“Vũ Tích?”
Lâm Vân sững sờ. Vừa tới Yên Kinh hắn đã trông thấy
Vũ Tích đứng ở cửa căn biệt thự. Nàng đứng yên lặng ở đó giống như một
hòn vọng phu vậy. Tốc độ của Lâm Vân rất nhanh, không biết vì sao Vũ
Tích vẫn biết được là hắn về.
Lâm Vân vừa hạ xuống, Vũ Tích
đã không chế không nổi tâm tình, liền lao vào ngực của Lâm Vân. Mỗi đêm
Vũ Tích đều đứng ở cửa chờ một lúc lâu. Nàng nghĩ Lâm Vân trở về, nàng
có thể thấy được ngày. Một ngày lại hai ngày, một năm rồi lại hai năm.
Nhưng nàng không ngờ hôm nay Lâm Vân đã thực sự trở về. Nàng liền không
nghĩ ngợi gì cả, lập tức lao vào ngực của hắn.
Liễu San cũng
đã xuống tầng. Nàng nhìn thấy Vũ Tích và Lâm Vân ôm nhau, hai mắt đỏ
lên, tranh thủ thời gian kéo tay Tĩnh Như đứng sang một bên. Không ngừng hỏi han Tĩnh Như.
Mặc dù Lâm Vân biết Vũ Tích sẽ không xảy
ra chuyện gì. Nhưng hiện tại được ôm lấy nàng, hắn mới thực sự yên tâm.
Giơ tay lau nước mắt hộ Vũ Tích rồi hỏi:
- Vũ Tích, không phải em bị truyền tống trận đưa đi sao? Sao có thể trở về được? Mà em gầy đi
đấy. Ủa, em đã luyện thành Trúc Cơ rồi?
Chuyện vui liên tiếp tới. Vũ Tích không những đã trở lại, tu vị còn tăng tới Trúc Cơ nữa.
- Em sao thế?
Lâm Vân thấy sự lo lắng trong mắt của vợ, liền vội vàng hỏi.
- Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.
Vũ Tích và Lâm Vân vào nhà, nhưng nàng vẫn ôm chặt tay của hắn, không muốn bỏ ra.
- Nhược Sương, em cũng trở lại rồi à. Thật là tốt quá. Chúng ta cùng vào nhà thôi.
Lâm Vân nhìn Nhược Sương đứng một bên nhìn mình, trong lòng có chút áy náy.
Nhược Sương thấy Lâm Vân cuối cùng đã nhớ tới mình, cái mũi hơi cay cay.
- A, anh trai, anh trở về rồi.
Tiếng kinh hỉ của Lâm Hinh vang lên từ cửa. Mặc dù nàng biết mỗi lần
rời khỏi nhà, anh trai mình sẽ đi rất lâu. Nhưng lần này thực sự quá
dài. Đã gần sáu năm rồi.
- Ừ, anh về rồi đây. Ủa, Lâm Hinh, em cũng bắt đầu tu luyện rồi à?
Lúc này Lâm Vân mới phát hiện Lâm Hinh đã luyện tới Luyện Khí tầng năm. Con bé tu luyện nhanh như vậy chắc có liên quan tới tảng đá kia.
- Vâng, chị dâu dạy em đấy.
Lâm Hinh được gặp lại anh trai liền rất cao hứng. Nàng cũng đã quên
luôn việc bất mãn vì sao anh ấy không dạy mình tu luyện từ sớm.
Lâm Vân âm thầm kỳ quái. Hắn không tin việc bất kỳ người nào cũng có
linh căn. Nhưng vì sao các cô gái xung quanh mình, như Nhược Sương, Tĩnh Như, thậm chí cả em gái mình đều có thể tu luyện vậy? Thật là khó hiểu.
Hà Anh và mẹ Vũ Tích cũng vội vàng đi xuống. Lâm Vân đi ra ngoài đã
nhiều năm rôi, lần này trở về, mọi người trong nhà đều vui mừng. Liên
tục hỏi han tình hình của Lâm Vân trong mấy năm nay, còn hỏi hắn đã đi
nơi nào. Lâm Vân chỉ nói qua loa, chứ hắn làm sao có thể nói mình bị
nhốt ở trong Khôn Truân Giới được. Việc này vượt quá mức tưởng tượng của hai người.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cả nhà ăn chung
một bữa cơm đoàn viên. Thậm chí còn có thêm hai người Nhược Sương và
Tĩnh Như.
Cơm nước xong, mọi người cũng biết Lâm Vân và Vũ Tích có nhiều lời muốn nói. Nên không quấy rầy hai người.
- Vũ Tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói cho anh biết. Mà Vũ Đình đâu?
Lâm Vân thấy hai người đã trở lại, nhưng không thấy Vũ Đình ở đây.
Không biết có phải vì mẹ của Vũ Tích ở đây nên Vũ Đình không tới hay
không?
- Ngày đó, trước khi bị truyền tống trận mang đi, em
nghe lời căn dặn của anh, đã tạo một vòng bảo hộ bảo vệ Nhược Sương và
Vũ Đình.
Vũ Tích nhớ lại những lại chuyện lúc đó, trong lòng vẫn hồi hộp.
Liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh, khiến ba người đều choáng váng.
Khi ba người tỉnh lại,, thì phát hiện chỗ mình nằm không còn là cái hang động kia nữa rồi.
Mặc dù ba người được vòng bảo hộ của Vũ
Tích bảo vệ, nhưng tu vị của Vũ Tích mới chỉ là Luyện Khí tầng bảy. Cùng lúc bảo vệ ba người, thì có chút lực bất tòng tâm. Nên khi ba người bị
rơi xuống, đều phun ra một ngụm máu tươi.
- Chị, chúng ta bị làm sao vậy?
Vũ Đình không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vũ Tích thở dài. Lúc này không phải là lúc trách cứ Vũ Đình, chỉ đành phải giải thích:
- Cái bàn đá lúc trước là truyền tống trận. Nếu bỏ linh thạch vào đó
thì nó sẽ khởi động. Vì vậy chúng ta mới bị đưa tới nơi này.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Vũ Đình cuối cùng mới biết mình phạm vào sai lầm. Chỉ có thể đáng
thương nhìn Nhược Sương và chị của mình. Nàng không biết nên làm gì cho
phải.
- Chị cũng không biết phải làm gì. Lâm Vân đã bảo chúng ta chờ anh ấy. Vậy thì chúng ta cứ ở chỗ này chờ. Anh ấy nhất định sẽ
tới.
Hiện tại Vũ Tích không có bất kỳ biện pháp nào cả, chỉ có thể an ủi Vũ Đình như vậy.
- Ủa, chỗ này có vẻ như là một đại điện. Xung quanh còn có hai truyền
tống trận nữa chứ. Cộng thêm cái của chúng ta là ba cái. Hai người nhìn
xem có đúng không?
Nhược Sương cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Thì phát hiện ba người tới một cung điện cực lớn.
- Mông Văn?
Vũ Tích bỗng nhìn thấy Mông Văn nằm hôn mê bất tỉnh ở một góc của cung
điện. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, thật không ngờ Mông Văn cũng bị đưa
tới đây.
- Đúng là chị Văn rồi.
Nhược Sương cũng đã nhìn thấy Mông Văn.
- Chị không sao chứ chị Văn?
Vũ Tích lắc lắc Mông Văn. Nhưng nàng ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt có màu xanh nhạt, thoạt nhìn rất khó coi.
- Chị Văn hình như bị trúng độc. Nếu có một viên đan dược kia thì tốt.
Vũ Tích thở dài một tiếng. Viên Tiên Nhan Đan cuối cùng nàng đã đưa cho Vũ Đình uống mất rồi. Tiên Nhan Đan không những có tác dụng bài xuất
tạp chất trong cơ thể, mà còn có thể bài trừ được cả chất độc nữa.
- Vũ Tích, có phải chị cần đan dược này phải không?
Nhược Sương lấy một viên Tiên Nhan Đan ra hỏi.
- Sao em vẫn còn một viên? Lần trước chị đưa em chưa uống à?
Vũ Tích kỳ quái nhìn Nhược Sương.
- Lần trước anh Lâm Vân còn đưa em một viên. Em còn chưa kịp giải
thích, thì chị đã kéo anh ấy hỏi việc kia rồi. Cho nên em vẫn giữ viên
đan dược đó.
Nhược Sương định nói với Vũ Tích về viên đan dược
này từ sớm. Nhưng xảy ra chuyện truyền tống trận, nên còn chưa kịp giải
thích.
Tiên Nhan Đan vừa bỏ vào miệng của Mông Văn, lập tức
tan ra. Nhưng Mông Văn vẫn hôn mê bất tỉnh, mà màu xanh trên khuôn mặt
vẫn còn.
- Chị Vũ Tích, em phát hiện ra một điều kỳ quái. Chị Văn bị ép nhảy xuống núi đã được hơn một tuần. Nhưng thấy cơ thể của
chị ấy không phải kiệt sức vì đói. Không biết chị ấy đã xảy ra chuyện
gì?
Liễu Nhược Sương nói xong, đầy nghi hoặc nhìn Vũ Tích.
Vũ Tích cũng cảm thấy khó hiểu.
- Chị ấy tỉnh rồi kia.
Vũ Đình kêu lên một tiếng, giống như thấy một việc gì rất đáng sợ vậy.
Vũ Tích và Nhược Sương vội vàng nhìn lại. Thì bỗng trông thấy hai mắt
của Mông Văn lộ ra vẻ yêu dị, rất là dọa người. Nhưng đảo mắt, vẻ yêu dị đã biến trở thành mê man và giày vò. Rồi Mông Văn lại nhắm mắt lại,
nặng nề ngủ say.
- Chị ấy bị sao thế nhỉ?
Nhược Sương cũng thấy Mông Văn có chút không đúng.