Mẹ của Vũ Tích nhìn những đồ vật này lại lau lau nước mắt. Trong lòng
rất là kích động. Bà kích động không phải vì Lâm Vân mua nhiều thứ cho
mình, mà là vi Lâm Vân rất biết quan tâm người khác, chứng tỏ hắn đối xử với con gái mình chắc cũng không kém đi tí nào. Số khổ Vũ Tích cuối
cùng cũng có một chỗ tốt để nương tựa rồi.
Lúc này người
trong thôn tới xem đã không ít. Trải qua sự giới thiệu của người phụ nữ
trung niên, mọi người cũng biết con rể của nhà Ninh Nhụy tới, là một
người vừa đẹp trai vừa có tiền.
Sau khi vận chuyển xong đồ
đạc và sửa xong cái cứa sổ, vài phụ nữ nhiệt tâm đều tới giúp đỡ sắp xếp đồ vật bên trong nhà. Khiến trong nhà của Ninh Nhụy lần đầu tiên náo
nhiệt như vậy. Bà của Vũ Tích thì càng cao hứng cười không dứt.
Lúc ăn cơm, Lâm Vân thấy nhiều thức ăn như vậy, cũng biết là cô Hàn
muốn chiêu đãi mình. Thì không khách khí, liên tiếp ăn vài bát cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Vân giả như vô ý cùng bà ngoại hàn huyên về
chuyện ở Phổ Hà. Bà ngoại giống như phát giác, có chút lo lắng dặn dò:
- Cháu biết rồi, bà ngoại không cần phải lo lắng. Cháu muốn đi ra đây
có chút việc, mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn hai người tới Yến Kinh.
Lâm Vân thấy đã là buổi chiều, liền đứng lên nói.
- Lâm, Vũ Tích có điện thoại không? Mẹ muốn gọi cho con bé.
Mẹ vợ vẫn luôn nhớ tới Vũ Tích.
Lâm Vân chỉ phải nói:
- Điện thoại của con đã hết pin rồi mẹ ạ. Dù sao mấy ngày nữa con sẽ
mang mẹ và bà ngoại tới Yến Kinh. Hiện tại con còn có vài việc cần làm.
Sở dĩ Lâm Vân không gọi điện thoại, bởi vì hắn sợ Vũ Tích nhịn không
được muốn chạy tới. Mà nếu cô tới đây thì cũng biết mình muốn tới một
nơi nguy hiểm như Thập Bát Lí Trang. Với tính cách của cô, thì nhất định sẽ không để cho một mình minh đi tới đó. Hoặc là muốn đi cùng mình. Nếu là như vậy thì mình phải chiếu cố cô, không thuận tiện làm việc. Mình
đi vào đó nhiều nhất là hai ngày, mẹ con họ đã xa cách hàng chục năm
rồi, muộn thêm hai ngày cũng không sao.
Vì linh thạch để tu
luyện về sau, Lâm Vân nhất định phải đi Thập Bát Lí Trang. Chỉ cần có
một chút hy vọng, Lâm Vân cũng không muốn buông tha.
Theo như lời bà ngoại thì Thập Bát Lí Trang là một nơi quỷ dị. Không nói truyền
thuyết vài chục năm trước, cho dù hiện tại, chỉ cần người nào tới gần
Thập Bát Lí Trang cũng tự nhiên đổ bệnh.
Đổ bệnh có lẽ là do
bọn họ gặp phải cái gì kinh hãi, mới khiến tinh thần hoảng hốt. Về ma
quỷ thì có chút mê tín, nhưng về việc đến gần rồi bị kinh hãi, thì Lâm
Vân tuyệt đối tin tưởng. Nơi đó chắc có một vật gì đó mới gây ra ảnh
hưởng như vậy. Nhưng Lâm Vân không quan tâm cũng không muốn điều tra.
Điều hắn quan tâm là nơi đó có linh thạch hay không mà thôi.
Chuyện tương tự như vậy, Lâm Vân đã gặp một lần ở tháp Tây Hà. Nhưng đó
là do cái tên bịt mặt kia không biết tu luyện loại tà thuật nào. Mà lúc
này đây không biết có phải là do một tên tu luyện tà công nào khác đang
tác quái hay không. Nhưng cho dù tu luyện tà công, cũng không thể kéo
dài mấy chục năm như vậy chứ? Lâm Vân không lo lắng những điều này, hắn
lo lắng nhất chính là, không biết nếu nơi đó có linh thạch, có bị người
khác lấy đi mất không.
Chừng năm mươi dặm đường đối với Lâm
Vân mà nói, thật sự là rất đơn giản. Lâm Vân càng đến gần Thập Bát Lý
Trang càng cảm thấy người qua lại ít đi, cuối cùng gần như không còn ai.
Khi nhìn thấy từng vòng thanh sắt làm rào chắn thật dài, Lâm Vân biết
rõ đã đến Thập Bát Lý Trang rồi. Không ngờ chính quyền lại dùng thanh
sắt rào nơi này lại. Khi Lâm Vân đến nơi này trời vẫn còn rất sớm, nhưng một khi bước vào trong lại rõ ràng cảm thấy bầu không khí u ám, giống
như nơi này không có sức sống vậy.
Bốn chung quanh là cỏ khô
và nấm mồ hoang vu, xem ra cụ già nói nơi này từng là mộ địa quả không
sai. Lâm Vân đi xuyên qua hàng rào sắt ngăn cách, đi vào nói gọi là Thập Bát Lý Trang này. Dựa theo miêu tả của cụ già, Phổ hà hẳn là ở sâu bên
trong.
Khiến Lâm Vân thấy kỳ quái đó là ở đây không chỉ không có một bóng người nào, mà ngay cả ếch, rắn, côn trùng, thậm chí cả chim cũng rất ít tới đây. Không ngờ còn có nơi như thế này, tại sao ra khỏi
phạm vi này thì không còn bất kỳ chuyện gì nữa xảy ra?
Trong
cỏ hoang khắp nơi đều là xương khô của dã thú, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn thấy hài cốt của con người nữa. Một giọng rên rỉ yếu ớt truyền
đến, trong Thập Bát Lý Trang yên tĩnh này Lâm Vân nghe thấy rõ ràng. Hắn không chút do dự rất nhanh lao về phía đó.
Một nam tử khôi
ngô nằm dưới chân bức tường đổ, tay xiết chặt lấy ngực, sắc mặt như tro
tàn, hai mắt chẳng có chút sức sống. Lâm Vân vừa nhìn là biết người này
đã không còn bất kỳ sinh cơ (sức sống) nào, hút sinh cơ của người? Không ngờ lại có cả loại chuyện này sao?
Cho dù ở lục địa Thiên
Hồng các loại tu luyện pháp quyết tầng tầng lớp lớp, cũng không có nghe
nói qua công pháp tu luyện hút sinh cơ người? Nhưng người đàn ông trước
mắt này đã cạn sạch sinh cơ, nếu không phải bị hút, lẽ nào còn có nguyên nhân khác sao? Người đàn ông này trong tích tắc nhìn thấy Lâm Vân, thì
há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói được gì thì đầu
nghiêng xuống, ngã xuống đất và chết.
Lâm Vân nhìn bốn chung
quanh khắp nơi đều là những bức tường đổ nát. Xem ra nơi này hẳn từng là một sơn thôn nhỏ, về phần có phải là Phổ hà hay không, Lâm Vân cũng
không khẳng định. Nếu là Phổ hà, dựa theo lý mà nói thì di chỉ của đạo
quan kia hẳn là phải ở đây.
Lâm Vân tìm rất lâu ở chung quan
đấy, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ di chỉ nào của đạo quan. Lúc
này sắc trời đã dần chuyển tối. Ban đàu khi nơi này còn sáng, Lâm Vân đã cảm thấy nơi này rất âm u, bây giờ lại càng thấy rõ hơn.
Đột nhiên Lâm Vân cả người giật mình, dường như có thứ gì đó muốn thoát thể mà ra, cảm thấy cả người uể oải. Nhanh chóng vận chuyển tinh lực, cảm
giác không thoải mái này cũng biến mất. Lâm Vân nhướng mày, cái này rõ
ràng không phải nguyên nhân khác, cũng không phải ảo giác, khẳng định là có người ám toán mình.
Người này có thể rat ay với mình
không một tiếng động, xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ, lẽ nào
là cổ võ giả đã tu luyện đến cực hạn, hay là tu chân giả giống như mình? Cho dù lúc trước người bịt mặt mà mình gặp ở tháp Tây Hà, khi đánh lén
mình cũng sử dụng thứ hữu hình. Loại công phu vô thanh vô tức đánh lén
người này là công phu gì? Chí ít bản thân mình không thuộc loại công phu này.
Bản thân mình tu luyện bao năm, đối với các loại công
pháp tu luyện cũng có hiểu biết nhất định. Nhưng đối với loại công phu
này thì một chút ấn tượng gì cũng không có, thậm chí có thể nói gần chưa như gặp qua.
Lâm Vân đang nghĩ tới đây, thì cảm giác khiến
lòng người sợ hãi đó lại xông lên đầu. Lâm Vân sắc mặt khẽ biến, lần này rõ ràng là mạnh hơn lần trước mấy chục lần. Quả nhiên là có người muốn
đánh lén mình, vẫn là loại đánh lén kinh khủng này. Hiện tại Lâm Vân
cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân gây tử vong của người đàn ông vừa
rồi.
Hóa ra thực sự có người hấp thu sinh cơ của anh ta. Lâm
Vân da đầu run lên, thật không ngờ lại có loại công pháp hấp thu sinh cơ người như vậy sao? Thật là lợi hại, cũng quá báo đạo đi. Lẽ nào người
này cũng là tu chân? Hoặc là pháp môn tu luyện còn cao hơn cả tu chân mà mình lại không biết?
Bất luận như thế nào, muốn hắn rời khỏi ngay bây giờ, hắn tuyệt đói không muốn. Bất luận là người thế nào, nếu
đã hút mình hai lần mà không làm gì được, nói rõ rằng người này mình vẫn có thể chống lại được. Xem ra chuyện ở đây có linh thạch là thật, Lâm
Vân làm sao có thể rời đi chứ?
Cho dù mình không phải là đối
thủ của người này, Lâm Vân cũng muốn thử. Vạn nhất đánh không lại thì sẽ chạy, cơ duyên ở ngay trước mắt, muốn hắn đến thử cũng không thử mà đã
rời đi, Lâm Vân lại không muốn như vậy. May mà mình không dẫn Vũ Tích
đến đây, ở đây quá nguy hiểm.
Mặc dù không nhìn thấy thằng
cha đánh lén mình này, nhưng Lâm Vân cũng hiểu được người ở đây tại sao
luôn đến đây rồi thì sẽ xuất hiện các loại bệnh trạng, cũng hiểu ra mấy
chục năm trước, mười mấy thôn trang ở đây đều biến mất.
Xem
ra sinh cơ của những người đã chết ở đây đều bị kẻ vừa ra tay với mình
hút hết. Còn có một bộ phận người bị hút một phần sinh cơ, dẫn đến khi
ra ngoài thù hoảng hốt. Nhưng dựa theo cách nói của cụ già, người này
nhiều nhất chỉ hấp thu trong phạm vi của Thập Bát Lý mà thôi, vượt qua
khỏi phạm vi này, phỏng chừng người này không hấp thu được.
Một tà công thật lợi hại và cũng quá bá đạo đi, có thể biến sinh cơ của
người khác thành sinh cơ của mình để tiến hành tu luyện. Không ngờ ở đây lại có loại người này tồn tại. Chuyện này chẳng chút liên quan gì đến
Lâm Vân. Hắn không phải người làm chuyện tốt làm người tốt không lưu
danh, nhưng nếu đề cập đến linh thạch, cho dù người này tốt cỡ nào, Lâm
Vân cũng muốn đến xem xem mình có thể có được linh thạch không. Cái này
thực tại đối với hắn quá mức quan trọng rồi.
Lâm Vân cảm thấy càng đi về phía đông, cảm giác cướp lấy sinh cơ trong cơ thể hắn càng
mãnh liệt. Nhưng Lâm Vân lại không dừng đi về phía có cảm ứng mãnh liệt
đó, đồng thời tinh lực vận chuyển, chỉ là khiến cho loại cảm giác này
không tồn tại, nhưng tuyệt đối không để cho nó xâm nhập vào tinh thần
của mình.