- Nghe nói các tu sĩ phải cần thứ này để tu luyện nên em mới tích cóp nó lại. Nhưng em biết hiện tại nó đã không có tác dụng gì với anh rồi.
Tĩnh Như thấy Lâm Vân chỉ nhìn túi linh thạch, không nói, thần sắc rất ảm đạm, cúi đầu nói nhỏ.
- Anh…
Lâm Vân giống như bị một thứ gì đó chắn ở ngực. Hắn có thể tưởng tượng, một tu sĩ Luyện Khí cấp thấp, sinh sống ở một nơi người ăn thịt người
này. Mất năm năm thu thập gần nghìn viên linh thạch là điều không hề dễ
dàng. Thậm chí ngay cả một cái túi đựng hoàn chỉnh cũng không có, mà chỉ là một cái túi tự may.
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ mửng
rỡ của Tĩnh Như khi mỗi lần kiếm được một viên linh thạch. Cả bộ dáng
của nàng khi bảo vệ số linh thạch không bị người khác cướp mất. Mỗi viên linh thạch Hạ Phẩm này, đối với Lâm Vân mà nói, còn trân quý hơn mỗi
viên linh thạch Cực Phẩm vô số lần.
Khó trách, Liễu San đã
dạy Tĩnh Như công pháp Tu Chân, nhưng nàng ấy luyện năm năm vẫn chỉ là
Luyện Khí tầng hai. Cũng khó trách một tu sĩ Luyện Khí tầng hai lại hay
bị bắt nạt như vậy. Hóa ra tất cả là vi số linh thạch này.
- Cảm ơn em, số linh thạch này hữu dụng với anh. Anh sẽ giữ lại rồi chậm rãi dùng.
Lâm Vân cảm thấy, mỗi câu mỗi chữ nói ra sao mà gian nan.
Tĩnh Như nhe thấy Lâm Vân nói số linh thạch đó có tác dụng với hắn, mới nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng nàng cũng có thể trợ giúp Lâm Vân làm vài
chuyện. Lúc trước nàng tới tập đoàn Vân Môn làm việc, chính là vì muốn
giúp Lâm Vân làm gì đó. Nhưng lúc đó nàng vẫn cảm thấy mình không giúp
được gì cho Lâm Vân. Hiện tại rốt cuộc có thể rồi. Chỉ là số linh thạch
đó thực sự hữu dụng với Lâm Vân sao? Lúc trước mình nghe nói Trúc Cơ Đan rất đắt cơ mà?
- Tĩnh Như, em đi Miễn Biên là muốn giúp anh lấy đồ đạc phải không?
Hiện tại trái tim của Lâm Vân như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
- Vâng, em muốn giúp anh làm vài chuyện. Còn có, còn có, nếu anh trở về, anh sẽ tới hỏi em. Nên em…
Tĩnh Như cúi đầu. Nàng không hề cảm thấy hối hận vì đã giúp Lâm Vân.
Trong tích tắc nhìn thấy Lâm Vân, mọi ủy khuất đều đã biến mất.
- Tĩnh Như.
Lâm Vân nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi bế nàng lên.
- Lâm Vân…
Tĩnh Như cũng gọi một tiếng, rồi ôm cổ Lâm Vân. Hai người không kìm nén nổi cảm xúc mà trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Tâm thần của Lâm Vân vì kích động, đôi tay đã luồn vào ngực của Tĩnh Như.
Hai người hôn nhau một lúc lâu nhưng vẫn chưa tách ra. Cả người Tĩnh
Như đã mềm nhũn, nếu không có Lâm Vân ôm thì đã ngã xuống đất rồi.
Cuối cùng vẫn là Tĩnh Như tách đôi môi ẩm ướt ra trước, ánh mắt trong suốt nhìn Lâm Vân, nhẹ nhàng nói:
- Thân thể của em vốn là của anh.
Nói xog câu đó, Tĩnh Như e thẹn tựa đầu vào bả vai của Lâm Vân. Ánh
sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu còn vắt lên một màu đỏ nhàn nhạt.
Lâm Vân chợt hồi phục tinh thần. Hắn nghĩ tới Vũ Tích. Nếu bây làm
chuyện đó với Tĩnh Như, thì hắn cảm thấy thật xin lỗi Vũ Tích.
Thấy một lúc lâu Lâm Vân không có động tác gì. Tĩnh Như ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Vân:
- Anh sao vậy?
- Tĩnh Như, anh từng nói với Vũ Tích. Có một ngày nào đó anh sẽ dẫn cô
ấy tới mặt trăng rồi tổ chức một cuộc hôn lễ đẹp nhất. Đến lúc đó, em đi cùng anh nhé?
Lâm Vân cúi đầu, hôn Tĩnh Như một cái.
Tĩnh Như trầm mặc một lát. Nàng hiểu dụng tâm lương khổ của Lâm Vân. Anh ấy muốn nói rằng nếu mình để ý tới việc anh ấy có vợ, thì anh ấy sẽ
không tùy tiện khiến mình chịu thiệt. Phỏng chừng còn có một nguyên
nhân, anh ấy không muốn làm chuyện đó ở một nơi như vậy.
Dù
thấy có chút tiếc nuối, nhưng sống vài năm trong thế giới Tu Chân, tâm
trí của nàng đã được rộng mở rất nhiều. Mặc dù chỉ loanh quanh trong một phường thị nho nhỏ, nhưng nàng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
- Vâng.
Tĩnh Như nhu thuận nằm trong ngực của Lâm Vân. Nàng cũng muốn một hôn
lễ xinh đẹp giữa hai người. Bất kỳ một người phụ nữ nào đều có một giấc
mộng như vậy. Cho dù Tĩnh Như rất yêu Lâm Vân, nhưng nàng cũng có tâm tư như thế.
- Em xuống đi, để anh xem truyền tống trận này một lát.
Lâm Vân nhẹ nhàng nói.
- Vâng…
Tĩnh Như đáp ứng nhưng vẫn ôm Lâm Vân không bỏ. Trong lòng nàng xấu hổ
vô cùng. Bởi vì cả người nàng hiện tại đều mềm nhũn, không có cách nào
đứng dậy.
Lâm Vân cũng thấy không đúng, vội vàng hỏi:
- Tĩnh Như, em làm sao thế?
- Anh là bại hoại…
- Sao bỗng nhiên nói xấu anh vậy?
- Bởi dều do anh làm hại.
- ….
Hai tiếng sau, Tĩnh Như thay một bộ váy mới, dáng vẻ càng thêm xinh
đẹp. Rồi Lâm Vân dẫn theo Tĩnh Như rời khỏi cái thân cây.
-
Tĩnh Như, anh vẫn chưa hiểu rõ cấu tạo của truyền tống trận kia. Xem ra
chúng ta phải ở lại Khôn Truân Giới thêm một thời gian rồi. Để anh
nghiên cứu mấy trận pháp trong thẻ ngọc xem thế nào.
- Vâng, em chỉ cần có anh ở bên cạnh là được.
- Ừ, hiện tại chúng ta đi tới tiên cảnh Côn Luân, anh có món nợ ở đó phải đòi.
Tiên cảnh Côn Luân, một trong mười đại tiên cảnh của Khôn Truân Giới.
- Đẹp quá.
Tĩnh Như nhìn khung cảnh đẹp như vẽ ở đây, không khỏi than một câu.
- Nếu em thích, thì anh cướp chỗ này cho em, cho em là trại chủ.
Lâm Vân cười hắc hắc nói.
- Cảnh đẹp như vậy, anh vừa nói, nó liền trở nên tục tằng rồi. Đúng là nhà giàu mới nổi mà.
Tĩnh Như cười mỉm.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Tĩnh Như nói thật đúng tim đen. Mình quả thật là nhà giàu mới nổi. Chỉ là công pháp mà mình sáng tạo kia quá mức nghịch
thiên. Không biết có để lại tai họa ngầm gì không. Về sau phải nghiên
cứu kỹ mới được.
Lâm Vân lấy một thanh trường thương ra. Đây
là một thanh pháp bảo Cực Phẩm. Hiện tại Lâm Vân không có pháp bảo gì
tốt, đành phải dùng cây trường thường lấy từ Vạn Bảo Các này. Hắn cảm
thấy trường thương hợp với mình nhất. Nếu có điều kiện thì tự luyện chế
ra một pháp bảo kiểu trường thương đỉnh cấp cho mình dùng cũng được.
Mấy tiếng rầm rầm kịch liệt vang lên. Một thương này của Lâm Vân đã
khiến đại trận bảo vệ tiên cảnh Côn Luân cũng phải chấn động. Ngay lập
tức có mât tên tu sĩ liền bay ra.
- Không biết vì sao đạo hữu lại muốn tấn công trận pháp bảo vệ của chúng tôi?
Nói chuyện là một đạo cô tuổi trung niên. Lâm Vân thấy đạo cô này có tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Mà đứng sau bà ta là một thiếu nữ vô cùng xinh
đẹp. Dung mạo của cô ta không hề thua kém Tĩnh Như và Thẩm Uyên.
Ngoài ra còn có bảy tám tên tu sĩ. Trong đó có một tên Nguyên Anh Kỳ,
số còn lại đều là tu sĩ Kết Đan. Ngay cả thiếu nữ xinh đẹp kia cũng là
tu sĩ Kết Đan. Lâm Vân không khỏi thầm khen môn phái Côn Luân quả nhiên
là một môn phái lớn. Tùy tiện đi ra cũng là đệ tử Kết Đan.
Cho dù ở đây có bố trí trận pháp ngăn cản thần thức. Nhưng thần thức của Lâm
Vân vẫn dễ đàng đi vào. Hắn biết tu sĩ cấp cao trong tiên cảnh Côn Luân
không chỉ có vài người này. [/CHARGE]
Nguồn: Mê Truyện
- Ta là Lâm Vân. Lão tổ Côn Luân của các ngươi nợ ta vài thứ, nên ta
muốn đòi lại. Mau gọi lão tổ của các ngươi ra đây. Bằng không thì đừng
trách ta không khách khí.
Lâm Vân lạnh lùng nói.
- Thì ra tiền bối chính là Lâm tiền bối. Không biết có thể mời tiền bối vào trong này ngồi một lúc được không?
Đạo cô trung niên nghe thấy là Lâm Vân, liền trở nên khách khí.
Lâm Vân cười ngạo ngễ. Vào thì vào, chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi có
Hồng Môn Yến. Nên hắn liền nắm tay của Tĩnh Như bước vào trận pháp. Đồng thời gia tăng khí thế, thuận miệng nói:
- Mời dẫn đường.
Vài tên tu sĩ Kết Đan thấy Lâm Vân kiêu ngạo như vậy, đang định đi lên
ngăn cản. Nhưng bỗng nhiên bị một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống. Mấy tên
này liền lùi lại vài bước, phun ra máu tươi, sắc mặt đầy kinh hãi.
Thấy Lâm Vân lợi hại như vậy, sắc mặt hai tu sĩ Nguyên Anh càng thêm
tái nhợt. Đang muốn nói chuyện thì Lâm Vân đã thu hồi khí thế. Đạo cô
trung niên mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:
- Cảm ơn tiền bối đã lưu tình.
Phái Côn Luân chẳng những có động Côn Hư, mà còn có cả điện Côn Hư.
Điện Côn Hư rất nổi tiếng trong thế giới Tu Chân. Thậm chí còn có
truyền thuyết, điện Côn Hư vốn là một pháp bảo biến thành. Nhưng trải
qua rất nhiều năm cố gắng, phái Côn Luân không có cách nào luyện hóa
điện Côn Hư này. Cho nên bọn họ tưởng rằng lời đồn này là vô căn cứ.
Lâm Vân vừa dẫn Tĩnh Như đi theo đạo cô vào điện Côn Hư, cũng cảm thấy
nơi này không giống bình thường. Có một khí tức xa xưa nào đó cứ luẩn
quẩn trong đại điện. Khiến Lâm Vân thật không nói rõ ra được đó là cảm
giác gì.
- Mời Lâm tiền bối và cô nương ngồi.
Đạo cô
trung niên rất khách khí mời Lâm Vân và Tĩnh Như an vị. Trong lòng bà ta cũng không khỏi ngạc nhiên với tướng mạo của Tĩnh Như. Xung quanh cô ta còn có tiên khí. Chẳng lẽ cô ta đã uống tiên đan sao? Nhưng ngay lập
tức bà ta đã vứt bỏ ý nghĩ đó. Điều này sao có thể xảy ra được.
Lâm Vân không nói chuyện, hắn muốn biết đạo cô này mời hắn vào đây làm
gì. Tĩnh Như cũng không nói gì. Nàng thấy Lâm Vân ngồi xuống thì mới
ngồi xuống theo. Rất nhanh đã có hai chén trà thơm ngát được đưa tới.
Thấy hai người Lâm Vân đã ngồi xuống, đạo cô trung niên mới mỉm cười nói:
- Vãn bối là môn chủ của Tây Phong thuộc phái Côn Luân, Nhất Huệ. Vị
này là phó môn chủ Bắc Phong phái Côn Luân, Chiến Giang. Còn đây là đồ
đệ của tôi, Niệm Tiêu.
Đạo cô trung niên chỉ về tên tu sĩ
Nguyên Anh và cô gái đứng bên cạnh mình giới thiệu. Hai người này liền
bước lên phía trước cúi chào Lâm Vân.
Niệm Tiêu? Lâm Vân
không khỏi nhớ tới tên giả Niệm Vân mà Tĩnh Như dùng, liền quay sang
cười với Tĩnh Như. Vừa vặn Tĩnh Như cũng nghĩ tới điểm ấy, trên mặt có
chút ngượng ngùng. Nàng thấy Lâm Vân nhìn mình, liền cười một tiếng,
trong mắt lộ vẻ ôn nhu.
Lâm Vân lại nhìn cô nàng tên Niệm
Tiêu kia, trong lòng tự nhủ, cô ta thật xinhd đẹp. Chẳng lẽ cô ta cũng
giống như Tĩnh Như, có một người bạn trại tên là Tiêu sao? Không biết
khi cô ta gặp được người đó có làm những việc như mình và Tĩnh Như làm
không? Lâm Vân nghĩ tới đây, liền tà ác cười.
Niệm Tiêu thấy
Lâm Vân trẻ tuổi như vậy đã luyện tới tu vị Hóa Thần, trong lòng rất
khiếp sợ. Cho dù không biết tuổi thật của hắn là bao nhiêu, nhưng nàng
không khỏi bội phục Lâm Vân.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Vân và cô gái mỹ mạo ngồi bên cạnh kia mắt đi mày lại, không có một chút
phong phạm của tiền bối nào, liền không khỏi xem nhẹ. Về sau lại nhìn
thấy ánh mắt của Lâm Vân nhìn về phía mình đầy vẻ hèn mọn bỉ ổi, thì bắt đầu khinh bỉ. Nguyên lai người này là một tu sĩ thích hái hoa ghẹo cỏ.
Ấn tượng đối với hắn đã rơi xuống vạn trượng.
Đồng thời cô ta cũng có cái nhìn xấu với Tĩnh Như. Mặc dù nữ nhân này rất đẹp, nhưng
lại yêu mến nam nhân như thế. Chắc là vì tu vị của Lâm Vân cao, nên mới
theo đuôi nịnh nọt.
Nhất Huệ thấy Lâm Vân khi nhìn về phía đồ đệ của mình thì đầy vẻ khác thường, liền âm thầm vui vẻ. Không khỏi ho
khan một tiếng. Mặt Lâm Vân đỏ lên, thầm nói các ngươi đã hiểu lầm, ta
không hèn mọn bỉ ổi như các ngươi nghĩ. Nhưng lời này sao có thể giải
thích ra ngoài được. Đành phải nhìn Nhất Huệ hỏi:
- Không biết sư tổ của các ngươi có ở đây không. Hôm nay ta tới đây là muốn gặp y.
Nói xong câu đó, Lâm Vân đã trở lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng.
- Lâm tiền bối, mấy ngày trước Vương tổ sư đã đi ra ngoài du lịch rồi,
đến hôm nay còn chưa về. Trước khi đi, tổ sư đã dặn dò chúng tôi, nếu
Lâm tiền bối tới, thì không được chậm trễ. Còn mấy vị môn chủ và chưởng
môn thì đang bế quan, không thể đi ra tiếp đón tiền bối được. Mong tiền
bối rộng lượng bỏ quá cho.
Nhất Huệ tôn kính bẩm báo.
Cho dù Nhất Huệ đã khách khí như vậy, nhưng Lâm Vân vẫn nghe ra hàm ý
trong đó. Một là ngoại trừ một môn chủ và phó môn chủ ở đây, các môn chủ khác đều đang bế quan. Thứ hai là lão tổ Côn Luân không dám gặp lại
mình, chắc y có ý cúi đầu trước mình.
Bởi vì một lão tổ
Nguyên Anh hậu kỳ như y, thì cần gì phải đi ra ngoài du lịch làm gì.
Huống hồ mấy năm trước, bởi vì cưỡng chế phá vỡ kết giới, lão tổ Côn
Luân đã bị trọng thương. Lâm Vân không tin thương thế của y đã khỏi hẳn. Cho dù có khỏi hoàn toàn đi chăng nữa, cũng không nên đi du lịch. Còn
có, Lâm Vân không tin những người kia đang bế quan. Nói không chừng bọn
chúng đang âm thầm bố trí cái gì đó ở phía sau.
Mà vô luận
như thế nào, hắn không thể buông tha lão tổ Côn Luân kia. Bởi vì y đã
từng tính kế giết cả nhà mình. Cho dù y có cúi đầu chịu thua đi chăng
nữa, Lâm Vân cũng sẽ không buông tha.
Có thể khẳng định, nếu thực lực của mình yếu hơn y, thì sẽ bị lão tổ Côn Luân kia đánh cho xương cốt không còn.
Thấy Lâm Vân nghe xong chỉ cười lạnh không nói. Nhất Huệ không biết vì
nguyên nhân gì Lâm Vân muốn tìm lão tổ của mình. Nhưng bà ta khẳng định
đây không phải là chuyện tốt. Chắc hai người có ân oán gì đó, với địa vị của mình, sao có thể đi ra điều giải được.
Mà tổ sư vừa mới
nghe nói vị Lâm tiền bối này đánh bại tu sĩ Hóa Thần, liền dặn dò mình.
Nếu Lâm Vân tới thì nói cho hắn biết, ông ta đã rời khỏi phái Côn Luân.
Điều này chứng tỏ lão tổ đã đắc tội Lâm tiền bối. Lại nghĩ tới chuyện
mấy năm trước, phái Côn Luân đã truy nã Lâm Vân, Nhất Huệ đã đoán ra
được bảy tám phần.
Bỗng nhiên bà ta hơi biết ơn vì Lâm Vân
không giết lung tung người trong phái. Nếu như hắn là một tu sĩ ngoan
độc, lại có tu vị cao như vậy, khẳng định sẽ giận chó đánh mèo. Có mấy
môn phái có thể ngăn cản được lửa giận của tiền bối Hóa Thần cơ chứ? Nên bà ta rất kính nể với hành động quang minh lỗi lạc của Lâm Vân.
Nhưng Nhất Huệ lại hiểu lầm Lâm Vân. Ý định ban đầu của Lâm Vân chính
là giết sạch phái Côn Luân. Nhưng chuyện xảy ra giữa hắn và Vi Trân đã
khiến hắn thay đổi chủ ý. [/CHARGE]
Một là vì phái
Côn Luân là môn phái lớn nhất của Khôn Truân Giới, tiêu diệt hết bọn họ
sẽ dẫn tới tu sĩ khác bất mãn. Hơn nữa mình còn có việc buôn bán ở Khôn
Truân Giới. Làm vậy sẽ ảnh hưởng hoặc thậm chí không buôn bán gì được.
Thứ hai là theo như lời của Vi Trân, có không ít môn phái trong mười ba
môn phái lớn cũng có tu sĩ Hóa Thần. Nhưng những tu sĩ này rất ít ra mặt mà thôi. Một khi có liên quan tới sinh tử của môn phái đó, những lão
già kia sao có thể làm ngơ được.
Vả lại những tu sĩ Hóa Thần
đó đã sống ba tới bốn nghìn năm rồi. Nếu quả thật có mấy tu sĩ Hóa Thần
ngăn cản hắn. Phỏng chừng hắn không thể chạy trốn, chứ nói gì là việc
buôn bán ở đây.
Còn có một điều, Lâm Vân không muốn vì một
mình lão tổ Côn Luân mà giận chó đánh mèo cả phái Côn Luân. Hiện tại thế giới Tu Chân ở Khôn Truân Giới đang giữ ở mức thăng bằng. Một khí một
môn phái lớn như phái Côn Luân bị hủy diệt, nói không chừng sẽ dẫn tới
dẫn tới cả giới Tu Chân rung động bất an. Như vậy không biết bao nhiêu
tu sĩ sẽ bị mất mạng.
Nhưng Lâm Vân không có ý buông tha lão tổ Côn Luân.
Lâm Vân không tin lão tổ Côn Luân đã rời khỏi nơi này. Có lẽ lão ta
đang bố trí cái gì đó. Lúc mới tới nơi này, Lâm Vân còn tưởng rằng lão
tổ Côn Luân không chịu được mất mặt, đi ra đấu tay đôi với mình. Thật
không ngờ lão già đó lại làm con rùa đen rụt cổ. Xem ra chỉ có thể đợi
lần sau, nếu thấy y đi một mình thì bắt lấy.
- Lâm tiền bối,
trước khi lão tổ của chúng tôi rời đi đã giao vài thứ cho tôi. Ông ấy
nói rằng lúc trước nợ ngài cái gì thì hiện tại trả lại cho tiền bối.
Nhất Huệ lấy một chiếc nhẫn ra, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Niệm Tiêu.
Niệm Tiêu biết sư phụ của mình cũng nhìn ra ánh mắt hèn mọn của Lâm
tiền bối khi nhìn về phía mình. Nên khi sư phụ ra hiệu, cô ta liền hiểu
dụng ý của sư phụ. Chỉ là nghe qua lời nói chuyện của sư phụ và Lâm tiền bối, thật không ngờ hắn lại có thù hận với phái Côn Luân. Chuyện năm
năm trước môn phái của cô ta truy nã Lâm Vân, cô ta không chú ý lắm. Bởi vì lúc đó cô ta đang bế quan. Gần đây vì đã Kết Đan nên mới xuất quan
mà thôi.
- Niệm Tiêu, lát nữa con đừng cự tuyệt ý của sư phụ. Việc này có quan hệ rất lớn tới sự sinh tử tồn vong của phái Côn Luân.
Niệm Tiêu, sư phụ thật sự xin lỗi con. Ài…
Niệm Tiêu nghe thấy tiếng sư phụ truyền âm như vậy.
Lúc Nhất Huệ nhìn thấy một thương của Lâm Vân đánh vào đại trận bảo vệ, là biết Lâm Vân có thể muốn tiêu diệt cả phái Côn Luân. Tu vị của người này khó mà đo lường được. Không biêt vì sao lão tổ lại đắc tới với một
tu sĩ Hóa Thần. Bà ta thực sự không hiểu.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Vân có vẻ có ý với Niệm Tiêu, bà ta âm thầm vui mừng. Nếu chỉ hy
sinh một mình Niệm Tiêu mà cứu được cả phái Côn Luân, thì không gì tốt
bằng. Hơn nữa, để cho Niệm Tiêu đi theo một tu sĩ Hóa Thần, cũng có cái
lợi.
Biết được dụng ý của sư phụ, tuy Niệm Tiêu không muốn,
nhưng cô ta vẫn cầm giới chị đi tới trước mặt của Lâm Vân, rồi hai tay
nâng lên. Trong suy nghĩ của cô ta, mệnh lệnh của sư phụ là quan trọng
nhất. Sư phụ chắc chắn sẽ không hại mình.
Niệm Tiêu nghĩ
thầm, chắc tên tu sĩ hèn mọn bỉ ổi này nhất định sẽ mượn cơ hội chạm tay của mình. Nhưng vì không muốn cho hắn giận chó đánh mèo cả phái Côn
Luân, nên đành phải nhẫn nhịn.
Lâm Vân nhìn giới chỉ được đưa tới trước mặt, liền biết lão tổ Côn Luân muốn dùng số tài sản này để mình bỏ qua cho y.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Lão tổ Côn Luân này quả thực giảo hoạt như
Hồ Ly vậy. Khôn Truân Giới rất rộng, nếu lão già kia muốn trốn hắn, Lâm
Vân thật không có biện pháp tìm ra y. Cho dù y vẫn đang ở tiên cảnh Côn
Luân, mình cũng không thể làm gì được. Trừ phi là diệt sạch phái Côn
Luân.
Nếu chiếc nhẫn kia là để đền bù tổn thất, thì hắn không cần phải khách khí.
Lâm Vân duỗi tay ra, chiếc nhẫn tự đông rơi vào tay hắn.
Niệm Tiêu sững sờ, người này không có ý nắm tay mình à? Trong lòng cô
ta đang nghĩ, không biết tí nữa sư phụ sẽ đưa ra yêu cầu gì? Lẽ nào
ngoại trừ chiếc nhẫn kia ra, tên Lâm Vân này còn muốn yêu cầu khác sao?
Lâm Vân nhận lấy giới chỉ, cẩn thận nhìn một chút, trong lòng rất thỏa mãn.
Có mấy trăm cây linh thảo, còn có các tài liệu luyện khí quý hiếm và
một vài thẻ ngọc dạy trận pháp. Xem ra phái Côn Luân cũng biết mình muốn nghiên cứu về trận pháp. Bên trong còn có hơn năm trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Nhưng không có pháp bảo nào cả. Đoán chừng lão tổ Côn Luân tưởng mình có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ rồi nên không cần pháp bảo khác.
Nhưng y lại không biết, thứ mà mình cần nhất bây giờ là pháp bảo. Tuy
nhiên số tài sản này cũng không tồi. Có nhiều tài liệu luyện khí như
vậy, hắn cũng có thể tự mình luyện chế vài món bảo bối tốt.
Thu hoạch lớn ở Vạn Bảo Các, tới phái Côn Luân cũng kiếm chác được không ít. Khiến Lâm Vân âm thầm hối hận, sao lúc trước mình không đắc tội
thêm mấy môn phái. Làm cho bọn họ phát lệnh truy nã mình cơ chứ?
Không biết có nên tới phái Dao Hoa kia một chuyến hay không? Lâm Vân
bắt đầu do dự. Vốn không có ý định đi. Nhưng nghĩ tới sắp có một khoản
thu nhập khổng lồ, Lâm Vân định thay đổi chủ ý.
Nhất Huệ và
tên tu sĩ Nguyên Anh kia thấy Lâm Vân cầm lấy chiếc nhẫn, trầm ngâm
không nói, trên mặt còn biểu lộ kỳ quái. Không khỏi đều lo sợ bất an.
Chiến Giang nhìn biểu lộ âm tình bất định của Lâm Vân, trong lòng thầm
kêu không tốt. Nhất định không thể để cho hắn bất mãn được. Không biết
vì sao sư muội Nhất Huệ lại chậm chạp không đề cập tới chuyện kia. Vì
vậy vội vàng nói:
- Lâm tiền bối Niệm Tiêu là đệ tử giỏi nhất của phái Côn Luân chúng tôi, tính cách cũng rất hiền lành, thục đức. Mới
chưa tới ba mươi tuổi đã Kết Đan rồi. Nếu Lâm tiền bối không chê, thì có thể thu con bé làm thiếp.
Niệm Tiêu nghe thấy vậy như bị ngũ lôi oanh kích. Thật không ngờ sư thúc lại muốn mình làm thiếp cho hắn.
Phải làm sao bây giờ?
- Làm thiếp?
Lâm Vân ngạc nhiên.
Tĩnh Như thì càng khó hiểu nhìn mấy người này. Đang yên đang lành tống
một nữ nhân làm gì? Nhưng nàng nghĩ tới đây là Khôn Truân Giới, việc
giết chóc cũng chẳng ai quản lý, nói gì tới việc tặng một người. Nên
nàng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nhất Huệ vốn suy ngĩ, nếu
Lâm Vân coi trọng đồ vật bên trong giới chỉ, sẽ không gây phiền toái cho phái Côn Luân nữa. Cũng không cần phải để nghị Niệm Tiêu làm thiếp cho
hắn. Đợi lát nữa hỏi ý của Niệm Tiêu xem. Nếu Niệm Tiêu nguyện ý, bà ta
sẽ nhắc chuyện này với Lâm tiền bối. Dù sao Niệm Tiêu cũng là đệ tử mà
bà ta yêu mến nhất.
Thật không ngờ Chiến sư huynh lại chủ
động nhắc tới chuyện này. Nhưng Nhất Huệ lập tức biết ý của sư huynh. Bà ta âm thầm thở dài, không nói gì thêm. Dù sao cả phái Côn Luân đi lên
cũng không ngăn cản được lửa giận của một tu sĩ Hóa Thần. Cho dù chặn
được cũng là tổn thương nặng.
Nghĩ tới đây, Nhất Huệ nói:
- Đúng vậy, nếu Lâm tiền bối nguyện ý, tiểu đồ của tôi sẽ đi theo ngài.
Nói xong, bà ta nhìn Niệm Tiêu với vẻ đầy áy náy. Đáng nhẽ ra phải nói chuyện này trước cho con bé mới đúng.