Lâm Vân biết con sói xám kia sợ không dám tới gần, hắn liền đá con sói đen trở về rồi quát lớn:
- Cút ngay, đừng để ta gặp lại.
con sói đen tìm được chỗ sống trong chỗ chết, liền đứng dậy, lung la
lung lay đi tới bên con sói xám. Ánh mắt của nó rất là kinh hoàng và
phức tạp. Tuy nhiên nó cũng không dám ngăn lại được đi của Lâm Vân nữa,
chỉ là cùng với sói xám lui trở về.
Lâm Vân cười thầm trong
bụng, không ngờ hai con vật này lại có chút linh tính, biết thế nào là
sợ. Dù sao Lâm Vân cũng không có ý giết bọn chúng, chỉ là muốn bọn chúng lùi lại nhường đường mà thôi.
Nhưng khi Lâm Vân đi tới chỗ
ngoặt, ngẩng đầu nhìn hai con sói đang núp ở sau một tảng đá không chịu
rời đi, hắn liền hiểu vì sao hai con sói này muốn ngăn cản đường của
mình
Bởi vì đang có một con sói con có bộ lông vàng óng ả nằm hấp hối ở đó. Bọn chúng cản đường của Lâm Vân thì ra là để bảo vệ con
sói con kia. Tuy nhiên, nhìn bộ lông của nó, hình như không phải là con
của hai con sói này. Hắn còn chưa từng thấy qua một con sói nào có bộ
lông toàn thân màu vàng như vậy, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng hắn có thể cảm giác con sói con này không đơn giản.
Trong đôi mắt to của con sói con hiện lên vẻ tuyệt vọng và lo lắng,
khiến Lâm Vân động lòng trắc ẩn. Không biết con sói này vì sao mà bị
thương. Mà hai con sói thì đứng hai bên bảo vệ, xem ra con sói con này
có địa vị nào đó trong bầy đàn. Nghĩ tới đây, Lâm Vân đi thẳng tới chỗ
hai con sói lớn.
Trông thấy Lâm Vân đi tới, hai con sói lớn
lộ ra ánh mắt đề phòng. Nhưng bọn chúng cũng hiểu người này rất lợi hại, nên chỉ dám đứng một chỗ bảo vệ, không dám đánh tới.
- Ô…
Con sói xám kêu lên cảnh cáo Lâm Vân.
- Tránh ra đi, ta xem chú sói con này có thể chữa trị được.
Lâm Vân quát lớn về hướng hai con sói.
Sói xám và sói đên nhìn nhau, giống như nghe hiểu lời nói của Lâm Vân.
Vì vậy chúng tránh ra, để một lối đi, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm
vào Lâm Vân.
Nếu là một nhân loại, Lâm Vân căn bản là mặc kệ. Nhưng là hai con động vật này, mặc dù có chút hiểu ý của Lâm Vân, nhưng bọn chúng vẫn cẩn thận đề phòng.
Lâm Vân ngồi xuống, kiểm
tra con sói con một lúc, hóa ra là nó trúng đạn mà bị thương. Sau khi
trúng đạn, lai bị rắn độc cắn một cái, khó trách gần hấp hối như vậy.
Vị trí trúng đạn là ở chân, xem miệng vết thương có vẻ như là súng săn. Lâm Vân âm thầm kỳ quái, bọn thợ săn bắn con sói con như vậy làm gì?
Huống hồ, nơi này cũng có thợ săn dám vào sao? Đây chính là rừng nguyên
sinh a.
Cũng may vết thương ở chân của con sói không nặng
lắm, mà vết thương chủ yếu chính là vết cắn của con rắn độc. Lâm Vân
đứng dậy, chuẩn bị đi tìm một vài loại cây thảo dược. Hai con sói thấy
Lâm Vân rời đi, lại kêu lên một tiếng Ngao, trong mắt lộ ra vẻ thất
vọng.
Tuy nhiên, Lâm Vân rất nhanh lại trở về. Lần này hai
con sói không có ngăn lại Lâm Vân, mà lập tức mở đường. Thảo dược trong
rừng nhiều lắm, Lâm Vân cơ hồ không mất khí lực gì đã tìm đươc thảo dược trị độc.
Lấy con dao nhỏ ra, rạch một vết nhỏ ở chỗ con sói
con trúng độc, rồi vận chuyển vào đó lực lượng Tinh Vân. Rất nhanh, một
chất độc màu đen trộn lẫn với máu dọc theo vết thương chảy ra. Một thời
gian ngắn qua đi, máu đen dần dần trở lại thành máu đó. Lâm Vân dập nát
cây thảo dược rồi thoa ở miệng vết thương của con sói con. Sau đó xé
rách một miếng vải trên áo, băng bó miệng vết thương lại. Cũng may quần
áo của Lâm Vân đã bị rách nát, kéo thêm vài miếng cũng như nhau cả.
Xử lý xong chất độc trong miệng vết thương, Lâm Vân lại bắt lấy chân
sau của sói con, trực tiếp dùng lực lượng Tinh Vân ép viên đạn ra ngoài. Con sói con đã ngủ lúc Lâm Vân lấy độc cho nó. Làm xong hêt thảy Lâm
Vân liền rời đi. Nhìn bóng lưng của Lâm Vân rời đi, hai con sói lớn cùng lúc tru lên. Lâm Vân liền hiểu là chúng muốn cảm ơn mình, cũng lười
quay đầu lại.
Đảo mắt đã đi tới một chỗ không xa trong sơn
cốc, vẫn truyền tới tiếng sói tru. Lâm Vân nghĩ thầm, vì sao ở đây còn
có sói kêu. Mặc dù mình đi lại trong dãy núi Vân Quý này, cũng thường
xuyên gặp phải sói, nhưng chưa gặp một đàn sói nào, nhiều nhất chỉ là
hai con mà thôi. Chính là nghe tiếng sói gào thét vang tới này, khoảng
chừng phải có gần mười con.
Tuy có chút tò mò, nhưng Lâm Vân
không phải người thích tìm việc. Vẫn không nhanhh không chậm đi tìm linh mạch. Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi truyền tới, là tiếng của con
người, từ hướng của bầy sói truyền tới. Lâm Vân sững sờ, chẳng lẽ có
người bị bầy sói đuổi?
Một chuyên như vậy, Lâm Vân không thể giả vờ như không biết. Dù sao làm chuyện này cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Lâm Vân đi về hướng tiếng kêu phát ra. Đi không tới hai trăm mét, quả
nhiên trông thấy một bầy sói khoảng 7,8 con đang vây quanh một cái sơn
động nhỏ, thần sắc lộ ra vẻ hung ác. Ở cách chỗ sơn động không xa còn có một vũng máu. Xem ra chủ nhân của vũng máu này vừa mới bi bầy sói xơi
tái.
Trên mặt đất còn để lại một cái súng săn. Tuy nhiên súng săn cũng bị bầy sói cắn nát nhừ. Xem ra khẩu súng kia chính là khẩu
súng đã bắn con sói có. Bởi vì có mùi máu tản ra, nên bầy sói càng thêm
hung ác, ánh mắt của chúng đều nhìn chằm chằm vào hang động phía trước.
Lâm Vân nhăn mày lại. Không biết vì sao những người này lại chui vào
nơi rừng sâu như vậy. Ngẩng đầu nhìn về phía hang động bị bầy sói vây
quanh, ở phía trước còn có một đống lửa đã tắt, ở trong mơ hồ nhìn thấy
có 4,5 người. Một người trung niên tuổi chừng 40 chính đang cầm một
thanh đao dài đứng ở cửa hang, khẩn trương nhìn bầy sói. Một cô gái mặc
quần jean đứng ở sau lưng nam tử trung niên, hoảng sợ nhìn bầy sói đang
kích động kia.
Lâm Vân không chút suy nghĩ, trực tiếp đi tới. Bầy sói thấy có người xuất hiện liền quăng ánh mắt về phía Lâm Vân.
Người trung niên nhìn thấy vậy một người áo rách nát, đầu tóc rối bù
giống như một Dã Nhân đi tới, lại càng hoảng sợ. Người này dám trực tiếp đi tới bầy sói, chẳng lẽ là một tên ngốc?
Một con sói lớn
màu đen không nhịn được việc Lâm Vân khiêu chiến quyền uy của chúng,
liền kêu một tiếng, lao thẳng vào Lâm Vân. Lâm Vân chỉ thoáng nghiêng
người, chân trái đá lên nhanh như gió, con sói đen kia lập tức bay xa
gần chục mét, nằm trên mặt đất không cựa quậy được.
Những coi sói còn lại đều kêu lên, muốn đồng thời lao về phía Lâm Vân. Lâm Vân âm thầm cười lạnh, vừa lúc có chỗ để ta tập thể dục. Tuy nhiên, những bầy
sói này còn chưa lao tới Lâm Vân, thì ở xa xa truyền tới tiếng sói tru.
Bầy sói kia nghe thấy vầy đều lui trở về, chớp mắt đã không thấy bóng
dáng. Mà ngay cả con sói đen nằm trên mặt đất kia cũng đứng lên, chầm
chậm rời đi.
Lâm Vân vừa nghe tiếng sói tru này, liền biết là tiếng tru của hai con sói lớn kia. Cũng mặc kệ bọn chúng rời đi, hắn
ngẩng đầu nhìn về phía người trung niên đang đứng chặn ở cửa hang.
Nhưng không ngờ lại thấy ánh mắt của người trung niên kia nhìn về phía
mình, có vẻ sợ hãi hơn khi nhìn thấy bầy sói. Lâm Vân sững sờ, ngay lập
tức liền hiểu. Hiện tại bộ quần áo đang mặc trên người này đã không đủ
che thân. Rất nhiều chỗ đã bị rách nát, lộ ra làn da. Vốn làn da của Lâm Vân bởi vì tu luyện nên rất trơn bóng. Nhưng hơn tháng này toàn chay
tới chay lui trong rừng rậm, làn da cũng trở nên đổi màu.
Tăng thêm quần áo rách te tua, đầu tóc rối bù, người trung niên này nhất định nghĩ mình là Dã Nhân. Lâm Vân cười khổ một tiếng, cũng lười giải
thích. Loại chuyện này dù giải thích cũng không thông. Chỉ là hắn có
chút hiếu kỳ, vì sao đám người này lại tới khu rừng nguyên sinh như vậy. Nhưng hiếu kỳ về hiếu kỳ, hắn sẽ không tốn thời gian đi hỏi. Mà đã giải thích không thông, thì không cần giải thích. Lâm Vân xoay người rời đi.
Công Tử Điên Khùng
Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chương 125: Dã Nhân (P2)
Nhóm dịch: Giang Triết
Sưu tầm by -Zhen-
Nguồn: Mê Truyện
Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem
Người nam tử trung niên cầm thanh đao trong tay, nhìn Lâm Vân xoay
người rời đi, có chút sững sờ. Bị bầy sói vây quanh một ngày một đêm,
thật không ngờ lại an toàn.
- Lật hướng Đạo (Hướng đạo: người dẫn đường), người kia là một Dã Nhân à?
Cô gái một mực trốn sau người trung niên kia vẫn còn sợ hãi hỏi. Cái
người vừa rồi nhàn nhã đi vào bầy sói như vậy, chỉ dùng một cước đã đá
văng con sói hung ác kia. Mà nhìn bộ dáng của người này, rất giống một
cái Dã Nhân.
Người trung niên gọi là Lật hướng đạo lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi nói:
- Người vừa cứu chúng ta kia thật là lợi hại. Hắn có phải là Dã Nhân
hay không tôi cũng không dám khẳng định. Chẳng lẽ trong dãy núi này thực sự có Dã Nhân sao? Nếu như là Dã Nhân, vì sao hắn lại cứu chúng ta, mà không phải làm hại chúng ta? Tôi cho rằng người này rất có thể là một người lang thang có trí lực thấp, một mực sinh hoạt trong khu rừng
- Có thể không? Hắn không nói lời nào, nhưng chúng ta cũng nên nói một câu cảm ơn với người kia mới đúng, bằng không cũng quá thật lễ. Để tôi gọi hắn.
Cô gái này nói xong, lập tức đuổi theo hướng của Lâm
Vân rời đi. Một bên chạy một bên còn gọi. Lúc này, trong động lại đi ra hai nam một nữ, tuổi đều chừng 20.
Lâm Vân nghe thấy có
người gọi hắn, liền đứng lại, xoay người thì trông thấy một cô gái tuổi chừng 20 đang đuổi theo mình. Cô gái này chính là cô gái trốn đằng sau người trung niên. Cô nàng này để tóc ngắn, làn da trắng nõn, con mắt
rất lớn. Tuy khuôn mặt còn vẻ mệt mỏi, nhưng do mặc quần jean, lộ ra
hai chân dài, khiến Lâm Vân cảm giác được một loại khí tức thanh xuân.
Nàng ta có khuôn mặt xinh đẹp không kém gì Tô Tĩnh Như.
Cô
gái kia thấy Lâm Vân đứng lại, tranh thủ thời gian muốn cảm ơn ơn cứu
mạng. Tuy nhiên, khi trông thấy bộ dạng của Lâm Vân, nàng ta lại không
nói lên lời.
Đây quả thực là một Dã Nhân sáo? Quần áo rách
tung tóe, đầu tóc lộn xộn, ngoại trừ một cái túi đen nho nhỏ trong tay
ra, không còn vật gì khác. Khuôn mặt do râu ria che kín, nên không nhìn thấy rõ. Nhưng hai con mắt rất sáng. Lúc hắn nhìn về phía mình, rõ
ràng khiến cho mình có cảm giác mình bị nhìn thấu. Cô gái kia thấy thế
không tự chủ được lui về sau vài bước. Trái tim không khỏi đập thình
thịch. Mình thực sự gặp Dã Nhân rối?
Lâm Vân không khỏi buồn cười, cũng không để ý tới nàng ta. Kỳ thực, không phải phần lớn mọi
người trong xã hội này đều chỉ biết phán đoán người khác qua ngoại hình sao? Đâu chỉ có mỗi nàng ta. Nhưng không biết cô gái này chạy tới
trong này làm gì?
Hắn nhìn cô gái mặc quần jean này, cười một cái, cũng lười nói chuyện, xoay người rời đi.
Mãi cho tới khi bóng dáng của Lâm Vân biến mất vô tung vô ảnh, cô gái này mới nhớ tới mục đích của mình. Nhưng người này có bề ngoài thật
đáng sợ a. Đây là Dã Nhân sao? Vì sao một Dã Nhân lại muốn cứu người?
Mà hàm răng của hắn thật là trắng.
Chính đang chần chừ, thì bốn người còn lại cũng đã chạy tới.
- Từ Nhân, vừa rồi cậu có nói chuyện với hắn không?
Nói chuyện là một cô gái mặt trái xoan. Cô ta nghe Lật hướng đạo kể
chuyện, trong lòng cũng rất kinh hãi. Cho nên vừa đi tới đã hỏi Từ Nhân câu này.
- Không có, lúc mình nhìn thấy hắn, do mình tưởng hắn là một Dã Nhân, nên không biết nói gì, thì hắn đã đi.
Từ Nhân trả lời.
- Vậy hắn có phải là Dã Nhân không? Lúc ở trong động mình cũng nhìn thấy hắn, người này thật lợi hại a. Chắc là Dã Nhân rồi.
Cô gái mặt trái xoan cũng đồng ý với Từ Nhân.
- Lần này trở vè thật không biết nên báo cáo như thế nào. Nếu không
nhờ Lật hướng đạo và người Dã Nhân kia, mấy người chúng ta đã theo gót Trịnh Bân rồi. Từ Nhân và Đinh Lan là con gái, Giang Vĩ, hiện tại chúng ta nên nghĩ xem có cách nào để đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây, còn phải tính toán nên khai báo như thế nào. Ai, chuyến đi lần này thật là sai lầm.
Môt tên nam tử cao gầy nói.
- Đi ra ngoài du lịch thì phải tự chịu trách nhiệm chứ. Chỉ là chúng ta không nên tới
nơi này. Nghe nói nơi này là vùng hoang sơ nhất của dãy núi Vân Quý.
Một thanh niên cao to nói.
- Việc này cũng nên trách tôi, vì tôi dẫn nhầm đường mà mọi người mới bị lạc.
Lật hướng đạo vội vàng nói.
- Chuyện này hoàn toàn là lỗi của Trịnh Bân. Nếu không phải do y dùng súng bắn con sói con kia, chúng ta cũng sẽ không bị bầy sói đuổi theo
mà lạc đường. Nhưng dù sao y cũng đã lấy mạng mình đền bù rồi..
Thanh niên cao to nói.
- Trịnh Bân dù sao cũng đã chết, Phí Hoành Trạch, cậu cần gì phải nói y làm gì. Việc này không trách được Lật hướng đạo. Mà phải cảm ơn Lật
hướng đạo mới đúng. Nếu không có Lật hướng đạo chúng ta đã không còn
mạng sống. Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là tìm cách đi ra khỏi
đây.
Cô gái tên Từ Nhân nói.
- Tôi nghĩ chỗ này đã là biên giới phía tây của Vân Quý. Chúng ta chỉ cần đi tiếp về phía tây
khoảng 160km là đi ra ngoài được.
Lật hướng đạo nhìn xung quanh một lúc rồi nói.
- Nhưng tôi thấy người cứu chúng ta vừa nãy lại đi về phía biên giới phía bắc…
Từ Nhân có chút chần chờ nói.
- Người kia là Dã Nhân, chúng ta sao có thể đi theo hắn?
Từ Nhân còn chưa dứt lời, đã bị Đinh Lan cắt đứt.
- Không đúng, Đinh Lan. Người kia cũng không nhất định là Dã Nhân. Nếu là Dã Nhân thì đã không cứu chúng ta rồi. Hiện tại nghĩ lại, mình cảm thấy người này có thể là môt người ẩn cư trong núi.
Từ Nhân không đồng ý quan điểm của Đinh Lan.
- Từ Nhân, một người ẩn cư đâu cần phải khiến bản thân có bộ dáng như Dã Nhân vậy? Mình thấy khả năng hắn là Dã Nhân lớn hơn.
Nam tử tên Giang Vĩ nói.
- Người kia đi về phía bắc có thể sống sót, nhưng chúng ta thì không được. Chúng ta muốn sống thì chỉ có thể đi về phía tây.
Lật hướng đạo nói xong, trong nội tâm còn đang suy nghĩ một cước kinh người của Lâm Vân. Một cước này, một Dã Nhân tuyệt đối không thể đá ra được. Nhưng hiện tại mới minh bạch thì có chút chậm. Y cũng không dám
giống như người kia đi về phía bắc.. Trong nội tâm rất hối hận vì đã
đồng ý dẫn đường cho đám thanh niên này.
- Từ Nhân nói đúng, người này không nhất định là môt Dã Nhân, nhưng hiện tại hắn đã rời đi rồi. Mà chúng ta muốn sống thì chỉ có thể đi về phía tây. Mặc dù tôi
chưa tới nơi này lần nào, nhưng cũng đã từng nghe người khác nói qua.
Nếu may mắn, chúng ta chỉ cần đi về phía tây một ngày là ra khỏi đây.
Lật hướng đạo hiện tại chỉ muốn mang mấy người sinh viên này đi ra ngoài, những việc khác cũng không muốn nghĩ tới.