Công Tử Điên Khùng

Chương 469: Chương 469: Lòng người khó dò




- Sư nương, người muốn đi đâu? Sao người không tới Hoa gia của con?

Hoa Thường sững sờ nửa ngày, mới phản ứng tới. Vội vàng đuổi tới cửa, hỏi.

Lam Tranh thản nhiên cười, vẻ ưu sầu giữa hàng lông mày vẫn không giảm.

- Ta đi tìm Tiểu Điệp và Tiểu Thành. Con cứ chuyên tâm tu luyện đi. Có lẽ sau này ta sẽ tới đó.

Nói xong, thân hình bà ta đã biến mất ở cửa quán rượu.

Nhìn sư nương dẫn theo hai sư muội biến mất, Hoa Thường đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi bực bội. Y âm thầm hừ một tiếng:

“ Người anh rể phàm nhân kia sao có thể tới đây tìm ngươi được? Nằm mơ đi thôi. Mông Văn, Hàn Vũ Đình, các người đừng hối hận. Chờ một ngày đó, các ngươi phải van cầu ta dẫn về nhà mà xem.”

- Sư phụ, chuyện gì vậy?

Mông Văn thấy sư phụ vội vã rời đi, liền nghi ngờ hỏi.

- Đừng hỏi nhiều, chúng ta mau mau rời đi, càng xa càng tốt.

Lam Tranh đã không còn là Mỹ phụ trung niên đẹp đẽ quý giá lúc trước. Hơn nửa năm chạy trốn, đã khiến bà ta cảm thấy nhân tâm là thứ hiểm ác nhất. Lúc bà ta vừa nhìn thấy hai vị tộc thúc của Hoa Thường kia, trong lòng bà ta xuất hiện sự nguy hiểm.

Sau nửa canh giờ, ba người đã tới một nơi cách thành Thác Mã vài nghìn dặm. Lúc này Lam Tranh mới giảm tốc độ của pháp bảo hình cối xay lại. Nhưng vẫn không ngừng đi về phía trước.

- Sư phụ, có người đuổi theo chúng ta à?

Vũ Đình cũng cảm thấy sư phụ bất thường.

- Có người đuổi theo hay không, ta không biết. Nhưng hiện tại chúng ta nghe thẻ ngọc truyền âm là biết.

Lam Tranh lấy một cái thẻ ngọc truyền âm ra, vận chuyển chân nguyên vào đó, vài thanh âm nói chuyện vang lên.

- Hoa Thường, chẳng lẽ cháu đã động tình với hai người sư muội gì đó rồi à? Cháu nên đặt gia tộc lên trên hết.

Giọng của một người trung niên truyền tới. Mấy người nghe ra đó là tiếng của Trận thúc của Hoa Thường.

- Hai người đó đều có tư chất cực cao. Nếu có thể gia nhập vào gia tộc của chúng ta, thì đó là một chuyện tốt.

Hoa Thương không cho là đúng nói.

- Chuyện tốt? Còn vị sư nương kia thì sao?

Tu sĩ tên Lâu Bằng hỏi.

- Chúng ta không nói thì ai biết? Không phải chú đã nói Tử Vân Điện đã bị diệt rồi sao? Huống hồ…

Hoa Thường chưa dứt lời, Lâu Bằng ngắt lời:

- Huống hồ cái gì? Cháu đừng tưởng ta không biết trong lòng cháu nghĩ gì. Chúng ta đã bảo cháu kịp thời thông báo tin tức để bắt bọn họ lại. Nhưng cháu đã làm gì? Khiến cho bọn họ chạy trốn ở biển Vô Nhai. Nếu không phải Tử Vân Điện vô duyên vô cớ bị diệt, thì cháu đã mang nạn diệt tộc tới gia tộc chúng ta rồi.

- Như lời chú nói, Tử Vân Điện chẳng phải bị diệt rồi sao, lo lắng gì nữa? Huống hồ cái thanh phi kiếm mà cháu đưa cho Mông Văn sư muội có một tia thần thức của cháu. Nếu cháu và Liệt Dương Môn thỏa thuận xong. Cháu tùy thời cũng có thể tìm được mấy người đó. Cháu làm vậy chẳng lẽ còn chưa ổn sao?

Hoa Thường bất mãn nói.

- Được rồi Lâu Bằng, đừng trách cháu nó làm gì. Hoa Thường làm vậy đã không tồi rồi. Chúng ta vẫn nên trở về gia tộc rồi nói sau.

Thẻ ngọc trong tay của Lam Tranh trở nên ảm đạm, rồi đảo mắt biến thành tro bụi. Lúc này sắc mặt của Lam Tranh càng thêm tái nhợt. Khó trách lúc mấy người chạy trốn tới biển Vô Nhai nhiều ngày như vậy, Tử Vân Điện vẫn biết mà đuổi theo. Nếu không phải lúc trước mình còn một ít bùa di chuyển, thì hiện tại mấy người đã sống trong địa ngục rồi.

Mông Văn lấy một thanh phi kiếm ra, bàn tay của nàng rất run. Vị Hoa Thường sư huynh có phong độ nhẹ nhàng không ngờ lại là một kẻ âm hiểm như vậy. Ngay cả sư nương và sư muội đồng môn cũng không buông tha. Lúc trước y cho mình thanh phi kiếm thượng phẩm này, y đã nói y giữ lại cũng vô ích, bán đi lại tiếc. Không nghĩ tới, mình cũng bị tính kế trong đó.

- Đừng vội vứt đi…

Lam Tranh lên tiếng. Nếu xử lý không tốt thanh phi kiếm này, thì mấy người vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạy trốn.

Lam Tranh buộc thanh phi kiếm vào lưng của một con Thương Ưng. Sau đó ba người dùng tốc độ nhanh nhất bay ngược hướng với con Thương Ưng.

Lam Tranh dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn đã phi hành được ba ngày. Bọn họ đều im lặng không nói chuyện, cũng không có chuyện gì mà nói. Ba ngày này bọn họ đã bay được mấy vạn dặm. Tin rằng Hoa gia tạm thời không tìm thấy mấy người.

- Sư phụ, chúng ta dừng ở đây à?

Vũ Đình thấy sư phụ đã thu pháp bảo lại, rồi hạ xuống một thị trấn người phàm ở biên giới, liền chủ động hỏi.

Lam Tranh chỉ cười, nhưng trong nụ cười đầy vẻ khổ não. Nhớ ngày đó, Tôn Cương, còn có Hoa Thường và Như Hương, không người nào không phải là đệ tử hạch tâm. Đều được môn phái hết sức bồi dưỡng. Cuối cùng bọn chúng lại biến thành như vậy.

- Chúng ta đi thăm dò tin tức của anh rể con xem.

Lam Tranh thở dài, mặc dù bà ta biết chuyện Tử Vân Điện bị diệt đã là chắc chắn. Nhưng bà ta cũng biết, nếu không hỏi cho ra nhẽ, thì trong lòng Vũ Đình sẽ không yên.

Đang là mùa đông, nên cả thị trấn Thủy Dương bao phủ bởi một tầng tuyết trắng.

Gió phương bắc gào thét như cắt da cắt thịt. Cho dù thị trấn này phần lớn là các thương nhân vân du bốn phương. Nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ đi ngang qua. Thậm chí có một ít người mạo hiểm cũng tới đây.

Lúc này quán ăn Dương Giang rất náo nhiệt. Mặc dù các tu sĩ không coi trời giá rét vào đâu, nhưng cũng không ai nguyện ý đi lại trong tiết trời như vậy. Bọn họ đều đợi cho gió tuyết giảm bớt, thì mới tiếp tục hành trình.

Cho nên trong quán rượu đã chật kín. Ngay cả phòng trọ cũng hết chỗ. Ở trong này ngồi đủ loại người, thương nhân, người mạo hiểm, tu sĩ, thậm chí là quan binh.

Ba cô gái khoác áo da đi vào quán rượu, tiểu nhị nhìn thấy liền vội vàng đi lên đón chào.

Người Mỹ phụ trung niên đưa mấy viên linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị:

- Cho ba căn phòng tốt nhất.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy linh thạch, còn mắt liền sáng lên. Có thể dùng linh thạch làm tiền tệ, thì tuyệt đối là người giàu có. Tuy nhiên, khi nghe Mỹ phụ trung niên nói vậy, y liền sầu mi kiểm khổ, đẩy linh thạch trở về:

- Xin lỗi mấy vị khách quan, phòng trọ của bổn điếm đã kín người. Cho nên các vị chỉ có thể ở đại sảnh ngồi mà thôi.

Mỹ phụ trung niên nghe thấy vậy, liền nhìn xung quanh, lông mày hơi nhíu. Một cô gái bên cạnh nói:

- Sư phụ, nghỉ ngơi ở đây một lúc cũng được.

Mỹ phụ trung niên nhìn gió tuyêt bên ngoài càng ngày càng lớn, liền gật đầu.

Tiểu nhị thấy mấy người đã đồng ý, vội vàng thu dọn một cái bàn cho ba người ngồi xuống. Người xung quanh thấy ba nữ nhân mới tới đều xinh đẹp tuyệt trần, quần áo quý giá, thì biết bọn họ không phải là người bình thường. Đều vội vàng rời ra xa.

Ba người vừa ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh bưng trà và điểm tâm lên. Bên ngoài mặc dù rất lạnh, nhưng bên trong đại sảnh lại khá ấm áp. Đủ biết trong quán rượu này đã bố trí một trận pháp nào đó, mới được như vậy.

Ba người này chính là thầy trò Lam Tranh.

Ba người tới khiến lữ khách trong quán rượu im lặng một lúc, đảo mắt lại bàn luận rôm rả, nói cho nhau những chuyện lý thú trong giang hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.