Tô Tịnh Như ngơ ngác ngồi trong phòng. Tối hôm qua trở về gặp phải phụ
thân, tuy bị giáo huấn một trận, nhưng Tô Tịnh Như không để ở trong
lòng. Có thể đi ra ngoài ăn cơm với Lâm Vân, lại được đi bộ với hắn một
lúc, nàng đã thỏa mãn.
Chỉ là không nghĩ tới, phụ thân lại cấm
túc mình, không cho phép mình đi ra ngoài. Chuyện của công ty thì đã
chuyển giao cho bác hai của mình, Tô Thiết quản lý. Hơn nữa, phụ thân
còn yêu cầu mình trở về Yên Kinh. Phải trở về Yên Kinh, Tô Tịnh Như
đương nhiên không muốn.
Kỳ thực, đối với việc bị cấm túc, Tô Tịnh Như không sao cả. Chỉ là đêm qua mặc áo khoác của Lâm Vân, lại quên trả lại cho hắn. Hiện tại cũng không biết hắn ở nơi nào.
Thở dài một tiếng, cầm cái áo của Lâm Vân trên tay, trong nội tâm chỉ muốn có lại
cảm giác ở bên người hắn. Nàng định rửa cái áo này của Lâm Vân, nhưng
chỉ sợ sau khi giặt xong, hương vị trên cái áo sẽ không còn.
Lấy
ra đồ vật trong túi áo khoác, một cái điện thoại di động đời mới nhất,
xem ra là khá đắt tiền. Một cái ví rất phình. Tô Tịnh Như âm thầm buồn
cười. Trong lòng tự nhủ, Lâm Vân thật là có cá tính. Lại để nhiều tiền
mặt trong túi áo như vậy. Hiện tại rất ít người dám làm như hắn. Hơn
nữa, nhìn cái vì phình lên như vậy, bên trong chắc không ít.
Tô
Tịnh Như hiếu kỳ, muốn nhìn xem Lâm Vân để bao nhiêu tiền mặt trong ví
da. Tuy nhiên, khi vừa mở cái ví, nàng liền ngây dại. Không ngờ ở bên
trong toàn là giấy, có ghi chữ trên đấy.
Chẳng lẽ hắn không có
tiền dùng sao? Chẳng lẽ Tử Yên chưa đưa tiền cho hắn? Đúng rồi, Tử Yên
nói là chuyển tới tài khoản của công ty, chẳng lẽ Lâm Vân không có đi
lấy tiền? Nếu như không lấy số tiền đó, mà tiền lương của hắn còn chưa
phát, có lẽ hắn không có nhiều tiền a. Đúng rồi, tối hôm qua ăn cơm,
mình quên không trả tiền. Chắc là hắn đã trả.
Trong suy nghĩ của
Tô Tịnh Như, số tiền của công ty đưa kia, Lâm Vân tùy tiện dùng thế nào
thì dùng. Có dùng hết cũng không sao cả.
Lại tiếp tục sờ vào cái
túi bên trong, cuối cùng mới lấy ra được 100 nguyên tiền mặt và một cái
thẻ ngân hàng. Xem ra trên người hắn vẫn có chút tiền, nhưng không nhiều lắm. Vậy thì dùng cái ví da để nhiều tờ giấy như vậy làm gì? Là vì mặt
mũi sao? Anh chàng Lâm Vân này cũng thật là, bây giờ còn có ai giả vờ để nhiều tiền trong ví da như vậy nữa. Nhưng Lâm Vân không phải là người
thích sĩ diện như vậy a. Mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Cẩn
thận để túi tiền và điện thoại sang một bên, lục xem ở trong túi áo khác còn có gì không. Lần này thì lục được một cái vòng cổ chế tác rất tinh
mỹ. Thoạt nhìn, giống như làm bằng gỗ, nhưng lại không giống. Trên vòng
cổ tản mát ra một vầng sáng nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy yên
tĩnh mà cao quý.
Mà vầng sáng của vòng cổ hình như chỉ có thể cảm giác ra, chứ không nhìn thấy được bằng mắt thường. Trên đời, lại có
vòng cổ như vậy? Vòng này được làm như thế nào?
- Thật sự là đẹp…
Tô Tịnh Như vừa cầm cái vòng cổ trên tay, liền biết mình đã thích nó. Nàng từng nhìn qua vô số châu báu và vòng cổ quý giá nhất thế giới, nhưng so với chiếc vòng cổ này, chúng không là cái gì.
- Không ngờ lại có vòng cổ tinh mỹ, hoàn hảo như vậy…
Bàn tay cầm vòng cổ của Tô Tịnh Như đã run rẩy. Vòng cổ mang theo lực lượng Tinh Vân nhàn nhạt, khiến đáy lòng của Tô Tịnh Như dâng lên một sự yên
tĩnh, đủ loại phiền não rõ ràng biến mất.
Trên vòng vẫn còn mùi
của Lâm Vân, chẳng lẽ đây là vòng cổ của Lâm Vân? Nhưng hắn là con trai
a? Mà cái vòng cổ này là để cho nữ đeo. Rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu đeo cái vòng này trên cổ, có thể tưởng tượng được, làn da ở cổ nhất
định sẽ tản mất ra vầng sáng mê người. Tô Tịnh Như biết cái vòng cổ này
không phải của nàng, cũng không phải đưa cho nàng, nhưng vẫn không cự
tuyệt được sự hấp dẫn của nó.
Nhẹ nhàng cầm lấy cái vòng, muốn
đeo trên cổ mình, thật sự là rất muốn. Nhưng vừa mới đưa chiếc vòng tới
gần cổ, nàng đột nhiên sững sở.
Nàng rõ ràng cảm giác được, chiếc vòng này đã có người đeo qua. Hơn nữa còn là một nữ nhân cũng vô cùng
yêu mến cái vòng. Thậm chí, Tô Tịnh Như còn cảm nhận được sự cố chấp và
sự lưu luyến của nữ nhân kia với chiếc vòng.
Nữ nhân kia là ai?
Đã yêu mến cái vòng này như vậy, vì sao lại ở trên người của Lâm Vân?
Cảm giác của mình gần đây đều rất chính xác, tin tưởng lần này cũng
không ngoại lệ. Lặng lẽ bỏ chiếc vòng xuống, sắc mặt của Tô Tịnh Như có
chút trắng nhợt.
Vòng cổ này ở đâu ra? Tại sao mình chưa từng
nghe nói có nơi nào sản xuất ra vòng cổ như vậy? Mà nhìn hạt châu và sợi dây vòng màu xanh nhạt kia, có vẻ không hợp nhau. Sợi dây vòng này nàng biết, không phải là sợi dây vòng đắt tiền gì, nhưng khi bỏ thêm năm
mươi hai hạt châu, nó liền trở thành một cái vòng cổ hoàn hảo.
Lâm Vân.
Hắn lấy chiếc vòng cổ này ở đâu? Chiếc vòng cổ này đã có nữ nhân nào đeo?
Nữ nhân đó quả thực là một nữ nhân hạnh phúc a. Nhưng vì sao lại cái
vòng cổ mê người như vậy lại không đeo trên người, mà lại ở trong túi áo của Lâm Vân? Nàng ta có quan hệ gì với Lâm Vân?
Tay của Tô Tịnh
Như lại run run. Nghĩ tới quan hệ của nữ nhân đó với Lâm Vân, nàng thiếu chút nữa đánh rơi cái vòng cổ xuống đất, sắc mặt thì càng thêm tái
nhợt.
…..
Vài ngày rồi Hàn Vũ Tích còn không đi làm. Nàng
không có tâm tình gì đi tới công ty làm việc. Nhưng hôm nay, trong một
tích tắc nào đó, nàng cảm nhận được mình hình như đã mất đi liên lạc với cái gì đó. Tâm thần khẽ giật mình mà đứng lên.
Tại sao lại có
cảm giác này? Là do mấy ngày nay tinh thần của mình không ổn định sao?
Lắc dầu, rót một chén nước sôi, uống vài ngụm, mới cảm thấy khá hơn
chút.
Mình đã mất đi nhiều lắm, vòng cổ đã mất, Lâm Vân cũng đi, còn có cái gì lại sắp mất? Đột nhiên nhận ra, mình đã không có gì.
Ôm cái gối dựa vào người, trong nội tâm có chút an ủi, có lẽ còn có cái gối a.
- Tỷ tỷ, không tốt rồi, bác cả và cha thương lượng bảo chị về để thành
thân. Hình như là Tần gia ở kinh thành, chủ động tới cầu hôn.
Hàn Vũ
Tích chính đang thất thần, Vũ Đình đột nhiên đẩy cửa đi vào. Câu đầu
tiên đã khiến khuôn mặt của Hàn Vũ Tích càng thêm trắng bệch.
- Vì cái gì?
Hàn Vũ Tích nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Đình hỏi.
Nhìn ánh mắt có chút lạnh như băng của tỷ tỷ, Hàn Vũ Đình cúi đầu, lầm bầm nói nói:
- Thực xin lỗi, tỷ tỷ, là em không cẩn thận nói việc chị đã ly hôn cho mẹ.
Hàn Vũ Tích và Hàn Vũ Đình cũng không phải do một mẹ sinh ra, mà là chị em
cùng cha khác mẹ. Mẹ của Hàn Vũ Tích đã qua đời lúc nàng chỉ có vài
tuổi. Lúc đó nàng còn nhỏ, nên không biết nguyên nhân vì sao mà mẹ qua
đời. Hàn Vũ Tích đã từng hỏi phụ thân mấy lần, nhưng đều bị phụ thân
quát mắng, chỉ nói rằng do mẹ mình mất sớm.
Trong tay của Hàn Vũ Tích chỉ có một bức ảnh đã ố vàng của mẹ, đây là do tiểu cô (em gái bố) trộm được đưa cho nàng.
- Vũ Đình, em cảm thấy làm như vậy rất vui sao? Vũ Đình, chị chưa ly hôn, chị vĩnh viễn sẽ không ly hôn. Đúng vậy, chị có giấy ly hôn, nhưng chị
chưa ký, cả đời này, chị cũng không ký vào đó. Chị giữ lại tờ giấy đó,
là vì phía trên đó còn có chữ của Lâm Vân.
- Chị yêu Lâm Vân, chị sẽ không rời đi anh ấy. Anh ấy đi rồi, cho dù tới tận cùng trời cuối
đất, chị cùng phải tìm ra anh ấy. Nếu anh ấy đã chết, chị cũng chết theo anh ấy. Vũ Đình, em trở về nói với phụ thân, bảo ông ấy coi như chị đã
chết, chị đã chết từ ba năm trước rồi…
Hàn Vũ Tích nói xong, sắc mặt càng tái nhợt.
Nhìn tỷ tỷ nói xong liền vọt tới phòng của mình, đóng cửa lại, thậm chí bên
trong còn truyền tới tiếng khóc rống. Hàn Vũ Đình đã cực kỳ hối hận. Hối hận mình không nên nói chuyện tỷ tỷ đã ly hôn với mẹ. Hiện tại, khiến
cho chị ấy thương tâm như vậy, là lỗi của mình. Nhưng nàng tuyệt đối
không ngờ, tỷ tỷ lại chính miệng nói rằng, chị ấy yêu Lâm Vân.