- Tiểu Cam, cháu…A, không có chuyện gì, buổi tối bác lại đến. Còn có,
buổi tối dù có sốt ruột thế nào cũng nên đóng cửa lại nhé. Bác đi đây.
Bác gái chủ nhà nói xong, liền vội vàng rời đi, tiện tay đóng cửa lại..
Cam Dao đứng sững sờ ở đó, thật lâu sau mới phản ứng. Cái này xong rồi,
nhất định bác gái chủ nhà cho rằng tối hôm qua mình và Lâm Vân ngủ với
nhau. Còn có, máu của Lâm Vân dính trên chăn thì bị bác gái chủ nhà hiểu lầm sang hàm nghĩa khác. Sắc mặt của Cam Dao lập tức đỏ bừng như cà
chua.
Không được, mình phải giải thích hiểu lầm cho bác chủ nhà.
Cam Dao vừa muốn đi ra ngoài, lại ngây ngẩn cả người, mình nên giải
thích với bác ấy như thế nào? Loại chuyện này cũng có thể giải thích
sao? Không thể nói chuyện hắn bị trúng đạn được.
Vội vã đẩy cửa phòng của Lâm Vân:
- Lát nữa đưa chăn cho em thì sẽ chết à…
Cam Dao không nói hết lời, lại phanh một tiếng, đóng cửa lại, chạy về phòng của mình.
Nàng thật không ngờ, khi đi vào lại nhìn thấy Lâm Vân chỉ mặc một cái quần
lót xuống giường. Phía trước căng phồng khiến Cam Dao mặt đỏ tới mang
tai.
Lâm Vân thầm mắng thật là không may. Hắn đang định cởi quần
áo để đi vào phòng tắm tắm rửa. Không ngờ mình vừa mới cởi cái quần, Cam Dao lại lần nữa xông vào. Xem ra hai người ở chung một phòng nhỏ như
vậy, thật không thuận tiện a. Cứ phải lo lắng khóa cửa lại. Mà cô nàng
Cam Dao này thật là, lần nào cũng không gõ cửa liền xông vào.
Bác gái chủ nhà vội vàng xuống tầng, trong lòng tự nhủ, mình đến không đúng lúc. Bà ấy có chút bất ngờ, Cam Dao nhìn bề ngoài thành thật như vậy,
vì sao ở vấn đề nam nữ lại không chịu được. Hai người mới quen biết
không lâu a, vậy đã lên giường rồi.
Nhớ tới lúc Tiểu Lâm mới đến, cô nàng Cam Dao còn sống chết không cho hắn ở lại. Vậy mà mới vài ngày, mà đã ân ái với nhau rồi. Ai, con gái ngày nay thật là buông thả a.
Ngay cả Cam Dao nhìn như bảo thủ, cũng không ngoại lệ.
Hiện tại
Cam Dao rất buồn bực, thầm nhủ hôm nay thật là đen đủi. Chỉ phải thở
dài, thu thập vài thứ, xách túi xách đi làm. Ngay cả lời chào hỏi với
Lâm Vân cũng lười nói. Trong nội tâm, đã không còn hảo cảm với vị Lâm
quản lý hại mình này.
Lâm Vân nghe thấy tiếng Cam Dao mở cửa đi
ra ngoài, vội vàng đi tới phòng tắm tắm rửa, giặt quần áo. Thay đổi một
bộ quần áo sạch sẽ, mới cảm giác thoải mái hơn. Buổi sáng lại tu luyện
một lúc, cảm thấy vết thương đã tốt hơn, đoán chừng một tuần là lành lặn như cũ.
Nhìn đồng hồ thì đã hơn 10h, Lâm Vân đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Vân mở cửa, trông thấy bác gái chủ nhà bưng tới một cái bát sứ lớn, rồi nói:
- Tiểu Lâm, đây là bát canh thịt trâu hầm cách thủy, bác mới làm buổi
sáng, cháu uống nhiều một chút, bồi bổ thân thể. Buổi tối Tiểu Cam trở
về, cũng cho nó uống. Bác còn nấu nhiều lắm. Tiểu Cam là cô nương tốt,
đừng đối xử phụ bạc với nó.
Bác gái chủ nhà nói xong, liền uốn éo cái mông đi xuống tầng, động tác như hành vân lưu thủy.
- A bác, vì sao bác biết ngày hôm qua…
Lâm Vân còn chưa nói hết lời.
Thì thanh âm của bác gái chủ nhà truyền tới:
- Bác là người từng trải, việc này không có gì phải xấu hổ. Chỉ là nên đối xử tốt với Tiểu Cam, nàng thật sự là cô gái tốt.
Nói xong, liền đi xa.
Lâm Vân nâng bát canh to tướng, trong lòng tự nhủ, hôm nay bác gái bị sao
vậy? Vì sao bà ấy biết mình bị thương, mà cho mình bát canh hầm? Vì sao
phải bảo ta đối xử tốt với Tiểu Cam? Còn nói là bà ấy là người từng
trải, chẳng lẽ bà ấy cũng đã từng bị thương như vậy? Thật là khó hiểu.
Thôi mặc kệ bà ấy. Tuy nhiên, bác gái chủ nhà làm người cũng không tệ
lắm.
Bát canh này nấu khá ngon, Lâm Vân uống hết liền cảm giác
tốt hơn rất nhiều. Uống xong bát canh, Lâm Vân cũng lười đi ra ngoài ăn
cơm, tiếp tục tu luyện. Hiện tại thân thể tuy bị thương, nhưng không còn đáng ngại. Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ.
Hôm qua, nếu không phải mình âm thầm tính kế, chỉ sợ đã mất mạng trong tay
của tên ninja kia. Thậm chí mình có thể bị thương nặng hơn.
Không tu thành một sao, cho dù còn chưa phát hiện có người Tu Chân ở nơi này, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Huống chí, mình không có chỗ nào dựa vào.
Những người nhu Diệp bí thư mà mình quen biết kia, hoặc là người bằng
hữu Lục Dược, họ đều có tổ chức riêng của mình. Nếu như mình là người
bình thường, cũng không có khả năng quen biết những người bằng hữu như
vậy.
Vị Diệp Sở Thạch, Diệp lão ca kia cũng là một người trọng
tình trọng nghĩa. Nhưng một khi việc của mình ảnh hưởng tới ích lợi của
gia tộc ông ta, có thể tưởng tượng, cho dù quan hệ cá nhân có tốt đến
thế nào đi chăng nữa, phỏng chừng ông ta cũng đứng bên gia tộc của ông
ta.
Vô luận là ai, chỉ cần mình xúc động tới lợi ích của gia tộc
hoặc lợi ích của bản thân người đó, họ chắc chắn sẽ không giúp. Cho nên, dựa vào mình vẫn là tốt nhất. Mà cho dù mình xung đột với các thế lực
khác, giống như bọn người đuổi giết mình kia, mình có thể dựa vào Diệp
gia hay lão Yêu không?
Không nói bọn họ có hay không trợ giúp
mình, dù là bọn họ nguyện ý giúp đỡ đi chăng nữa, chẳng lẽ gia tộc của
bọn họ không có quan hệ gì tới tổ chức đuổi giết mình? Nếu có quan hệ,
khả năng lớn nhất, là bọn họ không giúp ai cả? Bọn họ sẽ không vì mình,
mà đem cả gia tộc đối chọi với các thế lực khác.
Cho nên mới nói, tăng thực lực của bản thân là chuyện quan trọng nhất. Lâm Vân dùng cả
ngày hôm nay để tu luyện, không đi đâu cả. Từ từ hấp thụ linh khí mỏng
manh xung quanh để tạo Tinh Hồn. Cũng may Tinh Hồn không có bị ảnh hưởng bởi vết thương. Việc hình thành Tinh Hồn rất là trọng yếu. Lâm Vân chỉ
có thể tiến hành theo chất lượng, không dám có chút vội vàng xao động.
Hôm nay Cam Dao đi làm sớm, nhưng tâm tình không ổn định. Việc xảy ra vào
buổi sáng không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, khiến nàng suýt nữa tính sai một danh mục. Tuy buổi sáng nhìn thấy tinh thần của Lâm Vân đã tốt, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Hơn nữa còn chuyện mình muốn tuyển thêm người, bởi vì hắn bị thương, mà chưa đề cập tới.
Sau khi tan
việc, Cam Dao vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng. Vô luận là nhìn thấy bác
gái chủ nhà, hay là đối mặt với Lâm Vân, Cam Dao đều không muốn.
Nhưng vì còn lo lắng, không biết Lâm Vân có biến chứng gì không. Cho nên vừa
tan tầm, Cam Dao vẫn vội vã trở về nhà trọ. Trên đường thuận tiện mua
thức ăn.
Lâm Vân bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh. Bởi vì chìm đắm
trong tu luyên, thật không ngờ nhoáng cái đã qua mấy tiếng đồng hồ. Đứng lên, cảm giác trạng thái tinh thần không tệ lắm. Miệng vết thương trên
bả vai chỉ còn chút đau đớn.
Lúc mở cửa, thì trông thấy Cam Dao bưng theo một bát sứ, bên chân còn để mấy món thức ăn, đứng chờ hắn mở cửa.
- Em có chìa khóa, vì sao còn phải gõ cửa?
Lâm Vân buồn bực nhìn Cam Dao, có chìa khóa còn cố ý bắt mình mở cửa.
- A, em quên mang theo chìa khóa.
Cam Dao nói xong, mặt liền đỏ. Trong lòng nói, mình cần gì phải gõ cửa, cứ mở ra là được.
- Bát canh có phải bác gái chủ nhà cho không?
Lâm Vân nhìn bát canh trong tay Cam Dao.
- Ừ.
- Canh này uống khá ngon, buổi sáng anh cũng được bác ấy cho một bát. Bác gái chủ nhà thật là tốt a! Nấu canh còn không quên để dành cho bọn mình uống để bồi bổ thân thể.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào bát canh, trong lòng tự nhủ, hương vị của canh này không tệ.
Nghe Lâm Vân nói như vậy, tay Cam Dao run lên, suýt nữa làm rơi bát canh
xuống đất, sắc mặt lần nữa đỏ bừng. Nàng liền mặc kệ Lâm Vân, đẩy bát
canh cho Lâm Vân, rồi đi tới phòng của mình mở khóa cửa.
Lâm Vân
bưng bát canh, nhìn Cam Dao lấy chìa khóa mở cửa, quả thực là trợn mắt
há mồm. Hắn âm thầm nghĩ, cô gái này nói dối cũng thật quá kém a. Mới
vừa rồi còn nói không có chìa khóa, đảo mắt cái đã lấy ra chìa khóa mở
cửa.
Cam Dao mở cửa, đột nhiên nhớ tới lời nói dối vừa nãy của
mình, vừa thẹn vừa vội. Lúc đi vào phòng, liền quăng cái túi lên giường, Ầm một tiếng, cửa phòng đã đóng chặt lại.