Lâm Vân thì hết sức kính nể sự chân thành của lão gia tử. Nhưng để cho
hắn bán mạng vì tờ giấy này, hắn tuyệt đối không muốn. Tuy nhiên, nếu
thực sự là có người ngoài hành tinh xâm lược, thì hắn đi một chuyến cũng không sao. Vì chuyện này có thể ảnh hưởng tới người thân của hắn, đồng
thời hắn cũng muốn vì nhóm người Thái Giang báo thù.
Nhưng
Lâm Vân không lập tức đáp ý. Chẳng lẽ chỉ được một chỗ tốt đó thôi sao.
Một thứ không hề có tác dụng với mình. Nếu như mình là người bình
thường, nó còn có tác dụng đôi chút. Nhưng bây giờ thì mình cần gì, mang nó ra trang bức sao? Với thực lực hiện tại mình cần gì phải trang bức?
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân trầm tư, lần nữa lấy ra hai cái hộp nói:
- Một hộp là viên Bạch Hà lần trước. Một hộp thì là một viên lấy được từ trong núi Địa Ngục Môn ở Côn Luân.
- Địa Ngục Môn?
Lâm Vân sửng sốt hỏi.
- Đúng vậy, chỗ đó là một trong những nơi thần bí nhất của Hoa quốc, gần với Thần Nông Giá. Đây là tư liệu, cháu xem qua đi.
Lâm Lộ Trọng đưa một sấp văn kiện cho Lâm Vân.
Lâm Vân mở ra nhìn mới phát hiện Hoa quốc quả thật có không ít chỗ thần bí. Không chỉ có vùng núi Tây Lương và con sông Tây Lương.
Núi Địa Ngục Môn ở Côn Luân kia còn được gọi là núi Tử Vong Cốc. Tên
quốc tế là thung lũng Lion. Thuộc cao nguyên Thanh Tàng của vùng núi Côn Luân. Phía đông tới Thanh Hải Bố Luân Đài, phía bắc tới Bố Luân Đài.
Phía Tây kéo dài tới núi Chí Sa. Chiều dài tổng cộng là 105km, rộng
khoảng 33km. Diện tích khoảng 3500km2, cao hơn mặt nước biển 324m.
Vùng này không có người nào dám vào. Kể cả những người chăn dê ở núi
Côn Luân, cho dù dê chết đói vì thiếu cỏ cũng không dám đi vào khu thâm
cốc mọc sum xuê đầy cỏ dại đó.
Thung lũng này chính Tử Vong
Cốc của Côn Luân. Ở bốn phía xung quanh là đầy da lông, xương thú của
động vật lẫn cả thợ săn liều lĩnh vào đó. Tạo cho người ta một cảm giác
chết chóc khi tới gần.
….
Lâm Vân khép lại tập văn kiện, trầm tư một lát. Hắn biết chỗ kia tuyệt đối không đơn giản. Nếu
Hà Ngụ đã nói tổ tiên của y từng gặp người Tu Chân ở núi Côn Luân, thì
chứng tỏ nơi đó có sự tồn tại của người Tu Chân cấp cao. Nhưng những
người Tu Chân này vì sao lại không muốn xuất thế? Chẳng lẽ có nguyên
nhân nào khác, hay là chỗ đó có một kết giới.
- Tam gia gia, vài vị thủ trương muốn cháu làm cái gì?
Vô luận như thế nào Lâm Vân đều muốn mau tới xem nhóm của Thái Giang.
Hắn cũng rất có hứng thú với hai tên lùn kia. Quan trọng nhất là hắn đột nhiên muốn di xem ngọn núi Địa Ngục Môn ở Côn Luân. Xem xem chỗ đó thực sự có người Tu Chân cấp cao không.
- Việc thứ nhất thì Từ
lão đã nói qua. Đương nhiên hy vọng cháu có thể tìm ra thân phận của hai tên lạ mặt đó. Không cần phải lo lắng sống hay chết. Nhưng có thể sống
thì vẫn tốt hơn. Bởi vì có thể bọn chúng nắm giữ các tư liệu bí mật. Cho dù cháu không muốn làm chỉ huy gì nhưng lấy tạm một chức vụ cũng được.
- Còn có, hy vọng cháu đem di vật của Bành Cách trở về. Bành Cách là
nhà khoa học nổi tiếng của quốc gia chúng ta. Bởi vì năm năm trước đi Tử Vong Cốc của Côn Luân, về sau không thấy trở về. Trước khi ông ta biến
mất, đã gửi về một tin tức, nói rằng ông ta đã lấy được một thông tin
rất quan trọng.
- Bành Cách chẳng những phát hiện được một
thông tin quan trọng, còn cầm theo một đồ vật rất trọng yếu. Từ lần Bành Cách biến mất trong núi Địa Ngục Môn của Côn Luân, quốc gia đã từng
phái hơn một trăm người đi tới đó tìm kiếm tung tích của Bành Cách và tư liệu. Nhưng chỉ có một người trở về. Đến bây giờ vẫn còn điên điên
khùng khùng. Viên đá này chính là do y mang về được.
- Đương
nhiên, nhiệm vụ này cháu có nhận hay không thì tùy cháu. Về chuyện của
công ty của cháu, chúng ta đã biết. Việc này thì do chính cháu đi xử lý. Chỉ là đừng quá phận là được. Ta đương nhiên hy vọng cháu chỉ cần xử lý kẻ chủ mưu mà thôi.
Lâm Lộ Trọng nói xong, cảm thấy thực xin lỗi đứa cháu trai này. Mặc dù biết nó không phải người thường. Nhưng dù sao hai việc này cũng quá nguy hiểm.
Lâm Vân thì nghĩ, những lão già này quả thực giảo hoạt như hồ ly. Mình cũng suýt bị lão gia tử lừa. Ông ta khẳng định đã biết việc Lâm Cương là tên nằm vùng trong tập đoàn Vân Môn. Không nghĩ tới, lúc đó lại giả vờ như là mới biết được vậy.
Mình phải cẩn thận khi đàm phán với những lão già này. Nếu không lúc bị
mấy lão bán đi, còn phải giúp các lão kiếm tiền.
Nhưng Lâm
Vân cảm thấy rất có hứng thú với Tử Vong Cốc ở Côn Luân. Một người điên
khùng cũng có thể mang về một viên linh thạch. Chứng tỏ linh thạch ở nơi đó không hề ít.
Tuy Lâm Vân đã quyết định làm hai chuyện
này, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là trầm ngâm. Không thể trả lời quá
mức thống khoái, nhưng cũng không thể để cho lão gia tử nhìn ra tâm tư
của mình.
- Chỉ là ngày mai cháu còn chuẩn bị mở một cuộc họp báo.
Lâm Vân có chút ấp úng nói.
Lâm Lộ Trọng âm thầm buồn cười, biết tiểu tử Lâm Vân này không phải là người thích chịu thiệt, vội vàng nói:
- Việc họp báo cứ giao cho chúng ta. Cháu cứ yên tâm đi, kỹ thuật về
Vân Tinh Linh, chúng ta nhất định giúp cháu bán được với cái giá tốt.
Chỉ cần cháu nói số tài khoản của công ty cháu cho ta là được.
Lâm Vân đương nhiên cầu còn không được. Để mấy lão già bán đi kỹ thuật
Vân Tinh Linh vẫn là tốt hơn. Đỡ phải gánh phong hiểm và bị người khác
đố kỵ.
- Lão gia tử thật thống khoái. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Lâm Vân không chút do dự nói ra số tài khoản ngân hàng của mình, rồi
cất đi cái tấm giấy màu xanh kia. Tuy tấm giấy này không có chỗ lợi gì,
nhưng vứt vào trong Tinh Giới cũng chiếm không bao nhiêu diện tích. Nói
không chừng tới ngày nào đó phải sử dụng.
Lâm Lộ Trọng không
ngờ lần này Lâm Vân lại dễ tính như vậy, một câu nói nhảm cũng không có. Nhưng sao nó lại nói ra số tài khoản tư nhân nhỉ? Nhưng vì sợ Lâm Vân
đổi ý, liền không lưu lại hắn nữa. Chỉ nói đơn giản vài câu tiễn Lâm
Vân, liền vội vàng đi tìm mấy lão kia thương lượng.
Lâm Vân
rời đi đại viện của Lâm gia rồi tới công ty. Vũ Tích vẫn còn đang chờ
hắn ở đó. Về phần tìm hai tên người lùn kia, hắn chuẩn bị dẫn theo Vũ
Tích cùng đi rồi tới hòn đảo nhỏ trên rừng rậm Amazon trước. Việc này
vẫn một mực chưa làm vì đã có nhiều chuyện xảy ra.
Nhưng
trước hết phải xử lý xong xuôi chuyện của công ty đã. Lâm Vân không cho
rằng trùng vương là do người của Lý gia phóng ra ngoài. Còn chưa biết là ai phóng, trong lòng hắn sẽ không an tâm rời đi. mặc dù Vũ Tích đi cùng mình, nhưng người thân và bằng hữu ở Yên Kinh còn rất nhiều. Lâm Vân
không cho rằng tổ chức dị năng của quốc gia có thể đối phó với loại
người này.
Không chỉ nói cái khác, chỉ riêng người biết sử
dụng trùng thuật kia, có lẽ chỉ có mình mới có thể ngăn cản được. Lúc
Lâm Vân đi tới công ty, ba người Vũ Tích, Tô Tĩnh Như và Liễu Nhược
Sương chính đang nói chuyện. Những người khác thì còn bận công việc của
mình.
Trông thấy Lâm Vân đi tới, ánh mắt của Tô Tĩnh Như có chút phiêu hốt, liền đứng lên nói:
- Lâm Vân, anh đã trở lại.
- Ừ, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới hôm nay anh lại có vinh hạnh được trông thấy em. Đi thôi, hôm nay anh mời khách, mọi người cùng đi ăn một bữa.
Tuy mơ hồ biết một chút tâm tư của Tô Tĩnh Như, nhưng Lâm
Vân lại không cho rằng mình có mị lực lớn như vậy. Bất quá, khi ngặp lại Tô Tĩnh Như, hắn vẫn có chút cao hứng.
Lúc trước chính là Tô Tĩnh Như cho hắn công việc. Nàng cũng rất tín nhiệm mình. Mặc dù mình
đã cứu nàng một lần, nhưng cho tới bây giờ Tô Tĩnh Như còn chưa từng
phòng bị mình cái gì. Thậm chí, ngay sự tín nhiệm của Tô Tĩnh Như lúc
đầu còn hơn cả Vũ Tích. Cho nên Lâm Vân rất có hảo cảm với nàng.
- Chị họ có tính cách hung dữ của em hiện tại thế nào rồi?
Lâm Vân có ấn tượng rất sâu với cô chị họ Miêu Di kia của Tô Tĩnh Như.
Lúc mình đầu tiên trông thấy cô ta, cô ta mặc một bộ quần áo cảnh sát hở hang. Hiện tại nhớ lại vẫn còn chút buồn cười.
- Chị ấy đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đã hai năm rồi còn chưa thấy trở về.
Tô Tĩnh Như nghe thấy Lâm Vân nhắc tới chị họ Miêu Di, ánh mắt liền trở nên buồn bã. Trong lòng nàng cũng rất nhớ người chị họ kia.
Lâm Vân thấy một câu nói của mình khiến hào khí trở nên nặng nề, vội
vàng dẫn mấy người đi ra ngoài ăn cơm. Hắn sợ Liễu Nhược Sương cũng đồng dạng xúc cảnh sinh tình.
Một bữa cơm này ăn rất xấu hổ.
Không biết có phải hay không là do thái độ của ba nàng với Lâm Vân. Cơm
nước xong xuôi, mấy người đều về chỗ ở. Vì mấy người đều ở chung một khu nhà, nên cũng không cần phải đưa tiễn.
- Vũ Tích, anh muốn đi ra ngoài một lát. Chắc tối nay em không cần chờ anh đâu, có lẽ anh đi qua đêm.
Lâm Vân đưa Hàn Vũ Tích về nhà, hôn nàng một cái, rồi nói.
- Vâng, anh nhớ về sớm nhé.
Hàn Vũ Tích giống như biết Lâm Vân muốn đi ra ngoài vậy, liền giúp hắn chỉnh lại một chút quần áo.