Lúc Lâm Vân vừa mới đẩy Cam Dao tới vị trí an toàn, cảm giác đằng sau có
gió thổi tới, liền biết là bị ám toán. Hắn không chút do dự, bắt lấy
chân của kẻ ám toán rồi vung mạnh xuống dưới. Bởi do quán tính bản thân
cũng bị rơi xuống đường ray, mà đúng lúc này, xe điện ngầm đã lao nhanh
tới.
Tàu điện ngầm lao lên rất nhanh, nếu như trước kia, tốc độ
đó không là gì với Lâm Vân, nhưng hiện tại tốc độ đó thực sự là nhanh.
Tuy nhiên, Lâm Vân đã có vô số kinh nghiệm ứng đối của kiếp trước, nên
cũng không sợ hãi. Trong một sát na tàu điện ngầm cuốn lấy Lâm Vân, Lâm
Vân liền chui xuống đáy tàu, dán thân thể vào một chỗ an toàn. Đồng thời bắt lấy lấy cái tên ám toán mình kia. Toàn bộ chỉ phát sinh trong nháy
mắt. Nếu chậm một chút sẽ bị nghiền nát bởi tàu điện ngầm.
Lúc
tàu điện ngầm đi tới, cái tên khốn kiếp bị Lâm Vân chộp được chân kia đã chết không thể chết hơn. Chỉ là Lâm Vân không có buông tay. Hắn muốn
tạo ra hiện trường giả là bản thân đã bị đè chết. Lúc hắn trốn ở đáy tàu liền biết kẻ vừa chết này đã mưu tính từ trước.
“Mình nên sớm phát hiện ra y mới đúng”. Lâm Vân tự nhủ.
Tên kia hẳn là sợ mình tùy thời có thể rời đi, cho nên lúc ở trong nhà ga, y liền dùng Cam Dao làm mồi để dụ dỗ mình. Nói không chừng những người
này đã biết cái tay Lý Nghĩa truy đuổi mình kia đã mất tích. Lâm Vân âm
thầm may mắn mình bắt được một kẻ chết thay. Tuy nhiên không nhất định
có thể đánh lạc hướng của những kẻ đuổi giết mình này. Nhưng có thể kéo
dài thời gian bao lâu thì kéo. Chỉ cần thời gian vài tiếng là mình rời
đi được Phụng Tân.
Lâm Vân một bên nhét tên ám toán mình kia
xuống bánh xe tàu điện ngầm, một bên suy nghĩ đối sách. Mắt thấy sắp tới một trạm, Lâm Vân không hề do dự, thả cái tên kia xuống bánh xe. Len
lỏi tới trục bánh xe, rồi rời khỏi đáy tàu điện ngầm, chạy trốn ra
ngoài.
Vừa đi ra ngoài, xe điện ngầm giảm tốc độ để dừng ở trạm.
Lâm Vân không dám chậm trễ, chớp mắt đã biến mất trong màn mưa. Đồng
thời nước mưa cũng xóa sạch dấu vết trên người hắn.
Đến một đoạn đường xi măng trống trải gần trạm tàu điện ngầm thì dừng lại. Ở phía trước đã là đường cái.
Lâm Vân bị nước mưa xối ướt đẫm cả người, vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn biết
hành tung của mình đã bị lộ, ở ngõ Hạnh Hoa khẳng định đã có người giám
sát ở đó, nên mình chưa cần trở về nhà trọ vội. Những người này muốn đối phó là mình, Cam Dao hẳn là không có nguy hiểm gì. Hiện tại Lâm Vân vội vã chạy trên đường, người ngoài nhìn vào tưởng hắn quên mang theo ô,
nên cũng không đặc biệt chú ý.
Lâm Vân tính toán tới một cửa hàng quần áo, mua mấy bộ để thay đổi. Sau đó lại mua chút gì ăn, đến buổi
tối thì rời đi Phụng Tân. Chờ mình tạo thành Tinh Hồn hoăc là môt sao,
rồi trở về tính sổ với cái nhà Lý gia kia.
Tuy nhiên, Lâm Vân
chạy qua bảy tám con phố tới môt quảng trường rộng liền trợn tròn mắt,
rõ ràng có nhiều người chạy trốn mưa như vậy. Cả sân rộng đều chật ních
đủ loại người, đủ kiểu dáng ô. Một cái biển quảng cáo cực rộng và vô số
biểu ngữ, khiến Lâm Vân hiểu ra đây là nơi tổ chức biểu diễn của ngôi
sao ca nhạc Nguyễn Y nào đó.
Hóa ra mình đã chạy tới sân vận động của Phụng Tân. Mà Nguyễn Y không phải là ngôi sao ca nhạc đã gọi điện
cho mình từ Yên Kinh lần trước sao? Vì sao cô ta lại tới Phụng Tân biểu
diễn ca nhạc? Loa lớn bên ngoài còn đang phát ra tiếng hát của Nguyễn Y. Lâm Vân nghe một chút, cảm thấy cô nàng này hát cũng không tệ.
Hiện tại phỏng chừng chưa tới 7h, mà trên bảng quảng cáo có ghi thời gian
biểu diễn là 8h. Còn hơn một giờ mà đã có nhiều fan tụ tập như vậy. Xem
ra danh tiếng của cô nàng Nguyễn Y kia không nhỏ.
Quảng trường
phía trước sân vận động tràn ngập là người và ô. Thậm chí có không ít
người không có ô phải chạy tới chay lui. Lâm Vân đứng ở trong này cũng
là không có ai chú ý. Bốn phía là thanh âm rao bán vé lậu. Vé rẻ nhất là 200 nguyên, nhưng qua tay mấy cò bán vè này, đã lên tới 800 nguyên. Tuy như vậy vẫn rất hút hàng, mà chỗ bán vé đã sớm đóng cửa rồi. Xem ra đã
cháy vé.
Lâm Vân không chút do dự chen tới đám cò vé, mua một vé
vào cửa. Lại đi tới một quán ăn vặt ở gần đó, ăn hết mấy bát bún mới cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì liên tiếp hai ngày rồi, hắn chưa có cái gì vào
bụng.
Hiện tại chỉ cần chạy ra Phụng Tân là an toàn. Trong người
còn có một thẻ ngân hàng giá trị 1 triệu rưỡi. Cho nên không cần phải
kiếm việc nữa mà an tâm tu luyện. Sau khi hình thành Tinh Hồn sẽ tới Lý
gia đòi nợ. Tuy người của Lý gia cũng bị Lâm Vân giết vài người, nhưng
trong lòng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mình không có thù
oán với ai, cũng không trêu trọc ai, vì sao phải truy sát mình khắp nơi? Hôm nay suýt nữa còn liên lụy tới Cam Dao. Cơn tức này không được giải
phóng, hắn cũng không phải là Lâm Vân rồi. Cho dù lão tử khi tới nơi này đã an phận rất nhiều , nhưng không phải một cái Lý gia có thể thích
trêu trọc thì trêu trọc.
Mới chừng 7h rưỡi, có thể kiểm tra phiếu rồi đi vào. Lâm Vân không chút do dự chen chúc trong đám người. Mãi đến khi vào bên trong, mới phát hiện cuống vé trong tay mình còn chưa kịp
đưa cho người trông coi cửa. Có thể thấy những fan này cuồng nhiệt như
thế nào, chỉ sớm mong muốn nhìn thấy thần tượng của mình.
Bên
ngoài truyền tới tiếng ồn ào, có vẻ như có người mua phải vé giả. Lâm
Vân nhìn tấm vé trong tay mình, phỏng chừng cũng là một tấm vé giả. Một
bên thầm mắng mấy tên cò vé kia, một bên thầm than không may.
Lâm Vân đi vào trong này đương nhiên không phải vì muốn nghe ca nhạc, mà vì thừa lúc đông người mà đi vào. Hiện tại quần áo trên người hắn đều ướt
đẫm, mặc vào khó chiụ vô cùng. Đang suy nghĩ tìm lấy vài bộ quần áo để
đổi, thì thấy người vào càng ngay càng nhiều. Lâm Vân thừa cơ trốn vào
phía sau hậu trường.
Còn không nghĩ kỹ là thuận tay lấy một bộ
hay là tìm một người có dáng người giống mình, đánh bất tỉnh y, sau đó
mượn y bộ quần áo. Thì người dẫn chương trình đã đi lên. Lâm Vân đành
phải chờ một chút. Mà hiện tại còn chưa tới 8h, vì sao đã bắt đầu rồi?
Chẳng lẽ âm nhạc ở thế giới này chuyên nghiệp như vậy?
Lâm Vân
cũng chẳng muốn nghĩ thêm. Hiện tại buổi biểu diễn đang được tiến hành,
phía sau hậu trường sẽ có ít người quan tâm hơn. Lúc đó mình đi tìm mấy
bộ quần áo chắc không có vấn đề gì. Đợi buổi biểu diễn kết thúc thì lợi
dụng đám đông ra về rời đi luôn.
Lý gia này quả thực là một
thế lực cường đại. Ngay cả người trong quân đội cũng có thể điều động.
Có thể hay không nếu mình vừa đi xe taixi sẽ có người bẩm báo? Tốt nhất
là đợi tí nữa các fan ca nhạc ly khai, mình tìm một cái xe nào trốn nhờ. Có đồng ý hay không, không phải là chuyện của họ.
Lâm Vân vụng
trôm từ từ đi tới một góc của hậu trường. Ở chỗ này người bên ngoài vừa
vặn không nhìn thấy, nhưng từ đây có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài. Đây là chỗ trốn tốt, Lâm Vân quyết định đợi ở chỗ này tới khi biểu diễn
tiến hành. Một khi buổi biểu diễn bắt đầu là lúc mình hành động.
“Ừ, không ngờ lại có người ơ nơi này trước rồi. Là một tên nam tử cầm máy ảnh kỹ thuật số trong tay, đang chụp lén ở bên trong.”
Phóng viên? Có lẽ đúng là một phóng viên. Những người này nhiều khi thật khó
chịu. Nhiều kẻ chỉ hận không thể dùng kíp lúp để xăm soi từng cái áo của các ngôi sao. Mặc dù mình không có quan tâm ngôi sao ca nhạc gì đó,
nhưng cũng không có hảo cảm gì với đám phóng viên này.
Lâm Vân
vừa tới gần tay phóng viên này, y liền phát hiện ra sự có mặt của Lâm
Vân. Trong nội tâm y cả kinh, đang chuẩn bị kêu lên, Lâm Vân đã đánh vào cổ y, người này liền ngất đi.
Nhặt lên máy ảnh rơi trên mặt đất, Lâm Vân nhìn nhìn. Cũng không trông thấy có gì khả nghi. Tuy nhiên buổi biểu diễn hẳn là đã bắt đầu, Lâm Vân không chút do dự bò lên lan can,
lặng lẽ đi vào phòng mà tên phóng viên kia muốn chụp lén
Chỉ có
một đèn tường nho nhỏ, Lâm Vân cẩn thận tìm tòi, thì thấy toàn là đồ hóa trang, còn có một bộ váy dài của nữ. Không có thứ mình muốn. Lâm Vân
đang suy nghĩ có nên tới chỗ khác tìm tiếp, thì bên ngoài đã truyền tới
thanh âm. Có người đi vào, đi vào là một nữ tử tuổi chừng ba mươi.
Nữ tử này đi vào, thấy cửa sổ không đóng kỹ, tranh thủ thời gian đóng cửa
sổ lại, còn khóa trái ở bên trong. Lâm Vân thầm than may mắn. Nếu mình
vào sau nữ tử này một lát, thì đã bị khóa ở bên ngoài. Nữ tử kia sau khi đóng cửa sổ, lại cầm vật gì đó rồi đi ra ngoài.
Lâm Vân thấy thế đang định theo sau nữ tử này ra ngoài. Nhưng không ngờ cửa ra vào lại
mở, đi vào là một nam nhân. Hai người ở cửa ra vào nói chuyện một hồi
lâu, không có ý rời đi. Lâm Vân thấy thế đành phải tiếp tục chờ. Nếu
mình từ cửa sổ đi ra, thì không thể tới các phòng khác tìm quần áo.
20’ sau, tiếng nói chuyện của hai người nhỏ hơn, rồi vang lên tiếng rên rỉ. Xem ra là đang hôn môi hay làm gì đó. Lâm Vân thầm mắng gian phu dâm
phụ, đành phải chờ hai vị này thỏa mãn xong mới đi được.
Mở máy
ảnh cầm trong tay ra, vẫn lầ ảnh của một cô gái. Lâm Vân vừa nhìn bức
ảnh liền biết cô gái này là Nguyễn Y, bởi vì cô gái này giống hệt với
bức ảnh trên bảng quảng cáo. Cũng may không chụp được ảnh nude, mà chỉ
là ảnh cô nàng mặc áo lót. Lâm Vân nhìn kỹ thì thấy là áo lót ‘Thiên sứ
trong mộng’ do mình thiết kế.
Tuy nhiên, nhìn tới mấy cái ảnh
sau, Lâm Vân âm thầm vì Nguyễn Y mà cảm thấy may mắn. Cô nàng này rõ
ràng cởi cái áo lót ‘Thiên sứ trong mộng’ ra, rồi cầm lên áo lót ‘Thiên
sứ áo xanh’.
Càng làm cho Lâm Vân dở khóc dở cười chính là, cô
nàng Nguyễn Y này rõ ràng không thay áo lót trước, mà là cẩn thận để áo
lót ‘Thiên sứ trong mộng’ vào một cái rương nhỏ bên cạnh. Sau đó mới
đứng dậy mặc vào ‘Thiên sứ áo xanh’. Cả quá trình này đều bị tay kia
chụp đầy đủ. Thậm chí hai điểm đỏ bừng ở trước ngực cũng không bỏ qua.
Lâm Vân thầm than cô nàng Nguyễn Y này quá bất cẩn. Dù sao chỗ này cũng chỉ là sân khấu mới dựng lên ở sân vân động, làm sao an toàn như các nhà
hát lớn ở Yên Kinh được. Thật sự là hết chỗ nói rồi. Nếu những bức ảnh
này bị lan truyền ra ngoài, thì đúng là thảm họa với Nguyễn Y.
Nhưng vừa nhìn tới bức ảnh Nguyễn Y mặc xong quần áo, thì bên ngoài lại vang
lên tiếng mở cửa. Nguyễn Y và một nữ tử hơn ba mươi đi vào.
- Chị Hồng, em thực sự không có tâm tìm gì để biểu diễn. Nếu không, nói với bên ngoài là em cảm thấy không được khỏe.
Nguyễn Y nói với người nữ tử.
- Như vậy không được. Em đã đáp ứng với các fan ca nhạc bên này rồi, thì
phải thực hiện thôi. Nếu thực sự không thích, thì em cố hát vài bài rồi
giả bộ té xỉu. Chúng ta lúc đó mới có cớ ly khai. Sau khi rời đi nơi
này, chị sẽ xử lý tốt.
Phổ Hồng thở dài một tiếng, đi ra ngoài trước.
Đôi nam nữ ở cửa ra vào vừa nãy hẳn là đã đi rồi. Đoán chừng là tìm nơi nào đó để giải quyết nhu cầu sinh lý. Lâm Vân đang chẩn bị rời đi, nhưng
cửa ra vào lại đóng.