Lâm Vân xoay người hướng Nam Thái Bình Dương, tìm tòi khu vực gần Nam
Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Tới ngày thứ chín, Lâm Vân phát hiện vết rạn nứt trên Phi Vân Trùy càng ngày càng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy,
Phi Vân Trùy sẽ triệt để bị phá hủy. Trong lòng Lâm Vân lo lắng. Phi Vân Trùy hủy thì hủy, nhưng nếu nó hủy thì hắn sẽ không có cách nào tìm
được tung tích của Hàn Vũ Tích.
Hắn không phải là không nghĩ
tới nhờ nước Mĩ hỗ trợ, nhưng cuối cùng đành phải buông tha. Không nói
tốc độ tìm kiếm của bọn họ khẳng định không bằng mình, chính là muốn nhờ bọn họ thì phải nhờ quốc gia của mình liên hệ. Huống hồ nếu làm như
vậy, không nói tới nước Mĩ có đồng ý hay không, nhưng mục đích của mình
sẽ ngay lập tức bị bạo lộ. Rồi bọn họ sẽ biết mình chính là hung thủ
giết sạch tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Mà mình kế tiếp còn muốn giết Hổ
Nha, nếu bại lộ thân phận thì không phải chuyện tốt gì.
Quan
trọng hơn họ sẽ biết mình biết bay. Vậy thì càng bất lợi. Nếu như những
người này không biết bí mật của mình, cho dù có người suy đoán được việc diệt tổ chức Hắc Thủ Băng Đao có liên quan tới mình thì cũng không có
bằng chứng.
Lâm Vân đang muốn tìm một con tàu để nghi ngơi
chút, thì phát hiện ra con tàu hải tặc lần trước. Hiện tại con tàu hải
tặc này không còn dáng vẻ như cũ nữa. Lâm Vân nhận ra nó bởi vì người
lái tàu là tên râu quai nón lần trước. Hiện tại bọn chúng có vẻ đang bắt cóc một con tàu chở hàng.
Lâm Vân vốn định không quan tâm
những tên hải tặc này làm gì. Nhưng nhớ lại tốc độ của con thuyền hải
tặc này khá nhanh. Mà tên râu quai nón cũng là kẻ am hiểu về đường biển. Để chọ bọn chúng khởi động thuyền, mình thì ngồi trên đó, vừa nghỉ ngơi vừa tra xét cũng được. Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền không do dự bay xuống đuôi thuyền hải tặc.
Hơn ba mươi người, cả nam lẫn nữ bị đưa tới bong thuyền của tàu chở hàng. Tên râu quai nón và bảy tám tên hải
tăng thì cầm súng uy hiếp nhóm con tin này, rồi đang nói nhỏ gì đó.
Lâm Vân đi từ đuôi thuyền tới đầu thuyền. Hai tên hải tặc bảo vệ thuyền trông thấy Lâm Vân đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt đều lộ vẻ kinh dị.
Lâm Vân mặc kệ hai tên này, cho mỗi tên một cước bay xuống biển.
Nghe có thanh âm rơi xuống nước, bay tám tên hải tặc và tên râu quai
nón quay đầu nhìn, thì thấy Lâm Vân đang ở bong tàu. Những con tin bị ép buộc lên tàu chở hàng cũng nhìn thấy tình hình bên này. Bọn họ đều giật mình khi trông thấy cảnh Lâm Vân đá bay hai tên hải tặc xuống biển.
Lâm Vân đi lên tàu hàng, vài tên hải tặc muốn giơ súng bắn về phía Lâm
Vân, nhưng tên râu quai nón đã vội vàng ngăn lại, bảo bọn chúng bỏ súng
xuống. Mình thì vội vàng chạy tới trước mặt của Lâm Vân, cúi người hành
lễ:
- Dũng sĩ, ngài khỏe không? Có thể gặp lại ngài là vinh hạnh của tôi.
Lúc trước Lâm Vân tay không đoạt súng, giết người hung tàn mà quyết
đoán, y vẫn còn nhớ mồn một. Người trước mặt này mà muốn giết người thì
chính là dễ dàng như giết gà vậy, không hề có gánh nặng tâm lý nào. Bọn
họ làm hải tặc giết người, còn muốn xem kẻ bị giết có giá trị hay không, có thể tìm được càng thêm chỗ tốt không. Nhưng cái tên này giết người
hoàn toàn là dựa vào cảm xúc. Nếu hắn mất hứng, thì hắn lại giết người.
Huống hồ, cái cảnh Lâm Vân dùng bàn đạp phóng trên biển lúc cuối, còn
rung động hơn so với viêc giết người. Người này rõ ràng có thể giẫm lên
tấm gỗ rồi phi trên biển, đây quả thực đúng là siêu nhân.
Hiện tại người y sợ nhất chính là Lâm Vân. Không nghĩ tới mới bình tĩnh
được không lâu, hôm nay mới đi ra ngoài buôn bán thì đã gặp lại hắn.
Không biết hắn có việc gì mà cứ phải lang thang trên biển nhỉ? Mà hắn
lên con thuyền kiểu gì mà không ai biết?
Lâm Vân không để ý
tới tên râu quai nón, chỉ đi tới trước mặt hai tên hải tặc vừa định giơ
sung bắn mình kia. Rồi hai cước đá bay hai tên lên cao, một lúc sau mới
rơi xuống biển.
Người xung quanh thấy vậy đều âm thầm kinh
hãi. Một cước của người này sao có thể đá bay người lên cao như vậy? Hắn có phải là nhân loại không thế? Chỉ có tên râu quai nón là đổ mồ hôi
toàn thân. Thầm mắng mình xui xẻo, vừa ra khỏi cửa đã gặp lại tên sát
thần.
- Râu quai nón, ngươi đúng là không tồi. Vừa mới trốn thoát đã khai trương nhanh như vậy.
Lâm Vân đá bay hai tên kia rồi quay lại nhìn tên râu quai nón, hờ hững nói.
- Nhờ phúc khí của ngài mà tôi mới trốn được. Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi ra buôn bán.
Râu quai nón lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, nhưng ở trong lòng đã chửi Lâm Vân không biết bao nhiêu câu.
Lúc trước mình bị đội tuần tra bao vây, vất vả chạy trốn vài ngày mới
tới Đài Loan rồi ngồi máy bay rời đi. Không ngờ lại gặp lại hắn. Mình
vốn đã tránh đi phương hướng gặp hắn lần trước, vậy mà vẫn không thoát
được.
Lâm Vân nhìn lướt qua ba mươi mấy con tin, vẫn chưa nói gì thì tên râu quai nó đã vội vàng nói trước:
- Tôi vừa mới tới, còn chưa làm gì bọn họ. Những người này dều là dân nhập cư trái phép.
Tên râu quai nón tưởng rằng Lâm Vân tới đây là để cứu những người này, tranh thủ thời gian giải thích.
Lâm Vân khong hề để ý đám người đó mà quay đầu nói với tển râu quai nón:
- Lập tức khởi động thuyền của ngươi. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm
các con tàu khác. Một khi ta nói ngăn cản thì phải ngăn cản.
Nói xong, Lâm Vân chẳng muốn để ý bọn chúng, lập tức nhảy lên thuyền của tên râu quai nón.
Râu quai nón không dám có ý kiến. Vội vàng dẫn theo bốn tên thủ hạ còn
lại trở vè thuyền hài tặc. Cũng không dám đánh chủ ý tới tàu chở hàng
nữa.
Người trên tàu chở hàng lúc này mới phản ứng, không ngờ
bọn họ lại được cứu như vậy. Mà nhìn biểu lộ sợ hãi của tên râu quai nón khi gặp người thanh niên vừa nãy, cũng biết hắn đã cứu bọn họ. Đâu còn
dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Vội vàng phân công lái thuyền rồi rời
đi.
- Xin hỏi dũng sĩ, chúng ta cần lái tàu đi tới nơi nào?
Râu quai nón cẩn thận đưa một cái ghế ngồi cho Lâm Vân.
Đột nhiên trông thấy Lâm Vân giống như cười mà không phải cười nhìn về
sau y. Râu quai nón vội vàng quay lại nhìn, là một tên hải tặc chính
đang dùng súng bắn chim ngắm ngay Lâm Vân. Trong lòng tên râu quai nón
sốt ruột, cầu trời đừng chọc giận tên sát thần này. Đồng thời cũng có
chút hy vọng một phát này sẽ bắn chết sát thần.
- Đừng nổ súng.
Tuy tên râu ria lên tiếng ngăn cản, nhưng trong lòng âm thầm thúc giục
“ Bắn thì bắn mẹ đi, ngươi có biết tốc độ của tên sát thần này như thế nào không?”
Tiếng súng vang lên, tên râu quai nón nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần súng nổ trước khi người kia động thủ, vậy chắc là trúng đích. Tuy nhiên, y còn
chưa kịp lau mồ hôi trên trán, thì đã ngây dại. Hai ngón tay của Lâm Vân đang kẹp một viên đạn. Lại còn cầm viên đan nhìn nhìn, sau đó vung tay
ném ra ngoài.
Tên hải tặc nổ súng kia, không chút ngoài ý
muốn ngã xuống bong tàu. Ở giữa trán có một lỗ đạn. Lâm Vân từ từ đi
tới, một cước đá văng y xuống biển.
Tên râu quai nón và ba
tên hải tặc xung quanh đều sợ ngây người. Tên râu quai nón và một tên
thủ hạ cũ đều biết người này lợi hại, nhưng thật không ngờ lợi hại như
vậy. Chẳng lẽ hắn là siêu nhân? Trong khoảng thời gian ngắn, quên cả nói chuyện.
- Ngươi tên là Juan phải không?
Lâm Vân đi tới chiếc ghế, ngồi xuống rồi nhìn tên râu quai nón hỏi.
Lúc này tên râu quai nón mới kịp phản ứng, áp chế sự khiếp sợ trong lòng, vội vàng kính cẩn trả lời:
- Đúng vậy, tôi là Juan, mời dũng sĩ phân phó.
- Những lời ta vừa nói, ngươi đã nghe rõ chưa?
Lâm Vân nhìn lướt qua tên Juan hỏi.
- Rồi, rồi, tôi đã hiểu. Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.
Tên râu quai nón nói xong, lập tức ra hiệu cho ba tên hải tặc còn đang
thất thần. Rồi bốn người đều chạy vào phòng điểu khiển.
Rất nhanh, con thuyền này đã theo như lời phân phó của Lâm Vân, đi khắp vùng biển, không mục đích.
Lâm Vân một bên dùng thần thức dò tìm xung quanh, một bên lấy Phi Vân
Trùy cẩn thận nhìn. Đồng thời vận chuyển Tinh Hỏa tu sửa một chút.
Vết nứt trên Phi Vân Trùy không nhỏ, cho dù có lành lặn trở lại, Lâm
Vân phỏng chừng nó chỉ có thể kiên trì cho mình sử dụng thêm vài ngày.
Nếu hiện tại mình là hai sao thì tốt rốt. Chẳng những phi hành không cần linh thạch, cũng có tốc độ nhanh như thế. Còn không làm hỏng Phi Vân
Trùy. Tu vị hai sao thì cũng có thể hồi phục Phi Vân Trùy như thường.
Một sao thì không làm được.
Cũng may số linh thạch vụn vặt
kia còn có thể dùng, nếu không mình đã tiêu phí mất mười viên linh thạch rồi. Mà cho dù là bã vụn của linh thạch, Lâm Vân cũng không nỡ. Nhưng
bây giờ là vì tìm Vũ Tích, cho dù có dùng hết linh thạch, hắn cũng muốn
dùng.
Tên Juan này có vẻ hiểu ý của Lâm Vân, bảo người mang
thức ăn tới phục vụ, rồi điều khiển con thuyền đi loanh quanh khắp nơi. Y biết nếu Lâm Vân đã phân phó như vậy, nhất định là có mục đích của hắn. Có thể là tìm người. Nhưng y cũng không dám hỏi rõ ràng, đỡ cho người
này mất hứng, rồi một cước đá mình xuống biển thì xong đời.
Rất nhiều tàu chở khách và tàu chở hàng cũng nhận ra thuyền hải tặc của
Juan. Vội vàng điều chỉnh thuyền sang tuyến đường an toàn,, tránh đi tàu của tên Juan. Tuy nhiên bọn họ làm vậy là thừa, bởi vì hôm nay thuyền
hải tặc của tên râu xồm Juan, giống như không có ý bắt cóc thuyền bọn họ vậy, chỉ là đi nhanh hơn một chút mà thôi.