- “Ngũ Thải Phỉ” xuất hiện, vậy mà tới khi buổi đấu giá kết thúc, các
ngươi mới biết. Viễn Giang, ngươi sống ở Phần Giang, ngươi lại không
phát hiện ra. Ngươi khiến ta thực sự thất vọng.
Nói chuyện là một ông lão hơn bảy mươi, nhưng thanh âm vẫn to rõ, khí khái mười phần.
Ông ta chính một trong hai vị trưởng bối còn sống của Lâm gia. Lâm Lộ
Trọng, cũng là thành viên hạch tâm của gia tộc. Bởi vì hai năm nữa là về hưu, nhưng Lâm gia lại không có người kế tục, nên Lâm Lộ Trọng cũng
nghĩ như Tống gia, chuyển từ chính trị sang buôn bán.
Cho dù ông
ta có lui về nghỉ hưu, trong chính phủ trung ương không còn người của
Lâm gia, nhưng nhiều năm làm việc như vậy, vẫn có các mối quan hệ trong
chính phủ. Huống hồ, Lâm gia còn rất nhiều quan viên làm việc ở giai
tầng thấp hơn. Thậm chí, ở cấp bậc tỉnh trưởng, cũng có vài vị.
- Trọng thúc, là lỗi của cháu đã quá sơ sót. Lúc ấy cháu cũng biết có một phiên đấu giá ngầm tổ chức ở Phần Giang. Nhưng thật không ngờ, nơi đó
lại xuất hiện viên “Ngũ Thải Phỉ” mà gia tộc Rodwell cần để chữa bệnh.
Đến khi cháu nhận được tin tức, thì viên “Ngũ Thải Phỉ” này đã bị Tống
gia mua mất. Cháu lập tức phái người đi dò thám, nhưng lại nhặt được tin tức, viên “Ngũ Thải Phỉ” đã bị người cướp đi. Tống gia còn chết một
người, hiện tại cảnh sát cũng tham dự vào trong đó rồi.
Mặc dù
Lâm Viễn Chương là gia chủ của Lâm gia, nhưng đứng trước mặt thúc thúc
Lâm Lộ Trọng của mình, ông ta vẫn là nơm nớp lo sợ.
- Chuyện Tống gia mất viên “Ngũ Thải Phỉ”, ta đã biết. Có thể làm chuyện này, chỉ có
vài nhà. Ngươi đi một bên điều tra thêm, một bên thăm dò tình hình ở
Tống gia. Ngoài ra, tình báo ở Phần Giang cũng nên được củng cố thêm.
Được rồi, hiện tại ngươi gọi toàn bộ con cháu của Lâm gia tới đây. Ta
muốn đánh giá xem có nhân tài nào đáng để bồi dưỡng hay không?
Lâm Lộ Trọng nói xong có chút mệt nhọc, ngồi tựa vào ghế.
Bởi vì hôm nay có mặt người đứng đầu của Lâm gia, cho nên tất cả con cháu
của Lâm gia đều phải tới sơn trang Hoàn Hồ chờ lệnh. Nghe thấy tin lão
tổ tông muốn chọn người thừa kế sau này của Lâm gia, toàn bộ con cháu
của Lâm gia đều âm thầm xoa tay, kích động. Bọn họ đều mong mỏi có thể
được vị gia gia này nhìn trúng.
Sau đó, hơn hai mươi vị thanh
niên trẻ tuổi của Lâm gia, mặc quần áo chỉnh tề có mặt. Nhưng vẫn có một số cá biệt ăn mặc bình thường, xem bộ dáng là muốn làm ra việc khác
người.
Lâm Lộ Trọng đưa ra đủ loại vấn đề hỏi han các hậu bối của Lâm gia. Vừa hỏi, vừa quan sát lời nói cử chỉ của bọn họ. Nhưng theo
thời gian trôi qua, trong mắt của Lâm Lộ Trọng càng ngày càng tỏ vẻ thất vọng.
- Các ngươi đi ra ngoài đi.
Vất vả mệt nhọc hai giờ nhưng không thu hoạch được gì. Qua hai giờ khảo nghiệm này. Lâm Lộ
Trọng cảm thấy Lâm gia đã không có người kế tục. Cả đám đều là công tử
bột. Bề ngoài ngăn nắp, chỉn chu, nhưng bên trong thì sáo rỗng. Ngoại
trừ vài đứa có chút thông minh ra, không có một ai là có thế làm việc
lớn.
Thỏ dài một tiếng. Lâm Lộ Trọng đột nhiên có chút hứng thú
rã rời. Cho dù mình cố gắng thêm đi nữa, cũng làm được cái gì? Chính
mình vừa đi. Chắc Lâm gia cũng không kéo dài được bao lâu. Chẳng lẽ, cổ
nhân nói “Giàu không quá ba đời” là có căn cứ sao? Quả nhiên, sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhàn (Gian khổ mới biết vươn lên, an nhàn chỉ biết đi
xuống). Lâm gia đã sống trong giàu sang quá lâu rồi.
Nhìn vẻ thất vọng của Lâm lão gia tử, mấy người huynh đệ Lâm Viễn Chương đều cảm
thấy hổ thẹn. Họ kép Lâm Viễn trong Lâm gia có mười hai người. Trước bốn người ở kinh thành, hai người ở nước ngoài ra, sáu người còn lại đều ở
Phần Giang. Lão gia tử đã phải chạy tới Phần Giang đê chọn người kế tục
Lâm gia, nói rõ trong kinh thành cũng không trông chờ gì.
- Trọng thúc...
Lâm Viễn Chương tiến lên một bước, muốn nói cái gì đó để an ủi người trụ cột c của gia tộc này.
Lâm Lộ Trọng khoát tay ngãn lại. Tuy ông ta cũng không có hy vọng gì với
việc tìm kiếm được người kế thừa ở Phần Giang, nhưng khi nhìn các con
cháu của Lâm gia kém còi như vậy. vẫn rất thất vọng.
- Tất cả con cháu của Lâm gia ở Phần Giang đều có mặt ở đây à?
Lâm Lộ Trọng nghĩ nghĩ vẫn có chút không cam lòng.
- Còn có một người ở Hồng Kong, hai người ở nước ngoài, một người ở Vân Nam. Còn lại đều đã tới.
Lâm Viễn Chương cẩn thận trả lời, lại suy nghĩ một lát, bổ xung nói:
- Còn có con trai thứ năm của cháu, nhưng về sau đầu óc của nó có vấn đề, giờ thì mất tích ở đâu không rõ.
- Vì sao Lâm gia còn có một người bị mất tích? Ngươi làm gia chủ như thế
nào vậy? Cho dù đầu óc của nó có vấn đề, thì cho người trông nom nó
không được sao? Người khác biết được chả phải chê cười Lâm gia chúng ta?
Tâm tình của Lâm Lộ Trọng có chút không tốt, nên nói chuyện với Lâm Viễn Chương không chút lưu tình nào.
- Vâng, cháu biết, nhưng Lâm Vân là bại gia tử. Không nói tính cách hoàn
khố của nó. trong thời gian ngắn, nó đã đem gia sản có giá trị mấy chục
triệu nguyên tiêu sài không còn một mảnh. Loại nghịch tử như vậy, thực
sự là làm nhục nề nếp của Lâm gia.
Lâm Viễn Chương lập tức kể lại những việc làm của Lâm Vân.
- Ai, dù sao nó vẫn là người của Lâm gia. Nếu tìm được nó thì dẫn trở về, đừng để người bên ngoài chê cười chúng ta. Kể cả vợ của nó ở Phần
Giang, cũng đừng cho người khác khi dễ. Tốt lắm, cứ như vậy đi. Về
chuyện “Ngũ Thải Phỉ”, một khi có tin tức, lập tức thông báo cho ta
biết. Nếu như chúng ta có “Ngũ Thải Phỉ”, không cần chúng ta đi tìm gia
tộc Rodwell, bọn họ sẽ tự động tới tìm chúng ta.
Lâm Lộ Trọng nói xong, đứng lên, cả người có vẻ mệt mỏi.
...
- Kim Diệu, ngươi xác định “Ngũ Thải Phỉ” trong tay Tống gia đã bị người đoạt đi rồi?
Kinh thành, gia chủ của Lý gia. Lý Hiến Thành nhìn về phía một thủ hạ trung niên của mình, hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại Tống gia đã loạn thành một đoàn. Nghe nói viên “Ngũ
Thải Phỉ” còn chưa tới kịp sân bay, đã bị cướp đi. Là một nhóm người mặc áo đen. Bọn họ giả dạng hiện trường tai nạn xe cộ, cướp đi “Ngũ Thải
Phỉ”. Tống gia còn bị chết một người.
Trung niên tên Kim Diệu này trả lời.
- Ba, “Ngũ Thải Phỉ” đã bị người khác cướp đi rồi, đối với chúng ta cũng
là việc tốt. Tống gia không có “Ngũ Thải Phỉ” thì không thể tiến hành
hợp tác với gia tộc Rodwell được nữa. Cho nên không phải lo Tống gia bọn họ uy hiếp chúng ta. Chúng ta nên cảm ơn bọn cướp này mới đúng.
Lý Danh Sinh vội vàng ngắt lời nói. Nói xong còn đắc ý nhìn sang mấy vị
huynh đệ của y. Ý tứ rất rõ ràng, y muốn tỏ vẻ mình thông minh hơn bọn
họ.
- Cháu sai rồi. “Ngũ Thải Phỉ” bị cướp đi. Lý gia không có chỗ tốt nào. Ngược lại, còn có chỗ hỏng.
Nói chuyện là một nam tử trung niên đứng bên cạnh Lý Hiếu Thành.
Lý Danh Sinh thấy là nhị thúc của mình. Lý Hiếu Công, đang muốn đứng lên phản bác. Phụ thân của y. Lý Hiếu Thành đã nói chuyện.
- Hiếu Công nói rất đúng. Đồ vật bị mất. Tống gia sẽ nghi ngờ Lý gia
chúng ta đầu tiên. Cho nên Lý gia cũng không có chỗ tốt gì. Tuy Tống gia hiện tại đã suy bại, nhưng rắn trăm chân, chết vẫn còn nọc. Một khi họ
muốn đấu với chúng ta, cho dù chúng ta thắng, nguyên khí cũng bị thương. Mà nếu như “Ngũ Thải Phỉ” ở trong tay Lý gia chúng ta, ngược lại, chúng ta sẽ không việc gì.
Lý Hiếu Thành nói xong, không hài lòng nhìn thoáng qua Lý Danh Sinh.
- Lập tức nghĩ biện pháp để cho Tống gia biết không phải Lý gia chúng ta
lấy viên “Ngũ Thải Phỉ” của bọn họ. Sau đó phái người điều tra xem rốt
cuộc là ai lấy. Giá trị của “Ngũ Thải Phỉ” tuyệt đối không phải là đấu
giá chút tiền là có được. Giá trị của nó, có lẽ còn xa xa hơn dự đoán
của chúng ta.
Sau khi nói xong, Lý Hiếu Thành nhìn sang những thành viên khác trong gia đình.