- Oanh.
- Ầm.
Tiếng nổ xen lẫn tiếng pháp bảo đụng vào nhau truyền tới. Lâm Vân nhíu mày, xem ra mấy người này có tu vị không thấp.
- Lang Sơn Tông đang làm việc ở đây, kẻ nào muốn sống thì cút sang một bên.
Một giọng nói mang theo chân nguyên truyền tới. Tần Nhan cảm thấy giọng nói đó như vang lên bên tai mình vậy.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giống như không nghe thấy, vẫn tiêp tục bay tới. Tần Nhan cũng đành phải đi theo bên cạnh hắn.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh đang vây quanh một nữ tu Nguyên Anh. Lâm Vân nhận
ra cô gái này. Cô ta chính là cô gái mà lúc hắn đi ra từ tuyệt cảnh
Thiên Diễm bắt gặp, Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Không ngờ cô ta cũng đã
kết thành Nguyên Anh.
Mà nhìn bốn tu sĩ Nguyên Anh vây quanh
Thẩm Uyển, trong đó có hai gã là Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Vân liền biết
bốn người này chỉ muốn bắt sống Thẩm Uyển chứ không muốn giết cô ta. Nếu không cô ta đã sớm bị giết. Nhìn dáng vẻ chật vật của Thẩm Uyển, cô ta
sắp không kiên trì được nữa rồi.
Có nên giúp cô ta không nhỉ? Lâm Vân nghĩ tới giao dịch năm đó giữa hắn và Thẩm Uyển. Cho dù Thẩm
Uyển coi như giúp mình một chút, nhưng mình cũng đã trợ giúp cô ta. Lâm
Vân cảm thấy chuyện này không có lợi lộc gì.
- Biến, không nghe thấy Lang Sơn Tông đang làm việc sao? Lỗ tai của ngươi điếc à?
Một tu sĩ Nguyên Anh rống lên.
- Hừ, nói nhiều làm gì, chỉ là một tên Trúc Cơ và một nữ tu Kết Đan mà thôi. Giết bọn chúng đi.
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lạnh lùng nói.
- A, Lâm tiền bối…
Thẩm Uyển đã nhận ra Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Không chút nghĩ ngợi vươn tay ra, một
bàn tay khổng lồ được tạo thành từ chân nguyên tóm lấy tên tu sĩ Nguyên
Anh trung kỳ. Bàn tay khẽ bóp một cái, tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ
liền bị bóp chết, ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát. Bàn tay của
Lâm Vân không dừng lại, tiếp tục bóp chết tên tu sĩ Nguyên Anh lên tiếng đầu tiên kia.
Thẩm Uyển, Tĩnh Như và hai tên tu sĩ Nguyên
Anh còn lại đều thẫn thờ nhìn Lâm Vân. Bọn họ đã ngây người. Đã từng
thấy tu sĩ lợi hại, nhưng chưa từng thấy người nào lợi hại như vây. Đó
chính là Nguyên Anh trung kỳ a. Đó là cường giả có thể tung hoành Khôn
Truân Giới. Rõ ràng bị hắn bóp chết như bóp một con kiến.
Tần Nhan càng chấn động vô cùng, trong lòng như sóng to gió lớn. Cô ta biết Lâm Vân lợi hại, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi. Bây giờ có một cái
nhìn trực quan, thì không thể dùng lợi hại để hình dung nữa rồi. Quả
thực là yêu nghiệt. Buồn cười mình còn tính toán tu luyện rồi thanh toán nợ nần với hắn.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị dọa đến mức quỳ xuống đất.
- Mắt chúng tôi bị mù nên mới dám mạo phạm tiền bối. Mong tiền bối tha mạng.
Hai tên này liên tục xin tha thứ. Phải biết rằng, để tu luyện tới
Nguyên Anh, bọn họ phải tốn rất nhiều công sức, cùng bao nhiều lần trải
qua cửu tử nhất sinh. Tuy bọn họ không sợ chết, nhưng đối mặt với Lâm
Vân, bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào. Cái này đã không liên quan tới
sợ chết hay không rồi.
- Lâm tiền bối, ngàn vạn lần đừng tin
lời bọn chúng. Vân Môn của tiền bối hiện tại chính đang bị Lang Sơn Tông vây công. Cả đại trận hộ sơn cũng bị công phá.
Thẩm Uyển vội vàng nói.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lâm Vân lập tức trầm xuống. Hắn liền phóng thần thức ra
ngoài. Sau một khắc, hai tên tu sĩ Nguyên Anh đang quỳ bị một thương của Lâm Vân đánh cho nổ đầu. Đồng thời Lâm Vân cũng biến mất trước mặt Thẩm Uyển và Tần Nhan.
- A…
Thẩm Uyển không ngờ tốc độ của Lâm Vân nhanh như vậy. Đảo mắt đã giết bốn tu sĩ Nguyên Anh rồi rời đi không thấy tung tích.
Cô ta nhặt lên bốn cái nhẫn, rồi đưa cho Tần Nhan nói:
- Tôi là Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Số giới chỉ này cô cầm đi.
Tần Nhan vội vàng khoát tay nói:
- Tôi tên là Tần Nhan, tôi cũng chỉ mới đi theo Lâm Vân tới mà thôi,
chứ chúng tôi không phải là bạn bè. Nên cô không cần đưa cho tôi đâu.
- À, quan hệ giữa hai người là gì?
Thẩm Uyển nghe Tần Nhan nói vậy, liền nổi lên hứng thú. Bát quái vĩnh
viễn là sở thích của nữ nhân, không liên quan gì tới tu vị.
Tần Nhan đành phải kể lại chuyện hai người tới từ Địa Cầu cho Thẩm Uyển. Thẩm Uyển bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách tôi luôn thấy hắn từ nơi khác tới. Thì ra chỗ đó gọi là Địa Cầu. Đã như vậy, Tần Nhan muội muội gia nhập vào phái Dao Hoa của chúng tôi nhé. Hiện tại môn phái đang rất cần người.
Tần Nhan vốn
chưa quen với nơi này, hiện tại được Thẩm Uyển mời vào, đương nhiên là
không do dự, lập tức đồng ý. Ít nhất là cô ta đa có một chỗ trú chân.
- Bốn chiếc giới chỉ này chắc Lâm tiền bối nhìn không thuận mắt. Như
vậy đi, hai người chúng ta, mỗi người nhận lấy hai cái vậy.
Nói xong, Thẩm Uyển đưa cho Tần Nhan hai giới chỉ. Tần Nhan biêt không thể chối từ, liền thu vào.
- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị nói Lang Sơn Tông vây công Vân Môn là chuyện gì vậy?
Tần Nhan thấy Lâm Vân vừa mới nghe tin tức này liền rời đi, thậm chí
ngay cả một câu chào từ biệt cũng không nói, liền cảm thấy tò mò.
Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan rồi nói:
- Em và Lâm tiền bối đều từ Địa Cầu tới, chẳng lẽ em không biết Vân Môn là môn phái của Lâm tiền bối hay sao? Nghe nói Vân Môn do vợ của Lâm
tiền bối là Hàn Vũ Tích cùng vài người đệ tử xây dựng lên. Lúc môn phái
khánh thành, chị còn đi tới đó chúc mừng. Vài người vợ của Lâm tiền bối
quả thực đều là những mỹ nữ tuyệt sắc.
- Hơn nữa Vân Môn còn
có hai tu sĩ Hóa Thần. Cho nên ở Khôn Truân Giới, Vân Môn coi như là một trong những môn phái đứng đầu. Chỉ là lần này Lang Sơn Tông hợp tác với vài môn phái khác tấn công Vân Môn. Nghe nói là vì một việc của mười
mấy năm trước.
Cái gì? Lâm Vân có cả một môn phái ở đây? Còn
có cả tu sĩ Hóa Thần tọa trấn? Trong lòng Tần Nhan vô cùng khiếp sợ. So
với Lâm Vân, cô ta chỉ như mới đứa trẻ mới tập biết đi mà thôi. Buồn
cười mình còn cảm thấy Kết Đan đã là rất giỏi.
Tần Nhan cố nén sự khiếp sợ, tiếp tục hỏi:
- Vân Môn có tận hai tiền bối Hóa Thần tọa trấn rồi mà vẫn còn có người dám gây sự sao?
Thẩm Uyển thờ dài một tiếng:
- Nghe nói, mười mấy năm trước, khi Vân Môn vừa mới thành lập ở Bắc
Lĩnh, bởi vì tài liệu bố trị đại trận hộ sơn của Vân Môn vô cùng trân
quý, khiến cho tu sĩ khác ngấp nghé. Một tu sĩ Hóa Thần đã giết vài
người của Vân Môn rồi đoạt lấy vật liệu. Còn đánh trọng thương một vị đệ tử Hóa Thần là Khổng Linh của Lâm tiền bối.
- Chuyện này đã
chọc giận một vị đại trưởng lão của Vân Môn là Lam Tranh. Bà ta đã đuổi
đánh tên tu sĩ làm Khổng Linh bị trọng thương kia. Do đó đôi bên kết
thành thù oán. Vốn ở Tu Chân Giới, mạnh được yếu thua là chuyện bình
thường. Nhưng tu sĩ bị đánh đuổi lại là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái. Âm
Sơn Lão Quái mới xuất quan cách đây không lâu, hơn nữa tu vị đã lên tới
Luyện Hư. Cho nên bọn chúng mới tới tìm Vân Môn tính sổ.