Lâm Vân vịn Cam Dao đã say khướt đi ra quán ăn. Trong nội tâm còn đang suy
nghĩ, cô nàng Cam dao này chưa bao giờ uống rượu, vậy mà vừa uống đã
uống được một nửa chai Mao Đài. May mà mình thừa dịp nàng không chú ý,
đã uống nốt một nửa còn lại. Bằng không hiện tại đến vịn cũng không vịn
được.
- Lâm đại ca…Em còn muốn uống nữa…Sao đã đi rồi…
Cam Dao nói năng không rõ tựa vào bờ vai của Lâm Vân , nhưng vẫn không quên chuyện uống rượu.
- Em uống nhiều quá rồi, để anh gọi taxi, đưa em trở về.
Lâm Vân một tay vịn Cam Dao, một tay chuẩn bị gọi xe taxi. Rất nhanh xe taxi đã dừng ở bên người.
- Em không ngồi xe taxi về…Không ngồi….Lần trước em đã cõng anh về….Anh
cũng phải cõng em về….Anh từng nằm trên lưng em, em cũng muốn nằm trên
lưng anh….
Cam Dao quật cường không muốn vào xe taxi, trong miệng lẩm nhẩm muốn Lâm Vân cõng nàng trở về.
Lâm Vân thật sự là bất đắc dĩ. Nàng ta còn không biết nơi này cách nhà trọ khá xa a.
- Cam Dao, nếu không chúng ta ngồi xe đến cửa ngõ, anh lại cõng em về nhà trọ. Nếu từ chỗ này về quả thực quá xa. Phỏng chừng phải đi tới sáng
mai mới có thể về đến nhà.
Lâm Vân bất đắc dĩ giải thích cho Cam Dao.
- Không…Em muốn được cõng bây giờ…Muốn cõng…
Nói xong, Cam Dao liền nằm trên lưng của Lâm Vân, trong miệng không ngừng nói muốn cõng.
Lâm Vân thấy thế đành phải xin lỗi lái xe, rồi cõngCam Dao lên lưng. Lần
trước Cam Dao cõng mình trở về có lẽ ăn không ít khổ. Đã nàng cũng muốn
mình cõng nàng, như vậy thì cõng a. Coi như là làm thỏa mãn nàng, đền bù tổn thất nàng đã vất vả cõng mình lần trước.
Nhưng khi Lâm Vân
vừa mới bảo lái xe đi, Cam Dao liền nôn lên lưng của Lâm Vân. Lâm Vân
vội vàng cởi áo sơ mi ra, lau lau vài chỗ bẩn bám trên người, lại giúp
Cam Dao lau miệng. Đối với cô nàng Cam Dao này, hắn thật hết chỗ nói
rồi. Không cần phải lăn qua lăn lại người như vậy chứ.
Lau chùi
xong, Cam Dao rất tự nhiên ghé vào trên lưng của Lâm Vân, hai cánh tay
cũng tự nhiên mà ôm cổ của Lâm Vân. Lâm Vân cõng Cam Dao lên, từng bước
một đi về. Tuy trọng lượng của Cam Dao đối với hắn, chưa tính là cái gì, nhưng cõng một người đi xa như vậy, vẫn có chút mệt mỏi. Vừa nãy uống
hơn một chai rượu Mao Đài, không là gì với Lâm Vân. Nhưng hai cánh tay
của Cam Dao ôm vào cổ Lâm Vân, hơi thở nóng hầm hập phả của nàng phả vào gáy của hắn. Cộng thêm bộ ngực mềm mại của nàng dán sát vào lưng
hắn.Khiến cả người hắn nóng bừng bừng. Trong lòng tự nhủ, đáng ra không
nên ngăn cản Cam Dao uống say mềm, quả thực là gây nghiệt không thể sống a.
- Lâm đại ca, cha của em chết sớm, trong nhà em rất nghèo…Mẹ
của em vì chiếu cố cha mà cũng bị bệnh. Em liền đi ra ngoài kiếm
tiền…Không ngừng kiếm tiền, nhưng em đã rất mệt mỏi…Rất mệt. Em muốn bên mẹ, muốn tiếp tục đi học….Em mới chỉhọc đại học được nửa năm, rất muốn
học nốt….
Hiện tại, có lẽ do say rượu ảnh hưởng, Cam Dao mới chủ
động kể chuyện của mình. Lâm Vân đột nhiên cảm giác lạnh buốt ở gáy,
trong lòng liền căng thẳng. Lại không biết nên an ủi Cam Dao như thế
nào.
-Lâm đại ca …Anh hát một bài cho em nghe đi…
Lúc em còn rất nhỏ, mẹ đều hát cho em nghe…
Cam Dao ôm cổ Lâm Vân, nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ. Nhưng nàng vẫn yêu cầu Lâm Vân hát cho nàng nghe.
- Được rồi.
Lâm Vân đang không biết làm thế nào để an ủi Cam Dao. Thấy nàng nói như
vậy, hắn nghĩ, có lẽ hát vài bài sẽ khiến tâm trạng của nàng tốt hơn.
Lâm Vân bỗng nhớ tới Thanh Thanh. Có một lần, nàng cũng bảo mình cõng nàng
như thế này, rồi hát cho nàng nghe. Không biết liệu có một ngày nào đó,
Vũ Tích cũng có thể nằm trên lưng của mình như vậy rồi nói:”Lâm Vân, anh hát cho em một bài”.
Lâm Vân nhớ tới Hàn Vũ Tích, nhớ tới lần
trước nàng dẫn mình trở lại sơn trang Tương Hồ. Lại nhớ tới lần đầu tiên nàng dẫn mình đi chợ mua thức ăn.
Nhớ lần nàng chui vào ngực mình, nhớ lại giấc mơ mà mình cùng Thanh Thanh và Hàn Vũ Tích dắt tay nhau đi trên núi hoa sơn trà.
- Hoa cúc màu vàng, sơn trà mùi thơm
- Người anh yêu, đang ở nơi nào?
- Lúc trước dắt tay em
- Nhưng giờ em không còn bên anh nữa
….
Hoa cúc vẫn vàng
Sơn trà vẫn thơm
Nhưng trời đã lão, đất đã hoang
Khi nào em mới trở về bênh anh?
….
Hoa cúc vàng, sơn trà thơm
Người trong mộng….
,,,,
Tiếng ca trầm thấp của Lâm Vân chậm rãi hòa vào khung cảnh xung quanh, khiến
ban đêm như dài thêm, giống như là tưởng niệm, kéo dài vô tận…
- Vũ Tích…
Lâm Vân hát xong, thở dài một tiếng. Đột nhiên ở sâu trong nội tâm lại có sự lo lắng cho Hàn Vũ Tích.
Hắn biết là do lực lượng Tinh Vân không có cách nào khôi phục, mới khiến
tâm tình xao động như vậy.Chẳng lẽ mình không thể gặp lại nàng sao? Đợi
làm xong việc bên này, mình sẽ giao toàn bộ công việc cho Cam Dao và Kỷ
Lam. Sau đó trở về Phần Giang lấy lại đồ đạc mà Tô Tĩnh Như đang cầm,
nhìn Hàn Vũ Tích lần cuối rồi rời đi nơi này.
Việc tu luyện của
mình xảy ra vấn đề. Tuy nhiên hắn không biết là vấn đề gì. Cứ mỗi lần bị thương là một lần khó khôi phục. Việc này nhất định không bình thường.
Cần phải tới một nơi có linh khí sung túc, toàn tâm toàn ý tìm ra nguyên nhân. Hắn không làm vậy sớm bởi vị chuyện sản xuất áo lót của công ty
níu kéo hắn quá lâu.
Hàn Vũ Tích là nhất định phải xem. Nếu không nội tâm sẽ còn lo lắng, gây ảnh hưởng cho việc tu luyện.. Dù chỉ là xem cuộc sống hiện tại của nàng như thế nào, cũng có thể an ủi nội tâm một
ít.
Nghe Lâm Vân hát, Cam Dao vốn say lờ đờ, liền rõ ràng ngủ. Ở
khóe mắt còn lưu lại hai hàng nước mắt. Có lẽ nàng nghe được gì đó trong tiếng ca của Lâm Vân, có lẽ nàng mơ thấy gì đó trong giấc mơ.
Từ cửa hàng trang phục cho nữ Hương Tân tới ngõ Hạnh Hoa cũng không phải
là đoạn đường ngắn. Huống chi Lâm Vân còn cõng theo một người. Tuy hắn
là một người Tu Tinh, nhưng dù sao chỉ là mới hình thành Tinh Vân, huống hố còn mang theo vết thương chưa lành.
Nhưng nghĩ tới lần trước
Cam Dao vất vả cõng mình về, mà mình chỉ có chút đổ mồ hôi mà thôi.Nàng
đã muốn mình cõng trở về, thì chút khổ sở đó cũng không là gì. Mình còn
thiếu nợ nàng một mạng cơ mà.
Tuy nhiên, Cam Dao mặc cũng không
phải là nhiều. Dù sao thời tiết cũng đã bất đầu nóng. Mồ hôi trên lưng
của Lâm Vân đã làm ướt đẫm cái áo sơ mi và áo lót ở bên trong. Khiến hai đồi núi ở phía sau cơ hồ như không có thứ gì ngăn cản. Hơn nữa hương
thơm từ thiếu nữ càng khiến cho hắn bốc hỏa. Cũng may Cam Dao đang ngủ,
hắn đỡ phải xấu hổ.
Cho dù Lâm Vân đi không chậm, nhưng lúc về
đến phòng trọ đã là hai giờ sáng. Cõng một người càng đi về sau càng
mệt, cả người của Lâm Vân đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Lúc trên đường
đi mồ hôi đã bị gió thôi khổ, nhưng khô rồi lại bị ướt. Thở phì phò lấy
cái chìa khóa trong túi của Cam Dao để mở cửa. Thấy Cam Dao vẫn ngủ rất
ngon, đành phải đặt Cam Dao ở trên giường của mình.
Hắn không dám cởi quần áo cho nàng. Bởi cô nàng này vốn mặc ít quần áo. Nếu cởi ra,
phỏng chừng sẽ lộ cơ thể bên trong. Tuy nhiên, chỗ áo trước ngực của
nàng đã ướt đẫm, không thể che được hai điểm màu đỏ trên đó. Lâm Vân
nhìn vào cũng phải tim đập thình thịch.
Vội kéo một cái chăn mỏng đắp lên người Cam Dao, thoát giày cho nàng, rồi lấy khăn nóng lau qua
mặt cho Cam Dao. Xong đâu đó mới đóng cửa lui ra ngoài.
Trên
người vẫn còn dính chất bẩn do Cam Dao nôn ra, Lâm Vân tranh thủ thời
gian vào nhà tắm tắm rửa một lần, rồi lên giường ngủ. Hắn muốn sáng mai
dậy sớm một chút, rồi đi tới công viên phụ cân tu luyện thử xem. Mình là một người Tu Tinh, chỉ cõng một người trở về, mà đã mệt thành như vậy,
khiến Lâm Vân nổi lên lòng cảnh giác.
Không thể khôi phục Tinh
Vân là một nguyên nhân, nhưng hiện tại mình vẫn là quá yếu. Tiếp tục như vậy là không được. Kẻ thù của mình quá mạnh, mà thực lực của mình so
với bọn họ chỉ như một con kiến mà thôi