Hàn Vũ Tích từ từ rời đi bộ ngực của Lâm Vân, sắc mặt của nàng đỏ bừng, chỉ là trời tối, nhìn không quá rõ ràng.
- Lâm Vân, đây là món quà tốt nhất từ trước tới nay mà ta nhận được. Vòng cổ này tên là gì? Thật sự là đẹp!
Hàn Vũ Tích vuốt ve chiếc vòng cổ, yêu thích không muốn rời tay.
Lâm Vân nghĩ một lúc, trong lòng tự nhủ, ngọc trên vòng cổ này là làm từ
lõi của cây Minh Yên. Chữ quả (果) hợp với chữ tâm (心), chính là chữ tư
(思), vậy thì gọi nó là ‘Tư Liên’.
- Tên của vòng cổ này là Tư Liên.
- Tưởng Niệm?
Hàn Vũ Tích nghe nhầm Tư Liên thành Tưởng Niệm, khuôn mặt liền đỏ ửng.
Trong nội tâm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn biểu đạt với mình cái gì sao? Ai,
nếu hắn vẫn bình thường như hiện tại thì thật tốt.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích nghe lầm, cũng không có tận lực nhắc nhở. Dù sao cái tên Tưởng Niệm cũng không tồi.
- Đã không còn sớm, để ta tống ngươi trở về.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích còn đang sững sỡ, liền nói.
- Ừ, ngươi có thể giúp ta đeo cái vòng cổ này được không?
Hàn Vũ Tích đột nhiên rất muốn đeo ngay cái vòng cổ này. Nhưng lời vừa nói ra, mặt nàng liền đỏ.
Lâm Vân cười cười nói:
- Đương nhiên, có thể cống hiến sức lực vì một mỹ nữ như ngươi là may mắn của ta. Hắc hắc.
Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại đỏ. Nhưng nàng chỉ sâu kín thở dài, không nói gì.
Lâm Vân cẩn thận đeo vòng cổ cho Hàn Vũ Tích. Đứng lại gần nàng, ngửi thấy
mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ người nàng, lại nhìn cái cổ trắng noãn
kia, Lâm Vân cảm thấy rất thỏa mãn. Vừa rồi hai người ôm nhau hắn còn
chưa cảm thấy cái gì, nhưng hiện tới hắn mới biết cái gì được gọi là hấp dẫn.
May mắn Hàn Vũ Tích cũng không có ý định hấp dẫn Lâm Vân.
Sau khi Lâm Vân giúp nàng đeo vòng cổ xong, nàng chỉ trầm thấp nói một
câu cảm ơn, liền rơi vào trầm mặc.
- Đi thôi, ta tống ngươi trở về
Thấy Hàn Vũ Tích không nói gì, hắn đột nhiên có chút sợ hãi ở cùng một chỗ
với Hàn Vũ Tích. Loại cảm giác này, hình như trước kia chưa bao giờ xuất hiện.
Lúc Lâm Vân và Hàn Vũ Tích trở lại chỗ công ty của Hàn Vũ
Tích, mới phát hiện trên đường cái đã không có bóng người. Chỉ ngẫu
nhiên có vài người đi vào trong quán ăn đêm.
Lúc này Hàn Vũ Tích
mới biết đã là 2h đêm. Nàng cảm thấy thời gian ở cùng với Lâm Vân trôi
qua thật là nhanh . Liền tranh thủ đi lấy xe.
- Tối nay ngươi đi cùng ta tới chỗ Mỹ Na ở được không. Ta sẽ ngủ ở cùng phòng với Mỹ Na.
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân hỏi.
Lâm Vân có chút sửng sốt. Quả thật tối nay hắn còn chưa kiếm được chỗ ngủ.
Mà mình đã nói với Lục Dược, là trong một tuần không quay lại nhà hàng
quốc tế Mỹ Châu. Hiện tại nếu không phải Hàn Vũ Tích bảo hắn về cùng,
hắn cũng chỉ có thể ngủ ở đầu đường.
Thấy Lâm Vân không trả lời, Hàn Vũ Tích đột nhiên nở nụ cười:
- Lúc này phỏng chừng nhà hàng quốc tế Mỹ Châu cũng đã đóng cửa. Ta nghĩ
ngươi đến đấy cũng không vào được. Vẫn là ủy khuất tới chỗ ta một đêm a.
Nhìn Hàn Vũ Tích cười có chút cổ quái, Lâm Vân xấu hổ sờ sờ cái mũi, thốt lên:
- Nhưng chúng ta đã ly hôn.
Hàn Vũ Tích bị hắn làm cho tức giận:
- Ngươi nghĩ đi đâu thế? Đến chỗ đấy ta sẽ ngủ cùng phòng với Mỹ Na, còn
ngươi thì ngủ ở phòng ta. Ngày mai ta lại nghĩ biện pháp khác.
Trọng
nội tâm nói thầm, chẳng lẽ không ly hôn, thì giống như ngươi nghĩ sao,
nằm mơ đi. Phi, mình suy nghĩ linh tinh gì vậy, thiệt là.
Lâm Vân thấy không còn cách nào, đành phải đi cùng với Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích mang theo Lâm Vân tới chỗ ở của Mỹ Na. Lúc nàng nhẹ nhàng mở
cửa, liền có một cảm giác mình giống như lừa bạn tốt của mình, mang con
trai về vậy. Khuôn mặt lại ửng hồng, tranh thủ thời gian lắc đầu, bảo
Lâm Vân đi vào.
- Ngươi ngồi tạm ở đây một lát. Phòng của ta ở bên trái, tí nữa ta tắm rửa xong, thì ngươi vào tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Hàn Vũ Tích dặn dò xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Vân nhàm chán nhìn ngôi nhà mới này của Hàn Vũ Tích. Có hai phòng ngủ,
một phòng khách, đồ đạc bên trong cũng không tệ lắm, rất trật tự ngay
ngắn.
Dò xét xong, ngồi ở ghế salon tự định giá một lát. Quyết
định ngày mai phải tìm được một căn phòng chỉ bắt nộp trước một tháng
tiền thuê nhà. Hiện tại mình chỉ có hai trăm nguyên, tìm căn phòng nào
rẻ rẻ chút để ở.
Hàn Vũ Tích đã tắm rửa xong, Lâm Vân đi vào chỉ rửa mặt qua loa một cái.
- Ta đi vào phòng của Mỹ Na, ngươi vào phòng ta mà ngủ.
Hàn Vũ Tích nói xong, liền đi tới phòng bên phải.
- Vũ Tích tỷ, vì sao về muộn thế?
Lâm Vân mơ hồ nghe thấy tiếng của Mỹ Na, liền lắc đầu đi vào phòng của Hàn Vũ Tích.
Phòng cũng như người, cả căn phòng đều có mùi thơm nhàn nhạt của Hàn Vũ Tích, trên chăn càng có mùi thơm ngát của nàng. Lúc Lâm Vân mở chăn mềm ra,
rõ ràng còn phát hiện ra một cái áo lót màu hồng ở dưới. Lâm Vân cẩn
thận để áo lót sang một bên, trong lòng tự nhủ, Hàn Vũ Tích thật qua loa a. Bất quá, nhìn cái áo lót khá lớn này, phỏng chừng chỗ kia của nàng
cũng không nhỏ.
Mang theo suy nghĩ miên man tiến vào cái chăn,
hắn bị một hương thơm thoải mái bao trùm. Rất nhanh, nằm trên cái gối
của Hàn Vũ Tích , hắn đã đi vào mộng đẹp.
Hàn Vũ Tích vuốt vuốt
vòng cổ Tưởng Niệm, một cảm giác bình yên tràn ngập người nàng. Trong
nội tâm càng thêm yêu mến cái vòng cổ này. Bất quá, hắn gọi cái vòng cổ
này là Tưởng Niệm, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ám hiệu cái gì sao? Vạn
nhất ngày mai hắn nói không muốn ly hôn với mình, mình nên làm sao bây
giờ? Giấy ly hôn mình vẫn chưa ký tên trên đây. Ai, nếu hắn trở lại bình thường thì tốt rồi.
Hàn Vũ Tích vừa lo được mất, dần dần đi vào giấc ngủ.
…..
- Vũ Tích tỷ, cái vòng thật đẹp a, là ai tặng cho chị vậy? Không thể nào, chẳng lẽ là ngày hôm qua chị đi hẹn hò với bạn trai sao?
Buổi sáng, Mỹ Na nhìn thấy cái vòng trên cổ Hàn Vũ Tích, ngạc nhiên kêu lên.
Bị tiếng kêu của Mỹ Na làm đánh thức, Hàn Vũ Tích nhìn Mỹ Na nói:
- Ngạc nhiên cái gì, chị còn chưa ngủ đủ, đã bị em đánh thức.
- Vũ Tích tỷ, chị hình như còn chưa ly hôn a. Vậy mà đã đi hẹn hò với bạn trai rồi, em thật sùng bái chị. Nhanh cho em xem cái vòng cổ này làm
bằng cái gì, mà mới nhìn đã cảm giác thoải mái rồi. Để cho em sờ một
cái.
Mỹ Na đang muốn sờ cái cái vòng trên cổ Hàn Vũ Tích.
- Em làm gì vậy, nha đầu chết tiệt, đừng làm rộn, để chị đi xem hắn đã thức dậy chưa.
Hàn Vũ Tích đẩy Mỹ Na sang một bên, đứng dậy.
Mỹ Na dùng tay che miệng, ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, chị còn mang hắn về? Còn cho hắn ngủ ở phòng của chị? Vũ Tích tỷ, lá gan của chị hiện tại lớn thật. Không được, em cũng muốn ra
xem mặt hắn.
Hàn Vũ Tích giật mình, Mỹ Na vừa nói vậy, nàng đột
nhiên nhớ tới mình còn quên để một cái áo lót ở dưới chăn. Nghĩ tới đây, khuôn mặt liền đỏ chót, nhìn rất động lòng người.
- Vũ Tích tỷ, chị làm sao vậy?
Mỹ Na còn chưa nói hết lời, Hàn Vũ Tích đã mặc xong quần áo vọt tới phòng của mình.
Chăn mềm đã được cuốn lại chỉnh tề, nhưng Lâm Vân lại không thấy, chỉ có một tờ giấy nhỏ. Hàn Vũ Tích kinh ngạc nhìn căn phòng, đột nhiên có một
loại thất lạc không nói lên lời, rõ ràng quên luôn chuyện cái áo lót.
Cầm tờ giấy lên, trên đó viết:
- Cảm ơn ngươi đã cho ta ngủ nhờ một đêm. Tối hôm qua ta ngủ rất ngon. Ta đi đây, ngươi phải bảo trọng! A, đã quên, màu sắc của cái kia rất đẹp.
Lâm Vân.
Hàn Vũ Tích kéo mạnh chăn mềm, cái áo lót màu hồng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chứng tỏ tối hôm qua Lâm Vân lúc đi ngủ, để áo lót một
bên, đến buổi sáng lại thả về.
Hàn Vũ Tích ngơ ngác nhìn bức thư một lúc lâu, đột nhiên nhào lên giường, khóc lớn:
- Lâm Vân, anh là tên hỗn đản …
Không biết nàng khóc vì hắn vô thanh vô tức rời đi, hay là vì cái gì khác.
Chính nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng chỉ cảm thấy hiện tại mình rất thống khổ. Nàng có một loại cảm giác, từ nay vế sau rất khó gặp lại hắn.
- A, Vũ Tích tỷ, không biết là ai giúp chúng ta nấu xong cơm sáng…