lại đi ra ngoài tìm công việc.
Công
pháp mà Lâm Vân dạy là nói ra lời rồi cho Mạnh An học thuộc lòng. Còn
những đồ hình phức tạp thì vẽ lên giấy. Dặn y nếu học xong thì xé đi.
Dạy xong cho Mạnh An thì cũng đã tới 10h tối. “Thời gian trôi qua thật là
nhanh a” Lâm Vân cảm thán. Cơm tối còn chưa ăn, Đường Tử Yên còn hẹn
mình nói chuyện đêm nay, vẫn là đi về nhà ăn cơm. Không biết các nàng có để dành thức ăn cho mình không?
- Tay Lâm Vân này, dám thả bồ câu mình. Đã bảo buổi tối nói chuyện với mình, vậy mà tới tận giờ cũng không thấy mặt.
Đường Tử Yên và Cam Dao đang ngồi ở trong nhà xem TV. Nàng rất khó chịu vì đến hiện tại Lâm Vân còn chưa về.
Tuy nhiên, người này nấu ăn thật là ngon, khiến mình ăn nhiều hơn lúc bình
thường. Nhưng vì chờ Lâm Vân, tới tận 9h mới ăn. Lúc đó ăn thì thức ăn
đã nguội.
- Chị Tử Yên, bình thường nếu giờ này mà Lâm Vân còn
chưa về, thì hắn sẽ không về đâu. Hắn đã nấu xong cơm, lại bỏ đi, chắc
là có việc gì đó. Chị đừng chờ nữa, đã 10h rồi.
Cam Dao thấy Đường Tử Yên có vẻ tức giận, vội vàng an ủi.
- Làm sao em biết?
Đường Tử Yên hỏi.
- Mỗi ngày em đều chờ hắn tới 12h đêm nên mới biết.
Cam Dao thuận miệng đáp.
- A, Cam Dao, không phải em thực sự thích tay Lâm Vân kia chứ?
Đường Tử Yên kinh ngạc nhìn Cam Dao hỏi.
Lúc này Cam Dao mới phát hiện mình nói lỡ, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng muốn giải thích, nhưng lại không tìm ra được cớ gì.
- Cam Dao, em thích hắn thật sao? Chị thấy tuy tay Lâm Vân này có chút
tài năng, nhưng không thể phủ nhận tính cách lười nhác của hắn. Em vạn
lần phải cẩn thận.
Đường Tử Yên để tinh Cam Dao.
- Em...Em...Kỳ thực chị Tử Yên, chị hiểu lầm rồi. Em chỉ là chờ hắn về mà thôi...
Cam Dao còn chưa nói dứt lời. Nhưng khi nhìn vào mắt của Đường Tử Yên, liền biết chị ấy không tin lời giải thích của mình.
- Dù sao Lâm Vân cũng đã kết hôn, đã có vợ rồi.
Cam Dao nói xong những lời này, đầu lại cúi thấp xuống. Trong lòng nàng
nghĩ, cho dù Lâm đại ca không có kết hôn, anh ấy có thể tiếp nhận mình
sao? Tướng mạo của mình chỉ bình thường, so với chị Tử Yên còn kém xa.
Người khác không biết sự vĩ đại của Lâm Vân, có lẽ chị Tử Yên cũng không
biết, nhưng mình lại biết một ít. Nàng thậm chí còn hoài nghi những cái
máy trong nhà xưởng kia có phải do chính anh ấy chế tạo? Cùng với những
kiểu dáng áo lót kia nữa, cũng là do anh ấy nghĩ ra? Nhìn hiện tại xem,
những thứ anh ấy làm đều bị người ta tranh mua.
Thấy thần sắc của Cam Dao như vậy, Đường Tử Yên liền hiểu. Cam Dao có lẽ đã yêu tay Lâm
Vân có vợ kia. Trong lòng thở dài. Chẳng lẽ Lâm Vân thật sự ưu tú như
vậy? Sao mình lại không thấy? Mình thấy nhiều nhất cũng chỉ là lần này
hắn gặp may, mới kiếm được mấy cái máy sản xuất “Vân Tằm Miên” kia mà
thôi.
- Cam Dao, em có biết mấy cái máy kia Lâm Vân mua ở đâu không ?
Đường Tử Yên đợi Lâm Vân về cùng chỉ vì muốn hỏi câu này. Nhưng hiện tại Lâm
Vân chưa về. Vì quá nôn nóng, cô ta đành phải hỏi Cam Dao.
Tuy
trong nội tâm đã xác định Lâm Vân chính là người chế tạo ra mấy cái máy
kia. Nhưng Cam Dao lại không muốn nói ra suy đoán của mình. Nàng đã nhìn ra vị Đường tổng này không thích Lâm Vân. Mà Lâm Vân cũng không để vị
Đường tổng này trong mắt.
Tuy trải qua sự việc lần này. Đường
tổng có chút cái nhìn khác với Lâm Vân. Nhưng cô ta y nguyên, vẫn coi
thường Lâm Vân. Điều này làm cho Cam Dao rất không thích. Nàng biết rõ
Lâm Vân là người có bản lĩnh lớn, vậy mà Đường tổng lại dùng ánh mắt như vậy đối đãi anh ấy.