Bình Châu, công ty dược nghiệp Đàm thị, tất cả những người phụ trách
đều chết bất đắc kỳ tử. Cảnh sát cũng không tra được nguyên nhân vì sao. Theo như lời của cao thủ nội gia thì bọn họ đều bị cắt đứt tâm mạch. Mà có thể cắt đứt tâm mạch, cũng không phải là người luyện võ nào cũng làm được. Chỉ có những cổ võ thế gia hay là người luyện qua công phu nội
gia thì mới có thể làm được như vậy. Sau đó thì có tin tức chủ tịch tập
đoàn y dược Thâm Cảng, một trong ba công ty dược lớn nhất Hông Kong và
hai đứa con của y cũng chết vì đứt tâm mạch. Công ty dược lớn nhất ở
vùng duyên hải Nhật Bản, trong vòng một đêm cả nhà xưởng đều bị thiêu
hủy. Tất cả người phụ trách đều bị chết cháy trong đó, không một ai trốn thoát.
Những chuyện này liên tục xảy ra trong một tháng ngắn ngủi. Hơn nữa đều là các công ty sản xuất y dược. Lúc này người trong
nghề mới minh bạch, cái chết của các công ty kia chắc hẳn có liên quan
tới tập đoàn Vân Môn.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, không có
bằng chứng nào chứng tỏ là tập đoàn Vân Môn làm, cho nên các vụ án này
đều bị bộ công an liệt vào vụ án trọng điểm. Nhưng lại không có quy định ngày phá án và bắt giam.
Hung thủ các vụ án này đều không để lại một chút dấu vết gì ở hiện trường. Thật giống như những kẻ sát thủ
chuyên nghiệp, phóng hỏa giết người lâu năm vậy.
Tuy không rõ là ai làm, vụ án cũng đang khẩn trương điều tra, thậm chí còn điều tra
nghiêm ngặt hơn lần tập đoàn Vân Môn mất trộm. Nhưng một tháng trôi qua, vẫn không tra ra được manh mối gì. Sau đó thì cũng giống như các vụ án
lớn khác, dần dần bị phai nhạt xuống
Thật giống như đã hẹn trước vậy, các vụ án ăn trộm ở tập đoàn Vân Môn cũng theo đó mà không còn.
Mà trụ sở mới của tập đoàn Vân Môn sau hai năm xây dựng, đã hoàn thành
trên khu vực phồn hoa nhất của thành phố Yên Kinh và được đặt tên là tòa nhà Vân Môn.
Trong trụ sở mới này của tập đoàn Vân Môn, đã
được lắp đặt những thiết bị bảo vệ tối tân nhất trên thê giới. Có thể
nói rằng ngay cả một con ruồi nếu không được sự cho phép, cũng không thể chui vào nơi này được.
….
Lâm Vân ở trên hòn đảo
kia đã được ba tháng, nhưng không chỉ nói thuyền, cho dù là máy bay cũng không thấy một cái đi qua nơi này. Hiện tại Lâm Vân nóng lòng như lửa
đốt. Dựa theo tính toán của hắn, thời gian gặp mặt Vũ Tích tối đa cũng
chỉ còn có ba bốn tháng mà thôi. Hơn nữa phải đến đúng ngày đó, nếu
không hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mỗi ngày Lâm Vân
đều đứng trên núi quan sát bốn phương tám hướng xem có thuyền tới nơi
này hay không. Nếu như phát hiện ra đội thuyền mà gọi không tới, Lâm Vân sẽ lập tức vứt bỏ hòn đảo mà nhảy xuống biển bơi đuổi theo con thuyền.
Bởi mỗi ngày ở lại trên này lại là một ngày bị dày vò.
Nếu
không phải sợ lạc trong đại dương mênh mông, làm trễ nãi thời gian gặp
mắt Vũ Tích, thì hắn đã sớm nhảy xuống biển rồi bơi đi rồi. Đang lúc Lâm Vân cực ỳ lo lắng không biết nên làm thế nào thì hắn nhìn thấy có hai
con thuyền đang đi tới.
Trong lòng Lâm Vân rất là kích động. Không ngờ vừa tới là tới hai con thuyền. Hắn liền vội vàng chạy tới chỗ bờ đảo để gọi.
Tuy nhiên Lâm Vân lại cảm thấy không đúng. Hai chiếc thuyền, có một
thuyền lại chỉ có hai người, mà tất cả người còn lại thì ở trên con
thuyền kia. Hơn nữa có nhiều người trên thuyền rõ ràng bị mười người
dùng súng đe dọa. Không nghĩ tới mình gặp phải là hải tặc.
Nhưng thuyền hải tặc cũng là thuyền, có là được rồi.
Người trên thuyền cũng nhìn thấy Lâm Vân. Trong đó có một tên hải tặc
giơ súng lên nhắm ngay Lâm Vân, nhưng y đã bị tên bên cạnh ngăn lại. Tên bên cạnh có bộ râu quai nón, mắt tam giác, thoạt nhìn rất là dữ dằn.
Lâm Vân thấy tên hải tặc kia lại muốn bắn chết mình, trong lòng thầm
mắng. Tuy nhiên không biết tại sao tên bên cạnh ngăn lại là có ý gì.
Chẳng lẽ y tính toán lên đảo rồi xử lý mình sau sao? Theo lý thuyết,
những hải tặc nếu gây án, nhất định sẽ quay trở lại hang ổ của bọn
chúng, mà không đi lòng vòng. Quả nhiên cái tên vừa ngăn cản kia, lại
giơ sung của y lên. Lâm Vân từ xa nhưng nhìn rất rõ, là một khẩu súng
ngắm. Trong nội tâm thầm mắng người này ác độc. Y sợ người lúc nãy một
phát không bắn trúng mình, khiến mình chạy trốn.
Vốn định nhảy xuống biển rồi bơi qua đó, nhưng Lâm Vân nghĩ lại vẫn là xoay người chạy về đảo nhỏ.
Tên hải tặc đang giơ súng lên chuẩn bị bắn thì thấy Lâm Vân rõ ràng
chạy đi, buông súng xuống, trong lòng đầy nghi vấn. Cách xa như vậy
người kia không có khả năng nhìn thấy khẩu súng trong tay mình a? Nhiều
nhất chỉ có thể nhìn thấy cái bóng người mơ hồ mà thôi. Tuy nhiên, dựa
theo quy củ của hải tặc, nếu có kẻ nào phát hiện ra hang ổ của bọn chúng thì phải giết người diệt khẩu. Cho nên tên hải tắc râu quai nón thấy
Lâm Vân rõ ràng chạy vào hòn đảo, ngay lập tức ra lệnh ngừng thuyền. Rồi năm tên hải tặc điều khiển một con thuyền nhỏ đi về hướng hòn đảo.
Những người còn lại thì chờ đợi đồng bọn giết Lâm Vân xong rồi lập tức
trở về hang ổ. Lâm Vân vừa chạy vừa nghĩ, đã có thuyền nhỏ tới thì càng
tốt, đỡ mất công mình bơi trong biển.
Tốc độ của thuyền hải
tặc rất nhanh. Lâm Vân liếc thấy con thuyền bị bắt kia có vẻ như là một
con thuyền chở khách, tốc độ khẳng định là kém hơn nhiều. Vậy thì tí
chiếm lấy con thuyền hải tặc để đi vậy. Thuyền con của bọn hải tặc trong chớp mắt đã đi tới hòn đảo. Năm tên hải tặc thì lưu lại một tên trông
thuyền, bốn tên còn lại thì đi về hướng Lâm Vân vừa chạy. Hòn đảo này
chỉ có gần ấy, lại không có cây cối cao lớn gì, muốn tìm người rất là
đơn giản.
Mà Lâm Vân cũng không có ý chạy trốn. Cho nên bốn
tên kia vừa chạy vào hòn đảo thì đã thấy Lâm Vân chờ ở đó, trong tay rõ
ràng còn cầm một khẩu súng. Bốn tên này cả kinh, còn chưa kịp phản ứng
đã bị Lâm Vân nổ súng. Lâm Vân chẳng muốn nói nhảm với bọn chúng, thấy
là giết.
Giết chết bốn tên hải tặc, vứt súng của bọn chúng
vào trong Tinh Giới, cũng chẳng muốn lục lọi đồ đạc trong người bọn
chúng, trực tiếp đi về hướng thuyền con kia.
Sau khi tiếng
súng vang lên, tên hải tặc đang chờ kia còn đang suy nghĩ, sao mà kết
thúc nhanh như vậy? Nhưng trong nháy mắt, y lại cảm thấy tiếng súng có
chút không đúng, không giống với tiếng súng của bên mình. Chính đang
kinh nghi, thì thấy một cái bóng người từ phía xa xa, rồi đảo mắt đã đi
tới trước mình. Tên này còn chưa kịp phản ứng, súng trong tay đã bị
người đối diện chụp lấy, rồi khẩu súng quay lại đặt vào đầu y.
- Anh là ai?
Là tiếng Anh thuần.
- Đừng dài dòng, điều khiển thuyền đi tới thuyền lớn kia.
Lâm Vân dùng súng chỉ vào đầu người này, cũng dùng tiếng Anh nói
chuyện. Tuy trình độ tiếng Anh của hắn còn rất kém, nhưng cũng may người kia nghe hiểu.
Bị súng dí vào đầu, tên này nào dám do dự.
vội vội vàng vàng quay thuyền lại, lái về con thuyền lớn kia. Tên râu
quai nón mơ hồ nghe thấy vài tiếng súng nổ, rồi nhìn thấy thuyền con trở về, liền gật đầu thỏa mãn. Trong lòng tự nhủ, mấy tên thủ hạ của mình
làm việc coi như gọn gàng, nhanh như vậy đã trở lại rồi. Phải biết rằng
tuy bọn chúng đã an toàn, nhưng cũng không muốn chậm trễ quá nhiều thời
gian.
Lâm Vân ngồi trên con thuyền, rất nhanh đã đi tới bên
cạnh tàu chở khách. Lâm Vân liền tung một cước đánh ngất xỉu tay hải
tặc. Sở dĩ không giết y bởi vì Lâm Vân không biết lái thuyền. Tuy có thể lập tức học được nhưng nếu có lao động miễn phí thì tội gì không dùng.
Vài tên hải tặc trên tàu chở khách trông thấy thuyền con dừng ở đó, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người nhảy lên thuyền. Tên râu
quai nón lập tức nhìn ra người này không phải thủ hạ của mình, mà có vẻ
giống như người trên đảo vừa nãy. Trong lòng cả kinh, liền vội rút súng
ra.
Nhưng y còn chưa giơ súng lên, súng trong tay đã bị một
cước không biết từ đâu của Lâm Vân đá văng ra. Rõ ràng ngay cả cái bóng
cũng không thấy.
“Người này dùng ảo thuật à?”
Mấy tên
thủ hạ xung quanh kinh hãi một thoáng liền vội vàng giơ súng định bắn
Lâm Vân. Tuy nhiên bọn chúng cũng không thoát khỏi chúng số phận, đều bị Lâm Vân đá văng súng trong tay. Có người trực tiếp bị rơi trong nước,
có người bị rơi vào đâu cũng không biết. Tám tên hải tặc trong chớp mất
đã bị Lâm Vân đã lăn vào trong bong thuyền, không có cách nào nhúc
nhích. Lâm Vân nhìn vào bong tàu bên trong tàu chở khách, thì thấy rất
nhiều người, nam nữ, già trẻ đều có. Phần lớn là người châu Á, chỉ có
vài người là người da trắng.
Ngoại trừ tên hải tặc bị đánh ngã
kia, trong khoang thuyền có mấy chục người. Ở cạnh đó có một một vũng
máu, xem ra bọn hải tặc này đã giết không ít người. Để ở một góc là một
hòm đựng đầy đồ trang sức và đủ loại tiền mặt.
Lâm Vân nghĩ
thầm, vừa này mình nhìn thấy trên bong thuyền còn có nhiều người hơn.
Nhưng giờ chỉ còn ngần này, chứng tỏ số còn lại đã bị giết chết rồi
quăng xuống biển. Những tên hải tặc này quả thực là hung tàn. Tuy trước
kia Lâm Vân đã nhìn quen những chuyện như vậy , nhưng từ khi tới thế
giới này hắn đã thay đổi ít nhiều tính cách, không còn thờ ơ với những
chuyện như vậy.