Đây đã là ngày thứ tám từ lúc Lâm Vân đuổi theo chùm sáng kia. Lâm Vân
phát hiện vô luận mình phóng nhanh như thế nào cũng không thể đuổi theo
nó. Nhưng chùm sáng kia cũng không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của
Lâm Vân.
Chẳng qua nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Vân tin tưởng mình sớm muộn gì cũng đuổi được nó. Nhưng Lâm Vân lại phát hiện ra một
vấn đề. Tinh lực trong cơ thể của hắn không ngừng bị héo rút. Mà chùm
ánh sáng kia lại không thấy có ý dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm
muộn gì chùm ánh sáng cũng thoát khỏi sự truy kích của mình, rồi biến
mất trong vũ trụ bao la.
Nghĩ tới vấn đề này, Lâm Vân lập tức khẩn trương. Linh thạch trên người hắn chỉ còn mấy viên. Ngoài linh
thạch ra, hắn không có bất kỳ đan dược nào để khôi phục tinh lực và chân nguyên trong cơ thể. Dựa theo tình trạng hiện tại, mình có thể kiên trì nhiều nhất được năm ngày mà thôi. Còn chùm ánh sáng kia, Lâm Vân hoài
nghi nó có thể cứ bay như vậy hay không.
Đã không thể đuổi
theo chùm sáng đó, như vậy phải nghĩ biện pháp giải quyết tinh lực trong cơ thể. Nếu như đến lúc đó tinh lực bị khô kiệt, ở trong vũ trụ như
vậy, mình chỉ có con đường chết. Chết thì chết, nhưng vật thể bay mang
theo khí tức của tảng đá mà mình giao cho Vũ Tích sẽ không có cách nào
lưu lại.
Vũ Tích không bị bắt thì tốt. Vạn nhất Vũ Tích thật
sự bị bắt, thì cho dù mình chết cũng không nhắm mắt. Không biết chùm ánh sáng đó rốt cuộc là cái gì, mà có nhiều năng lượng như vậy.
Tuy rất hiểu tình hìn hiện tại, nhưng Lâm Vân lại không có bất kỳ biện
pháp nào giải quyết. Chỉ có thể không ngừng tiêu hao tinh lực trong cơ
thể để truy đuổi. Một chút cũng không dám buông lỏng.
Mười
lăm ngày sau, tinh lực trong cơ thể của Lâm Vân đã bắt đầu khô kiệt. Mà
chùm ánh sáng kia càng ngày càng xa. Lâm Vân nhịn không được phun một
ngụm máu tươi vào tinh không.
Cho dù đuổi đến chết mình cũng
phải đuổi được vật đó. Kích phát một chút tinh lực cuối cùng trong cơ
thể, Lâm Vân lần nữa tăng tốc độ. Hắn biết mình đang uống rượu độc giải
khát. Sau lần gia tốc này mình sẽ bị tiêu tán trong tinh không, thậm chí thi hài không còn. Nếu hiện tại trốn vào trong Sơn Hà Đồ, còn có thể
miễn cưỡng cứu được một mạng. Nhưng chùm sáng kia sẽ vĩnh viễn biến mất.
Chưa chết thì tuyệt đối không thể buông tha.
Khi một chút tinh lực cuối cùng bị Lâm Vân kích phát, Lâm Vân thở dài.
Hắn biết mình đã tận lực. Tuy chết không nhắm mắt, nhưng ở trong một vũ
trụ vô biên vô hạn như vậy, hắn không có cách xử lý nào khác.
Tuy còn không buông tha, nhưng Lâm Vân biết mình chỉ là giãy dụa mà
thôi, hoặc nói là hồi quang phản chiếu. Trong tinh không cũng có một ít
lực lượng tinh thần, nhưng đối với Lâm Vân chỉ như muối bỏ biển. Nếu có
linh khí thì tốt rồi, linh khí càng tinh khiết càng tốt.
Lâm
Vân biết trong tinh không sao có thể có linh khí, nhưng sự tình lại luôn khác biệt với sự tưởng tượng của hắn. Trong nháy mắt khi tinh lực của
Lâm Vân hoàn toàn tiêu tán, rõ ràng có một cỗ linh khí cực kỳ hùng hậu
và tinh khiết lấp đầy đan điền của hắn, đảo mắt liền biến thành tinh
lực.
Lâm Vân sửng sốt, lập tức cuồng hỉ. Căn bản không kịp
suy nghĩ thêm, điên cuồng tăng tốc đuổi theo. Nếu không tăng tốc, thì
ánh sáng kia sẽ biến mất trong phạm vi thần thức của hắn.
Quả nhiên, một khi có tinh lực củng cố, Lâm Vân đã có thể tiếp cận với chùm ánh sáng. Tuy cự ly tiếp cận cực kỳ có hạn, nhưng có vẻ như đã nhanh
hơn chùm sáng một ít. Chỉ cần tinh lực có đủ, thì sẽ có lúc hắn đuổi kịp chùm sáng đó.
Thấy cự ly của mình và chùm sáng đã ổn định
lại, Lâm Vân mới thở phào một tiếng, rồi cẩn thận kiểm tra nơi phát ra
linh khí. Linh khí này còn mang theo khí tức của Tạo Hóa Đan. Lâm Vân đã nếm qua Tạo Hóa Đan nên lập tức biết số linh khí đó là được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cung cấp cho hắn.
Thật không ngờ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ có
thể tự cung cấp linh khí. Trong lòng Lâm Vân rất mừng rỡ. Như vậy có thể nói, chỉ cần linh khí trong Sơn Hà Đồ không bị biến mất, thì mình sẽ
vĩnh viễn có linh khí để cung cấp. Hơn nữa linh khí này cơ hồ không cần
phải hấp thu, mà nó trực tiếp chuyển đổi thành tinh lực, cung chấp cho
mình.
Nếu Hỗn Độn Sơn Hà Đồ có thể cung cấp linh khí, vì sao
lúc tinh lực của mình gần khô kiệt không thể hấp thu được? Phải tới lức
hết hoàn toàn thì nó mới chủ động cung cấp cho mình? Lâm Vân suy nghĩ
nửa ngày, thực sự không tìm ra được nguyên nhân trong đó.
Giải thích duy nhất chính là hiện tại hắn chưa thể khống chế được Sơn Hà Đồ. Tuy nó đã hấp thu máu tươi của mình, nhưng nó cũng chỉ gửi vào cơ
thể của mình mà thôi, chứ chưa chính thức nhận chủ. Chủ yếu là do tu vị
của mình còn thấp nên tấm Sơn Hà Đồ này khinh thường nhận mình làm chủ.
Nhưng lúc tinh lực trong cơ thể mình sắp tiêu tán, bức Sơn Hà Đồ này
nói không chừng biết mình chết thì nó cũng không có kết quả tốt đẹp gì,
mới chủ động cung cấp linh khí cho mình. Xem ra chỉ có giải thích này là hợp lý.
Lâm Vân nghĩ tới đây, lập tức tràn đầy tin tưởng.
Một khi tu vị của mình tăng lên, Sơn Hà Đồ sẽ nhận mình làm chủ. Như vậy thì mình thích lúc nào hấp thu linh khí thì hấp thu sao? Tuy nhiên,
hiện tại không phải là lúc nghĩ tới những điều này. Quan trọng nhất bây
giờ là phải lập tức đuổi được chùm sáng kia.
Lâm Vân đoán
không sai. Một khi tinh lực trong người hắn đầy đủ, Sơn Hà Đồ lập tức
keo kiệt dừng cung cấp linh khí. Khi tinh lực trong cơ thể của Lâm Vân
khô kiệt, Sơn Hà Đồ lại tiếp tục cung cấp linh khí.
Nhưng như vậy đã khiến Lâm Vân rất hài lòng. Chỉ cần giúp mình không ngừng truy
đuổi chùm sáng kia là được. Tuyệt đối không thể để cho nó biến mất ngay
trước mắt.
Tinh lực trong cơ thể Lâm Vân không ngừng khô
kiệt, lại không ngừng tái sinh, lại khô kiệt. Không biết qua bao lâu,
ngôi sao thứ năm trong người Lâm Vân càng ngày càng ngưng tụ. Tu vi cũng ngày càng vững chắc. Tốc độ rõ ràng tăng lên. Tuy đồng dạng là Ngũ Tinh sơ kỳ, nhưng tốc độ hiện tại của Lâm Vân đã nhanh hơn lúc đầu không ít.
Hơn nữa Lâm Vân còn có một loại cảm giác, cứ tuần hoàn khô kiệt và tái
sinh như vậy, rất có lợi cho tu vị của mình. Nói không chừng, cứ tiếp
tục truy đuổi như thế này, mình có thể đạt tới Ngũ Tinh trung kỳ. Nhưng
đây chỉ là suy nghĩ mà thôi. Hiện tại điều hắn muốn làm nhất chính là
tốc độ tiếp tục tăng, để đuổi kịp chùm ánh sáng kia là được.
Lâm Vân cảm giác cự ly của mình và chùm ánh sáng kia càng ngày càng gần. Từ phạm vi 1600km, đến hiện tại chỉ còn hơn 500km. Hơn nữa tốc độ của
Lâm Vân còn đang gia tăng. Còn chùm ánh sáng kia không có dấu hiệu gia
tăng tốc độ gì. Như vậy Lâm Vân đuổi kịp nó chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tuy đã nhận ra trong cái vật kia có khí tức của nước ‘Đầm Huyền Tiên’,
cùng với khí tức của tảng đá giao cho Vũ Tích, nhưng Lâm Vân không có
cách nào dùng thần thức để kiểm tra bên trong.
Nhưng hiện tại cự ly cách chùm sáng kia chỉ còn hơn 500km, thì phát hiện cái vật phát
ra ánh sáng kia giống hệt với cái vật hình thoi lúc gặp ở căn cứ Amazon. Chỉ khác là tốc độ của cái này còn nhanh hơn cái kia rất nhiều lần.
Chùm sáng kia gần như không ngờ đã hai tháng rồi, cái tên đằng sau kia
vẫn còn đang đuổi theo không tha. Hơn nữa tốc độ còn không ngừng tăng
lên.
Cho dù Lâm Vân có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ hỗ trợ, nhưng hắn
cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Không phải mệt mỏi về thân thể mà là về
tinh thần. Liên tục hai tháng không ngừng đuổi theo chùm ánh sáng trong
vũ trụ, tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ mệt mỏi.
Thậm chí hắn suy nghĩ, một khi mình dừng lại thư giãn, có thể ngủ luôn mà không
tỉnh. Cho nên hắn muốn cắn răng kiên trì. Bởi vì hắn phát hiện cự ly của mình với vật thể kia còn chưa tới 20 km.
Nghĩ tới lần trước
vật thể hình thoi kia đột nhiên nổ mạnh, Lâm Vân rùng mình một cái. Cầu
mong cái này đừng như cái kia. Bay tới phạm vi 16km, thần thức của Lâm
Vân đã nhìn thấy rõ ràng hình dáng của vật thể kia.
Đây không phải là một vật phi hành hình thoi, mà là hình tròn. Không giống đĩa
bay cho lắm. Đĩa bay là hình tròn dẹp, cái này hoàn toàn có hình tròn.
Lâm Vân tiếp cận gần với vật thể này. Nhưng nó không giống như cái lần
trước, bắn ra chùm ánh sáng tập kích Lâm Vân.
Nhưng Lâm Vân
cũng không dám xem thường. Ai biết đồ chơi này khi nào tấn công. Hơn nữa hiện tại tinh thần của hắn đã mệt nhọc cơ hồ muốn điên lên. Hận không
thể lập tức nằm xuống ngủ một giấc.
Khi Lâm Vân tiếp cận phạm vi vật thể bay hình tròn 10 km, thì phát hiện thần thức của mình có thể kiểm tra được ở bên trong.
Ở trong rõ ràng chỉ có một người, không trông thấy Vũ Tích. Lâm Vân
truy đuổi hai tháng, kết quả lại như vậy, trong lòng rất giận dữ. Thần
thức đột nhiên tăng lên, rồi tấn công người đang ngồi ở trong vật thể
bay đó. Người này đang tập trung điều khiển, không đề phòng thần thức
của Lâm Vân tấn công, rõ ràng đã bị thần thức giết chết.
Lâm
Vân sững sờ. Khi nào thần thức của mình có thể giết người rồi? Cái tên
điều khiển vật thể bay chỉ là một người bình thường, không phải là người Tu Chân. Nếu như là người Tu Chân, mình không có khả năng dùng thần
thức để giết y. Tuy nhiên không phát hiện Vũ Tích bị bắt, đáng nhẽ ra
mình phải cao hứng mới đúng. Vì sao phải tức giận?
Thật muốn cười lên ha hả, nhưng Lâm Vân phát hiện tâm thần của mình vừa buông lỏng,
toàn thân đã mệt mỏi không chịu nổi. Hắn biết mình nếu như không lập tức nghỉ ngơi thì chắc sẽ xong đời.