Công Tử Điên Khùng

Chương 443: Chương 443: Nam tử áo đỏ




Với tốc độ của Lâm Vân, hắn chỉ cần mất mười mấy giây là tới nơi mà Ly Vô Biên cầu viện. Vừa tới, ánh mắt của Lâm Vân liền trở nên lạnh lẽo.

Ly Vô Biên bị trọng thương, mà bốn tu sĩ Kết Đan chỉ còn một hơi. Bốn người này đang bị một người dùng chân dẵm xuống mặt đất, giống như mấy con cá chờ chết vậy. Ly Vô Biên thì không ngừng nhổ ra máu tươi.

- Ha ha, vài con kiến hôi Kết Đan Kỳ cũng dám diễu võ dương oai. Hiện tại ta không muốn giết các ngươi bởi vì ta muốn biết chủ tử đằng sau của các ngươi là ai, mà kiêu ngạo như vậy?

Một tên nam tử mặc áo màu đỏ cười to, nhưng đôi mắt đã nhìn về phía Lâm Vân.

Lâm Vân hơi nhíu lông mày. Không ngờ ở Thiên Hồng lại có cao thủ như vậy. Tu vị của người này rõ ràng không thua kém tu sĩ Đại Thừa ở Úy Tinh kia. Thậm chí, nhìn bề ngoài có vẻ hung hãn hơn.

- Ngươi chính là người đứng sau lưng tất cả?

Tên nam tử khinh thường nhình Lâm Vân, hỏi.

Lâm Vân không trả lời, mà nâng Phệ Hồn Thương lên rồi bắn môt phát. Tiếng không gian bị nghiền nát đã lấn áp giọng nói của tên kia. Cả không gian xung quanh như bị thiêu đốt vậy.

Ánh mắt của tên nam tử ngưng tụ. Y lùi về sau mấy mét, rồi lấy một cái rìu cực lớn ra:

- Không sai, có ý tứ. Ta đã xem thường ngươi rồi.

Lâm Vân mặc kệ y, vung tay ném bốn tu sĩ Kết Đan và Ly Vô Biên ra đằng sau. Đồng thời vứt vào miệng họ năm viên đan dược:

- Các ngươi chữa thương đi, việc ở đây giao cho ta.

Tên nam tử nhìn động tác trôi chảy của Lâm Vân, cũng không lên tiếng, chỉ cầm cái rìu lớn, lạnh lùng nhìn hắn.

- Bọn họ đã mạo phạm ngươi à?

Lâm Vân cũng lạnh lùng nhìn y.

- Không.

Tên nam tử bình thản trả lời.

- Vậy tại sao ngươi đánh trọng thương bọn họ?

Lâm Vân không tin một nước nhỏ như Minh Việt Quốc có thể mời được cao thủ như vậy?

- Lão tử ngứa mắt thì đánh thôi. Không phục thì lên đây.

Tên nam tử mặc áo đỏ giống như rất sốt ruột muốn đánh nhau với Lâm Vân vậy.

- Thích đánh thì ta chiều. Tuy nhiên ta muốn biết ngươi ngứa mắt bọn họ ở chỗ nào. Với thân thủ của các hạ, chắc không phải là người của đại lục Thiên Hồng. Vậy thì các hạ quan tâm chuyện ở đây làm gì?

Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn đã không thể buông tha cho tên này.

Nhưng Lâm Vân lại không hiểu mục đích của y là gì.

- Đừng nói nhảm nhiều, đỡ một rìu của ta.

Cái rìu cực lớn mang theo khí tức xoáy ốc điên cuồng đánh về phía Lâm Vân.

Lâm Vân nhìn thành trì xung quanh. Hắn biết nếu đánh nhau ở đây, nói không chừng sẽ san bằng cả thành trì này. Cho nên không đáp trả, mà bay lên không trung, thoáng cái đã biến mất.

Tên nam tử thấy Lâm Vân biến mất, thì hừ lạnh một tiếng. Không chút do dự cầm theo cái rìu đuổi theo.

- Muốn chạy sao? Lão tử đã vừa ý đối thủ, thì có chạy đằng giời.

Tốc độ của tên nam tử rõ ràng không chậm hơn Lâm Vân.

Lâm Vân bay ra ngoài không gian thì dừng lại, rồi phóng Phệ Hồn Thương đánh về tên nam tử. Tên nam tử cũng phóng rìu lớn nghênh chiến. Một tiếng Ong ong vang lên. Cây rìu bay ngược trở về trong tay của tên nam tử.

- Quả nhiên có cân lượng. Nhưng nếu ngươi chỉ có như vậy, thì hôm nay để mạng lại đây.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng tên nam tử âm thầm sợ hãi. Một rìu Khai Thiên Phủ của mình vậy mà cũng có người đánh trả trở về.

Phải biết rằng tu vị của y đã là Hợp Thể điên hong, mà trời sinh dị bẩm, cho nên có thể nói là vô địch đồng cấp. Cho dù là tu sĩ Đại Thừa, cũng không có nhiều người là đối thủ của y. Không ngờ lại gặp phải một cường giả như vậy ở một hành tinh cấp thấp này.

Lâm Vân không muốn dài dòng. Nếu tên này đã không chịu nói mục đích của y, vậy thì chiến thôi. Lâm Vân lại phóng Phệ Hồn Thương xông tới. Lần này Phệ Hồn Thương có mang theo Tinh Diễm, toàn lực đánh về phái tên nam tử.

Một thương này còn uy lực hơn cả lần đánh lui tu sĩ Đại Thừa kia. Một thương này cũng khiến cho tâm thần của Lâm Vân chấn động. Cả tinh thần giống như bị cây thương mang đi theo vậy. Đồng thời Lâm Vân cũng lĩnh ngộ ra điều gì đó. Hắn biết rằng đây là một thương hoàn mỹ nhất từ trước tới nay. Một thương như thế, Lâm Vân không tin tên kia có thể đỡ được.

Quả nhiên tên nam tử cũng cảm giác một khí thế đoạt hồn đoạt phách bao trùm lấy mình. Tên nam tử thầm kêu không tốt. Toàn thân của y giống nhƑi rất nhiều.

Một tiếng răng rắc vang lên, thanh Khai Thiên Phủ cũng quay trở về. Nhưng trên Khai Thiên Phủ đã có một vết nứt. Khiến cho tên nam tử càng sợ hãi. Cũng may là một thương của Lâm Vân bị đẩy trở về.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tên nam tử không còn vẻ coi thường nữa. Một thương của tên tu sĩ kia rõ ràng khiến y lôi ra hết lá bài tẩy. Quả thực là quá lợi hại. Nếu y không nhìn lầm, thì tu vị của người kia còn chưa tới Đại Thừa Kỳ, thậm chí còn thấp hơn cả mình. Nhưng vì sao hắn lại lợi hại như vậy?

Phải biết rằng một thương vừa nãy của hắn, nếu đánh về phái bất kỳ tu sĩ Đại Thừa Kỳ nào, cũng không nhất định tránh khỏi. Từ khi nào xuất hiện tu sĩ nghịch thiên như vậy? Xem ra danh hiệu vô địch đồng cấp phải thuộc về người này mới đúng.

Lâm Vân lạnh lùng cười:

- Ta là ai, ngươi không cần phải quan tâm. Rõ ràng là ngươi tới gây sự với ta trước. Nếu hỏi thì phải lả ta hỏi mới đúng.

Tuy nhiên, trong lòng Lâm Vân cũng không khỏi bội phục y. Pháp quyết Tuy Tinh sau khi được hẳn sửa chữa, sức chiến đấu đã đến mức kinh người. Tăng thêm những điều lĩnh ngộ gần đây, thực lực của hắn càng tăng thêm. Không ngờ đối diện với uy thế như vậy, người kia vẫn chặn được.

Điều này chứng tỏ, trong vũ trụ bao la, cường giả nhiều như mây. Chỉ là mình không gặp phải mà thôi.

Một thương này đã khiến Lâm Vân bị thương nhẹ. Nhưng tên nam tử kia cũng không hơn hắn là mấy.

Cầm Phệ Hồn Thương, Lâm Vân định đánh tiếp. Cho dù tên này có lợi hại hơn đi chăng nữa, Lâm Vân cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.