Công Tử Điên Khùng

Chương 305: Chương 305: Lam Cực mất tích




- Lần này cũng không phải tất cả đội đặc công quốc tế đều gặp nạn. Còn có một nhóm người may mắn thoát khỏi. Quân đội của Mĩ vì biểu đạt thành ý, đã bắt đội trưởng của đội Hổ Nha là Peton lại. Y chính là người liên hệ với tổ chức Hắc Thủ Băng Đao để làm hại tới công ty của cậu. Bọn họ hy vọng cậu bỏ qua cho bọn họ, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, tiếp tục hợp tác với đội Hổ Nha.

Tần Vô Sơn truyền đạt lại lời của nước Mỹ cho Lâm Vân.

Lâm Vân từ chối cho ký kiến. Đối với Hổ Nha, hắn đã không có cảm giác gì rồi. Nhưng hắn biết, người có liên hệ với Hắc Thủ Băng Đao chính là Brown, chứ không phải tên Peton nào đó. Về Brown, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha y. Hiện tại Hổ Nha cũng giống như Long Ảnh, đều đang chống cự địch nhân không rõ xâm lược, nên hắn không muốn hỏi. Nhưng cái tên Brown kia, hắn nhất định phải giết. Bởi vì hắn lấy được tin tức này là từ chiếc đồng hồ màu vàng của tên thủ lĩnh Hắc Thủ Băng Đao.

Đã nước Mỹ biểu đạt thành ý của mình, đã nói lên rằng, bon họ đã biết, hoặc là hoài nghi Hắc Thủ Băng Đao chính là do mình xử lý. Có thể còn biết thực lực của mình đã đến mức một mình cũng thể làm gọn tổ chức Hắc Thủ Băng Đao. Nên bọn họ mới kiêng kỵ thực lực của mình.

Tuy nhiên, bắt một kẻ chết thay để biểu đạt thành ý? Trong lòng Lâm Vân âm thầm cười lạnh.

- Tiểu Vân, chuyện của Tử Vong Cốc ở Côn Luân tạm thời cứ để đó. Ta nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là điều ra hai người dã tàn sát quân đặc công quốc tế kia là ai. Còn có, trụ sở của hội liên hiệp có phải là do hai người này phá hủy hay không. Còn phải điều tra xem vũ khí khủng bố mà hai người kia sử dụng là vũ khí gì để còn nghĩ ra biện pháp đối phó.

Lâm Lộ Trọng biết Lâm Vân có ý kiến với mấy lão già mình. Nhưng dù sao Lâm Vân cũng là người của Lâm gia,, những lời này, mình vẫn phải nói ra.

So với các đội viên của đội dị năng quốc gia, năng lực của Lâm Vân không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Chỉ riêng việc mình vừa nói chuyện với nó qua điện thoại, thì hơn một tiếng sau nó đã từ Amazon trở về đây, là biết khả năng của nó như thế nào. Tuy bản lĩnh của Lâm Vân thuộc về cơ mật của quốc gia, nhưng mấy vị ở đây đều biết.

Lâm Vân lại không nghĩ như vậy. Với hắn mà nói, việc ở Côn Luân còn quan trọng hơn, cũng hấp dẫn hơn việc đi tìm hiểu thân phận của hai người kia.

Tuy nhiên, nếu lúc này hắn không đưa ra ý kiến, thì hắn đã không phải là Lâm Vân rồi.

Giả vờ trầm tư hồi lâu, đợi cho mấy vị ở đây sốt ruột như kiến bò chảo lửa, Lâm Vân mới ngẩng đầu nói:

- Cũng không phải là tôi không muốn làm. Nhưng tôi lo lắng một khi tôi rời đi tập đoàn Vân Môn, lại có mấy kẻ không có mắt gây hại cho công ty tôi. Các vị nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?

Vài vị thủ trưởng đương nhiên hiểu ý của Lâm Vân, bộ trưởng Lưu liền lên tiếng:

- Chuyện này cậu cứ yên tâm. Chúng tôi đã bắt Lý Danh Sinh và Tần Bang Trung lại rồi. Tin tưởng từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ kẻ nào dám đánh chủ ý với tập đoàn Vân Môn nữa đâu. Chỉ là buổi họp báo mà cậu yêu cầu còn chưa kịp tiến hành. Bởi xảy ra chuyện như vậy, không còn mấy quốc gia còn tâm tư để tham gia buổi họp báo này.

Lâm Vân vừa nghe ông ta nói vậy, liền biết những người này vì lấy lòng mình, muốn nhò mình hỗ trợ, đã an bài chu đáo từ trước.

Cũng thật không ngờ hai tên che mặt kia lại ảnh hưởng tới việc buôn bán của mình. Vốn đang chờ thu tiền, nhưng xảy ra việc như vậy, ngay cả một cắc cũng không thu được. Như vậy sao có thể nhịn? Lâm Vân đang tính toán, tương lai vạn nhất mình không cách nào rời đi Địa Cầu, thì mình sẽ mua một hòn đảo lớn hoặc là một quốc gia để ở.

Cho nên, hiện tại hắn muốn càng nhiều tiền càng tốt. Nhưng tài lộ của mình rõ ràng lại bị hai tên khốn kiếp kia chặn lại. Hơn nữa nhóm người Thái Giang còn có thể bị hại trong tay bọn chúng nữa. Nên Lâm Vân không có cách nào thờ ơ được.

- Tốt, nếu đã như vậy, tôi sẽ cố hết sức.

Lâm Vân nói xong , liền cáo từ mấy vị thủ trưởng.

Tuy các quốc gia đều đã cực lực giấu diếm chuyện này, miễn cho tạo thành khủng hoảng. Nhưng y nguyên vẫn có một vài lời đồn truyền ra khắp thế giới. Mặc dù hiện tại rất nhiều người còn cho rằng đó là lời đồn vô căn cứ, nhưng vẫn có một nhóm người rất lo lắng.

- Lão công, anh đã trở lại.

Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân trở về, liền đình chỉ tu luyện. Tuy nhiên nhìn ánh mắt của nàng, là biết nàng đã thu được rất nhiều chỗ tốt khi tu luyện trên tảng đá kia.

- Vũ Tích, anh phải đi ra ngoài một chuyến, em cú ở nhà tu luyện đi. Hiện tại sẽ không có ai dám tới gây bất lợi với chúng ta đâu.

Lâm Vân nghĩ thầm, cho dù có kẻ nào muốn gây bất lợi cho vợ mình, thì với Luyện Khí Kỳ tầng năm của nàng, việc tự bảo vệ bản thân hẳn là không có vấn đề gì.

- Vâng, em chờ anh, anh nhớ sớm trở về nhé.

Trong mắt của Hàn Vũ Tích tuy lộ vẻ không muốn, nhưng nàng cũng biết mình đi theo hắn cũng không giúp được gì. Nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng hiện tại là nhanh chóng tăng cường tu vị.

- Vũ Tích, đưa Tưởng Niệm cho anh.

Lâm Vân phải đi, nên muốn luyện chế vòng cổ của vợ mình một lần.

Mất hẳn một ngày Lâm Vân mới luyện chế Tưởng Niệm thêm một lần rồi tự tay đeo lên cho nàng. Đêm đó hai người triền miên tới tận buổi sáng. Trước khi đi, Lâm Vân đưa sáu viên Tiên Nhan Đan cho Hàn Vũ Tích. Đưa cả thẻ ngọc có ghi cơ sở trận pháp của mình cho nàng.

Ngày hôm sau, Lâm Vân đang chuẩn bị đi tới chỗ mà đội đặc công quốc tế đầu tiên giáp mặt với hai tên kia nhìn xem thế nào. Thì Tề Dung và Diệp Điềm mới sáng sớm đã chạy tới.

Sắc mặt của Tề Dung rất tiều tụy, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Vân thấy vẻ mặt của hai người đều lo lắng, nghĩ thầm, chẳng lẽ công ty lại xảy ra chuyện?

- Mấy hôm trước quản lý Lam tìm được tung tích của cừu nhân. Liền đi cùng với Du Thiết báo thù. Nhưng từ hôm đó đến hôm nay vẫn không thấy hai người đó gọi điện thoại trở về. Chúng em cũng đã gọi tới nhưng không gọi được. Chỉ Dung rất lo lắng. Mà em nghe thấy Lâm Hinh nói rằng anh đã trở lại, liền tranh thủ thời gian dẫn theo chị Dung tới.

Diệp Điềm dùng tốc độ nhanh nhất để kể lại sự tình cho Lâm Vân.

Lâm Vân nhướn mày. Trong lòng tự nhủ, mình cũng biết Lam Cực sốt ruột việc báo thù. Một khi biết được tung tích của cừu nhân thì đương nhiên sẽ đi tới đó. Chỉ là sao cậu ta chỉ dẫn theo một mình Du Thiết?

Nghĩ tới đây liền hỏi:

- Sao chỉ có hai người bọn họ đi, những người kia đâu? Còn có, Lam Cực đi đâu báo thù?

- Có người chủ động gọi điện thoại cho Lam Cực nói ra vị trí cừu nhân của anh ấy. Người đó còn nói rằng có một người đồng đội tên là Tiêu Đồng đang ở trong tay bọn chúng. Nếu như không đến sớm, thì Tiêu Đồng cũng sẽ bị mang đi.

- Lam Cực không kịp gọi người khác. Bởi vì lúc đó chỉ có Du Thiết ở cùng với anh ấy, nên anh ấy mới cùng Du Thiết đi luôn. Khi tới sân bay, anh ấy mới gọi điện thoại về, nói đơn giản nguyên nhân. Còn nói là tới tối sẽ trở lại. Địa điểm hình như là Thanh Hóa. Em đã tra nơi đó, đấy là thành phố thuộc tỉnh Vân Bắc.

Tề Dung nói xong, rất là lo lắng.

Nghe Tề Dung nói vậy,,phản ứng đầu tiên của Lâm Vân là chuyện này có âm mưu. Người gọi điện thoại khẳng định không phải là cửu nhân của Lam Cực. Nếu cừu nhân của Lam Cực biết địa vị của cậu ta, phỏng chừng trốn còn không kịp, sao có thể chủ động đi khiêu khích?

Nếu như không phải là cừu nhân của Lam Cực, vậy thì có người đang lợi dùng cừu nhân của Lam Cực để muốn giết Lam Cực. Hoặc là bọn chúng có ý gì với tập đoàn Vân Môn. Vừa nghe tới Thanh Hóa, phản ứng đầu tiên của Lâm Vân, chính là nghĩ tới cô nàng Xung Hi, rồi mới nghĩ tới Liên gia.

Chẳng lẽ Liên gia phát hiện ra thân phận của mình, muốn thông qua việc đối phó với Lam Cực để khống chế mình sao? Tuy nhiên, khả năng này cực nhỏ. Một là thân phận của mình khẳng định không bị lộ. Bởi vì lúc ấy mình đã thay đổi khuôn mặt và đổi tên. Ngoại trừ có Xung Hi là biết tên thật của mình ra, những người khác nhất định không biết.

Mà Xung Hi không phải là hạng người bán đứng bằng hữu. Huống chi mình đã từng giúp đỡ cô ta.

Tuy nhiên, vô luận là thế nào, Lâm Vân cũng phải đến đó xem. Lam Cực chẳng những là đồng nghiệp của hắn, mà còn là huynh đệ của hắn. Lâm Vân đương nhiên sẽ không để cho cậu ta xảy ra chuyện. Nhưng Lâm Vân cũng không lo lắng tới tính mạng của Lam Cực. Một bang hội còn chưa đủ để đối phó với cậu ta. Thân thủ Lam Cực, Lâm Vân rất rõ ràng.

- Diệp Điềm, em dẫn Tề Dung đi nghỉ ngơi đi. Chuyện của Lam Cực, các em không cần phải lo lắng, để anh đi xem thế nào.

Lâm Vân thấy trong mắt của Tề Dung đều là vẻ lo lắng, biết cô ta vẫn còn sợ hãi với chuyện năm xưa. Đành phải an ủi như vậy. Cũng không có biện pháp đặc biệt gì để cô ta bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.