Hàn Vũ Tích biết rất rõ sự lợi hại của tu sĩ. Dù cho có nhiều người vây công y, thì cũng là chịu chết mà thôi.
- Anh tài xế, tôi nhớ chỗ này có một vùng núi lớn cơ mà? Sao đến hiện tại rồi tôi còn không trông thấy có sông núi gì?
Môn Thường vừa nghĩ vừa hỏi.
- Đi về phía trước 300, 400 km nữa là núi Tây Lượng. Ở chỗ này không có sông núi gì cả.
Nếu Hàn Vũ Tích không lên tiếng, Kim Gia Cường đương nhiên không có ý đỗ xe.
- Núi Tây Lương? Vậy thì anh cứ lái xe tới chỗ đó. Tôi nghĩ lại xem.
Môn Thường nói xong, liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
- Dừng ở đây một lát, chúng tôi muốn xem đây là đâu.
Hàn Vũ Tích chợt bảo ngừng xe.
Nếu là Hàn Vũ Tích ra lệnh, Kim Gia Cường không chút do dự dừng xe lại. Nhưng còn chưa mở cửa xe ra, Môn Thường đã nói:
- À, tôi nhớ ra chỗ Mông Văn ở rồi. Đi thẳng 300, 400 km nữa là tới.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều sửng sốt. Không nghĩ tới tay Môn
Thường này lại ngả bài nhanh như vậy. Có lẽ y đã không quan tâm ý kiến
của hai người, mà muốn dè chừng bọn họ. Hàn Vũ Tích biết phản kháng cũng vô dụng, đành phải ra lệnh cho Kim Gia Cường lái xe tiếp.
Môn Thường biết hai người này đã hoài nghi mình. Nhưng y không để ở trong lòng.
Hàn Vũ Tích chỉ có một quân bài duy nhất, đó là Môn Thường còn chưa
biết mình là người Tu Chân đã luyện tới Luyện Khí tầng bảy. Liễu Nhược
Sương hiểu rõ thực lực của mình quá thấp, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào
Vũ Tích.
Đến khi trời tối đen, xe mới dừng lại ở dưới chân
núi Tây Lương. Môn Thường bất ngờ đánh bất tỉnh Kim Gia Cường. Y không
muốn giết Kim Gia Cường, bởi y còn cần một người lái xe đưa y tới núi
Côn Luân. Mục đích chính của y bây giờ là khuất phục hai nữ nhân kia,
sau đó mới đi về núi Côn Luân. Môn Thường không muốn tái diễn sai lầm
như với Mông Văn nữa. Cho nên xe vừa tới chân núi, y liền bảo dừng.
Có hai nữ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, ở bên ngoài chơi bời vài
mười mấy năm cũng không thấy buồn chán. Lúc trước vì chuyện của Mông
Văn, Môn Thường còn tức giận hơn nửa ngày. Nhưng hôm nay may mắn lại
tới, gặp được hai cô nàng còn vừa ý hơn.
- Các cô không tồi, tới đây rồi mà còn bình tĩnh được như vậy. Chắc các cô đang nghĩ tôi
lừa các cô phải không. Không sao cả, tôi rất thực lòng với hai người.
Các cô ra đây đi. Chúng ta thương lượng xem, việc kế tiếp nên làm thế
nào.
Môn Thường cười mỉm nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.
- Lâm Vân và Mông Văn, hai người đó thế nào rồi?
Liễu Nhược Sương hỏi.
- Tôi gặp được Mông Văn ở núi Cửu Hoa. Tôi vốn định thu cô ta làm bạn gái, nhưng cô ta lại không thức thời, nhảy xuống núi tự vẫn. Nói thật, tôi rất đau lòng khi cô ta làm như vậy. Bởi vì lúc cùng cô ta du lịch ở núi Cửu Hoa, tôi đã thích cô ta. Cũng may gặp được hai người, tôi còn thích hơn.
- Còn về Lâm Vân, tôi rời núi chính là vì tìm
hắn. Hắn lấy trộm đồ vật của môn phái chúng tôi, đương nhiên tôi phải
đi đòi về. Nhưng trước hết đoạt hai lão bà của hắn đã, coi như tiền
lãi. Các cô không cần phải lo lắng, nói là đoạt, chứ tôi thực sự thích
hai cô. Hắc hắc, lần này tôi sẽ không phạm sai lầm như với Mông Văn
đâu. Trong hai cô, ai tới trước? Xe tuy nhỏ, nhưng tôi vẫn mang theo
chăn mền. Các cô xem đây…
Môn Thường nói xong, đột nhiên lôi một tấm đệm ở trong xe ra.
- Rất thần kỳ phải không? Kỳ thực tôi chính là một vị thần tiên. Tôi
khác với cái tên Lâm Vân chỉ luyện công pháp nội gia kia. Nếu như hai cô theo tôi, tôi sẽ dạy những bản lĩnh này cho các cô.
Môn Thường vừa nói xong, thì điện thoại của Kim Gia Thường reo lên. Đoán chừng là người của Lâm gia gọi điện cho gã.
Môn Thường cầm lấy chiếc điện thoại, tiện tay bóp nát nó.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương xuống xe, im lặng không nói. Môn
Thường thấy hai người đã đi ra, liền đi ra theo, đứng ở phía trước hai
người:
- Hai cô thấy thế nào? Là ai tới trước?
Hai
người vẫn im lặng, rồi Hàn Vũ Tích đi lên phía trước vài bước. Môn
Thường thấy Hàn Vũ Tích chủ động đi tới, rất là vui vẻ nói:
- Là cô à, vừa khéo hợp với ý của tôi.
Môn Thường xác thực rất cao hứng. Trần Phượng sao có thể so sánh với
hai cô gái trước mắt này. Không nghĩ tới Hàn Vũ Tích rất thức thời. Rất ít người có thể bình tĩnh đối mặt với tử vong như hai người này.
Hàn Vũ Tích vẫn đang đắn đo, nên dùng hỏa cầu hay là phong nhận? Uy
lực của thiểm lôi (tia sét) quá yếu, đã bị nàng loại trừ. Nàng chỉ có
một cơ hội ra tay duy nhất. Tên Môn Thường kia vẫn còn tưởng rằng hai
người chỉ là người bình thường. Nên nhất định phải nắm chặt cơ hội duy
nhất này. Nàng đã không còn là Hàn Vũ Tích lúc phóng bừa bãi phong nhận về phía Trần Ngọc Bân. Trải qua một lần giết chóc, nàng đã thành thục
không ít.
Quả thật Môn Thường không để Hàn Vũ Tích vào trong mắt. Theo suy nghĩ của y, Hàn Vũ Tích mạnh đến mấy cũng chỉ như Mông
Văn, luyện qua công phu nội gia mà thôi. Chỗ này không có vách núi,
cũng không có sông lớn. Nên y không sợ cô ta làm liều.
Hàn
Vũ Tích bỗng giơ tay lên như muốn khởi thế công vậy. Môn Thường nhìn
thấy thế, thầm khen động tác của cô ta thật ưu nhã. Nhưng ngay lập tức, Môn Thường đã cảm thấy không đúng. Có một đợt sóng linh lực rất mãnh
liệt.
“Cô ta là một tu sĩ”
Đây là suy nghĩ đầu tiên
của Môn Thường. Y còn chưa nghĩ tiếp thì đã cảm thấy ngực của mình tê
rần. Huyệt đan điền của mình vừa bị hủy rồi? Môn Thường kinh hãi, mồ
hôn lạnh lập tức túa ra. Liền không chút nghĩ ngợi, lấy mấy viên đan
dược rồi nuốt xuống.
Hàn Vũ Tích thấy một kích này của mình
thành công. Thì không do dự nữa, không ngừng phóng phong nhận về phía
Môn Thường. Nhưng Môn Thường đã kịp thời tạo một cái vòng bảo vệ ở phía trước người. Phong nhận bắn trúng vào đó chỉ làm ung động cái vòng bảo hộ mà thôi.
Môn Thường vừa kinh hãi vừa tức giận. Không ngờ mình lại bị một nữ nhân đánh lén. Mà cảnh giới của nữ nhân này còn
thấp hơn cả mình. Sao cô ta có thể đánh lén được mình nhỉ? Không dám
nghĩ nhiều, liền vung hai tay ném hai lá phù tạo băng tấn công Hàn Vũ
Tích và Liễu Nhược Sương.
Hiện tại Môn Thường cảm thấy chân
nguyên trong người mình bị tiêu tán rất nhanh. Ngay cả vòng bảo hộ cũng sắp không kiên trì được lâu. Vừa nãy Hàn Vũ Tích đánh lén, đã đánh
trúng vào chỗ yếu điểm của y. Nếu không lập tức rời khỏi đây chữa
thương. Có lẽ tu vị của y sẽ bị phá hủy. Thậm chí để lại mạng ở chỗ
này. Điều mà làm cho y sợ hãi hơn cả, đó là y dùng thân thể để khống
chế chân nguyên. Nhưng nữ nhân kia lại dùng thần thức khống chế chân
nguyên. Lẽ nào thần thức của cô ta mạnh hơn mình nhiều như thế?
Mặc kệ thế nào, hiện tại không phải là lúc tranh cao thấp với hai người đó. Mình phải nhanh rời khỏi đây chữa thương thôi.
Phù tạo băng đã bắn về phía Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương. Do Liễu
Nhược Sương không có năng lực phòng ngự, cho nên Hàn Vũ Tích phải dùng
thanh bảo kiếm chặn đỡ cho cô ấy tấm phù. Nhưng cho dù như vậy, hai
người vẫn bị thương nhiều chỗ. Máu lập tức chảy đầm đìa.
Bị
nhiều vết thương như vậy cũng một phần vì Hàn Vũ Tích không có kinh
nghiệm đánh nhau. Một phần là phù tạo băng kia khá lợi hại. Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương nhìn nhau, suy nghĩ cũng giống như tên Môn Thường
kia, muốn lập tức rời đi nơi này.
Môn Thường thấy phù tạo
băng của mình đã làm hai người kia bị thương, liền vui vẻ trở lại. Bởi
vì y đã biết mình đánh giá hai người kia quá cao, nên thầm tức giận vì
bị đánh lén, còn bị đánh vào huyệt vị trọng yếu. Cho dù y biết mình đã
đánh giá cao hai người này, nhưng Môn Thường vẫn không thể không tiếp
tục có suy nghĩ bỏ trốn, y đã không thể kiên trì được lâu hơn nữa rồi.
Môn Thường cảm thấy chân nguyên trong cơ thể tràn ra như bị vỡ đê vậy. Thậm chí sinh cơ của y cũng đang dần bị héo rút. Nhưng Môn Thường vẫn
cố gắng duy trì sự bình tĩnh, để hai người kia không phát hiện ra mình
bị thương.
Môn Thường nghĩ tới đây, liền ném thêm hai lá bùa về phía Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.