Mấy người ngồi trong phòng khách đều nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Cam Dao. Đường Tử Yên cảm giác được Cam Dao xảy ra chuyện, lập tức đi
lên đỡ Cam Dao, hỏi:
- Cam Dao, em làm sao vậy?
- A, em không sao, xin lỗi Đường tổng, em muốn xin nghỉ ngày hôm nay.
Thần sắc của Cam Dao khôi phục lại bình thường, rồi nói với Đường Tử Yên.
- Ừ, có cần chị đưa em trở về không?
Đường Tử Yên thấy Cam Dao hình như có tâm sự. Nếu không phải vì Nguyễn Y ở chỗ này, nàng đã đưa Cam Dao về nghỉ ngơi rồi.
- Không cần, Đường tổng, em về một mình là được.
Nói xong, Cam Dao chào từ biệt Nguyễn Y và Phổ Hồng, lập tức rời đi công ty.
Lần trước tình cảnh Lâm Vân bị súng bắn lại hiện ra trong đầu của nàng. Tối hôm qua, Lâm Vân không về, Cam Dao đã có chút lo lắng. Hôm nay
Phụng Tân lại giới nghiêm để bắt người như vậy, Cam Dao liền nghĩ ngay
tới Lâm Vân.
Rốt cuộc anh ấy là ai? Lần trước bị thương nhưng anh ấy lại không muốn mình đưa tới bệnh viện. Chẳng lẽ anh ấy là tội
phạm mà chính phủ đang truy nã? Sẽ không, Lâm đại ca tuyệt đối không
phải là người xấu, mình chắc chắn. Có thể là anh ấy bị ai vu oan. Mình
nên làm sao bây giờ? Lần này ai sẽ cứu anh ấy? Lần trước may mắn anh ấy
gặp phải mình, nhưng may mắn liệu có tiếp diễn?
Cam Dao vội
vàng trở về, trong nội tâm chờ mong khi mở cửa có thể nhìn thấy Lâm Vân ở trong phòng. Nhưng Lâm Vân chưa trở về, cửa phòng của anh ấy vẫn khóa.
- Bác gái, bác có chìa khóa của phòng Lâm Vân không?
Cam Dao khẩn trương xuống tầng hỏi bác gái chủ nhà.
- Bác có, Tiểu Lâm chưa về à?
Bác gái chủ nhà có chút đồng tình với Cam Dao. Anh chàng Tiểu Lâm ở
cùng với Cam Dao thời gian lâu như vậy, nhưng là ở nhà thì ít, đi ra
ngoài thì nhiều. Cho nên bà ấy không có chút do dự, đưa chìa khóa cho
Cam Dao.
Vội vàng mở gian phòng của Lâm Vân, bên trong chỉ có một cái túi xách tay và một cái ba lô màu xanh nhạt. Túi xách kia Cam
Dao biết. Trong đấy là áo lót mà tự tay Lâm Vân thiết kế để tặng cho vợ
của mình. Vợ của anh ấy thực sự là người con gái hạnh phúc. Mà cái ba lô kia luôn thấy Lâm Vân mang theo, nhưng lúc này lại ở đây. Chứng tỏ anh
ấy không đi xa mà rất mau quay về. Nhưng sự thật là Lâm Vân đi từ hôm
qua tới hiện tại cũng không thấy về, chẳng lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện
gì?
Cam Dao nóng lòng như lửa đốt, cũng không nhìn thêm nữa,
tranh thủ đóng cửa phòng lại, rồi tới công ty. Hiện tại nàng không giúp
gì được, chỉ có thể cầu nguyện cho Lâm Vân an toàn.
…
- Đường tổng, cô có thể tìm biện pháp để cho tôi gặp Lâm tiên sinh không? Tôi tìm anh ấy thực sự có việc gấp.
Nguyễn Y có chút sốt ruột. Mất nhiều tinh lực như vậy, ngay cả gặp mặt
Lâm Vân cũng không gặp được. Điều này làm cho nàng khó có thể tiếp nhận.
….
Đường Tử Yên thực sự không biết nói gì cho phải. Mình đến đây cũng chỉ
mới hai ngày mà thôi, cũng không quen thuộc với Lâm Vân cho lắm, đi đâu
mà tìm.
- Là như vậy, Đường tổng. Bởi vì Nguyễn Y tiểu thư
muốn nhờ Lâm tiên sinh thiết kế cho cô ấy vài bộ quần áo. Nhưng có vẻ
như Lâm tiên sinh có rất nhiều việc phải làm, không thể tới Yên Kinh
được. Cho nên Nguyễn Y cố ý từ Yên Kinh chạy tới Phụng Tân để mời Lâm
tiên sinh hỗ trợ. Bất quá, cô ấy lại sợ có chút đường đột, vì vấy mới
lấy danh nghĩa của công ty để mở một show diễn ca nhạc. Vẫn là mong
Đường tổng giúp chúng tôi liên lạc với Lâm tiên sinh. Chúng tôi sẽ vô
cùng cảm kích.
Phổ Hồng thấy thế, trực tiếp nói ra ý định đến Phụng Tân của Nguyễn Y.
Đến Phụng Tân quả thực là ý của Nguyễn Y. Cô ta thực sự ưa thích áo lót làm bằng 'Vân Tằm Miên'. Vừa xinh đẹp, lại vừa thoải mái.
Còn có một chút, đó là thái độ thờ ơ của vị Lâm tiên sinh này đối với cô ta. Người bình thường nghe được lời mời của cô ta, đã kích động như
muốn điên rồi. Nhưng vị Lâm tiên sinh này, rõ ràng lại tỏ vẻ không kiên
nhẫn. Thậm chí dứt khoát cúp điện thoại. Thái độ như vậy, nếu không phải cô ta đích thân tới Phụng Tân, phỏng chừng hắn cũng đã quên luôn cô ta.
Đối với những người như vậy, Nguyễn Y rất muốn gặp mặt một lần.
“’Chờ khi ngươi nhìn thấy ta, xem ngươi còn sắc mặt kiêu ngạo như vậy không. “’
Nguyễn Y thầm nghĩ.
Mà ở Phụng Tân tổ chức biểu diễn ca nhạc, kỳ thực có một nguyên nhân
chính, đó là cô ta muốn cho Lâm Vân biết, cô ta được công chúng hoan
nghênh như thế nào. Còn nguyên nhân phụ mới là dùng buổi biểu diễn ca
nhạc để buộc Lâm Vân phải thiết kế quần áo cho mình.
“Nguyên lai là như vậy”
Đường Tử Yên rốt cuộc minh bạch vì sao Nguyễn Y muốn biểu diễn ca hát ở Phụng Tân như vậy. Trong nội tâm không biết nói gì với cô nàng Nguyễn Y này. Chỉ vì muốn mời người ta thiết kế vài bộ quần áo, mà phải tới tận
Phụng Tân biểu diễn ca nhạc. Làm như vậy cũng quá trẻ con đi. Đường Tử
Yên tuy cũng thích vẻ bên ngoài của áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' này.
Nhưng nàng còn chưa có mặc qua, nên vẫn suy nghĩ mọi chuyện có chút
khuyếch đại mà thôi.
- Nếu không như vậy đi, có tin tức của
Lâm quản lý, tôi sẽ lập tức thông báo cho hai người. Vạn nhất Lâm quản
lý vắng mặt nhiều ngày, chúng tôi cũng mong Nguyễn Y tiểu thư tới nhà
máy trang phục của chúng tôi, tùy tiện chọn lựa kiểu áo lót mà mình
thích.
Đường Tử Yên không có cách nào, chỉ có thể nói như vậy. Nàng không tin có thể trong vài ngày có thể tìm được Lâm Vân.
- Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy. Không quấy rầy Đường tổng nữa, chúng ta đi thôi.
Phổ Hồng nói xong đứng lên, nhìn thoáng qua Nguyễn Y. Nguyễn Y bất đắc dĩ, đành phải đi theo Phổ Hồng.
Hiện tại, cả sân rộng của tòa nhà Hợp Thành đã chật kín người. Không
biết là ai tiết lộ tin tức Nguyễn Y tới đây, mà đã có vô số người giơ
lên khẩu hiệu “Nguyễn Y, I Love You’, đứng ở sân rộng.
Nhiều người chen chúc khiến giao thông ở đoạn đường này bế tắc. Đang có mười vị cảnh sát giao thông loay hoay chỉ đạo
Thấy Nguyễn Y đi xuống, những fan này đều chen chúc xông tới. Do sân
trước của tòa nhà Hợp Thành không lớn, nếu cứ chen chúc như vậy, rất có
thể xảy ra tai nạn giẫm đạp vào nhau. Trong lòng của Phổ Hồng kinh hãi,
tranh thủ thời gian lùi về. Đường Tử Yên đã biết chuyện tình nghiêm
trọng, vội vội vàng vàng dẫn Nguyễn Y đi xuống gara tầng hầm.
Lúc lên xe, Nguyễn Y và Phổ Hồng mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe con
chậm rãi đi ra sân rộng của tòa nhà Hợp Thành. Về sau đám đông mới từ từ tản đi. Vài vị cảnh sát giao thông lau mồ hồi trên trán, không thể
không bội phục sức hấp dẫn của Nguyễn Y.
- Chị Hồng, chẳng lẽ cứ đi như vậy? Vạn nhất buổi biểu diễn của em đã xong, mà anh chàng Lâm Vân kia không có xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Nguyễn Y không gặp được Lâm Vân, nên có vẻ không cam lòng.
- Y Y, lần này có thể là tay Lâm Vân kia thực sự không ở đó, vị Đường tổng kia hẳn là không lừa chúng ta.
Phổ Hồng trả lời.
- Làm sao chị biết?
Nguyễn Y có chút kỳ quái nhìn Phổ Hồng.
- Em không nhớ chị đã nói tối hôm qua Phụng Tân giới nghiêm để bắt
người sao? Lúc ấy em không để ý biểu hiện của cô gái tên Cam Dao kia
sao? Cô ta có chút phát run, hơn nữa còn đánh rơi cốc café xuống đất. Có thể thấy, cô gái tên Cam Dao này có quan hệ mật thiết với tay Lâm tiên
sinh kia. Hơn nữa có vẻ như cô ta biết rõ người mà chính phủ đang muốn
bắt là Lâm Vân.
Phổ Hồng phân tích cho Nguyễn Y nghe.
- A, nói như vậy, vị Lâm tiên sinh kia là tội phạm bị truy nã? Vậy phải làm sao bây giờ?
Nguyễn Y có chút sốt ruột. Tuy cô ta chưa từng gặp qua Lâm Vân, nhưng
cô ta đã mất nhiều sức lực như vậy đi tới Phụng Tân tìm hắn giúp đỡ. Nếu hắn bị bắt đi, thì còn làm gì được nữa.
- Đây dù sao cũng
chỉ là phán đoán của chị. Nếu quả thật hắn là tội phạm bị truy nã, chúng ta đừng nên tiếp xúc với hắn. Tuy Nguyễn gia của chúng ta không sợ
phiền toái, nhưng nhiều một việc không bằng bớt một việc.