Mông Văn bên ngoài nói vậy, nhưng bên trong đã trầm xuống. Hiện tại đã
xác định người này không phải là anh họ của Lâm Vân. Y tiếp cận mình là
có mục định khác. Chắc là muốn thông qua mình để tìm được Lâm Vân. Huống hồ từ Kim Môn tới núi Côn Luân, có qua núi Cửu Hoa như mình nói đâu.
Tay Môn Thường này rốt cuộc là ngu xuẩn hay là tự cho là thông minh?
Ngay cả điều này cũng không biết?
Mà kinh nghiệm của mình vẫn không đủ, quá dễ dàng tin tưởng người khác.
Nhưng Mông Văn không ngờ rằng, Môn Thường tiếp cận nàng vốn không phải
vì Lâm Vân. Thuần tùy là vì muốn tán tỉnh nàng làm bạn gái mà thôi.
Chuyện của Lâm Vân là về sau Môn Thường mới phát hiện.
Hiện
tại Mông Văn đã biết mình gặp phiền toái. Thông qua những hành động của
Môn Thường. Như nhìn được mình làm gì trong phòng, thậm chí còn thấy
được ảnh chụp sau tấm gương. Một người như vậy tuyệt đối là cao thủ nội
gia chân chính. Mình không phải là đối thủ của y.
Môn Thường không ngờ rằng Mông Văn đã phát giác ra được tâm tư của y. Tiếp tục nói dối nàng:
- Có vẻ như cô rất quen với em họ tôi thì phải?
- Biết chứ. Chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài ăn cơm với nhau.
Mông Văn định nói mình không quen với Lâm Vân lắm. Nhưng Môn Thường đã
biết mình mình có ảnh của Lâm Vân. Cho nên nếu nói như vậy, y khẳng định sẽ không tin tưởng.
- Anh có chuyện gì cần tìm Lâm Vân à?
Mông Văn rất muốn biết Môn Thường tìm Lâm Vân để làm gì. Tuy trái tim
đập thình thịch, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh nói.
Môn Thường đã nhận ra trái tim của Mông Văn đập nhanh hơn bình thường. Mặc
dù hơi nghi ngờ, nhưng y lại không cho rằng Mông Văn đã phát hiện ra.
Với một người có tướng mạo xinh đẹp và khí chất thanh tú như Mông Văn,
Môn Thường vẫn rất thưởng thức.
Tuy rất muốn bắt luôn nàng
ta, nhưng lại sợ hành động này của mình sẽ khiến đối phương phản cảm.
Hiện tại Mông Văn cũng quen biết Lâm Vân, vậy thì dễ làm hơn. Mình có
thể thông qua chuyện của Lâm Vân, tiếp cận nàng ta. Nhưng phải suy nghĩ
kế hoạch cẩn thận, không thể để cho Mông Văn nghi ngờ.
- À,
có chuyện gì đâu. Tôi rất ít khi đi ra ngoài. Lần này đi tìm em họ Lâm
Vân, coi như vừa du lịch, vừa giúp gia đình cậu ấy tìm tung tích của Lâm Vân. Ở trong nhà mãi cũng chán, đi ra ngoài cho khuây khỏa. Luc bé, tôi và em họ rất thân nhau. Nhiều năm không gặp rồi, cũng hơi nhớ nó.
Môn Thường cười, lấy cớ nói.
Hiện tại y chỉ biết quê của người mà mình muốn tìm là ở Kim Gia. Nhưng
không biết bây giờ hắn đang ở đâu. Xem ra cô nàng Mông Văn này cũng
không biết. Nhưng Mông Văn có vẻ quen biết nhiều với hắn, mình có thể
thông qua trò chuyện, tìm hiểu thêm được nhiều tin tức. Mà theo như biểu lộ của Mông Văn, tay Lâm Vân kia có vẻ chưa chết. Đoán chừng hắn đang
trốn ở chỗ nào đó chữa thương rồi.
Không biết võ công mà Mông Văn học có phải là từ tên Lâm Vân kia hay không? Võ công của cô nàng
này kém cỏi như vậy, chứng tỏ tay Lâm Vân kia cũng không hơn là bao
nhiêu. Có lẽ hắn không phải là người Tu Chân. Môn Thường từng nghe nói
người luyện công phu nội gia tới mức tận cùng sẽ tương đương với Trúc Cơ Kỳ. Đoán chừng tay Lâm Vân kia chỉ luyện công pháp nội gia tới mức tinh thâm mà thôi. Công thêm lão tổ đã nói tu vị của hắn đã mất hết, nên
mình không cần phải lo lắng.
- Tôi biết em họ đã đi tới núi
Côn Luân, nhưng tôi lại không biết đường tới đó. Tôi tưởng cô đã đi rất
nhiều nơi, cho nên mới tới đây hỏi đường. Nếu cô cũng đã có ý định đi
tới núi Côn Luân, vậy thì ngày mai chúng ta khởi hành luôn nhé.
Môn Thường nói xong, chúc mấy câu ngủ ngon rồi trở về phòng.
Y biết không nên hấp tấp làm việc, cần làm từng bước một. Nhưng y lại
không biết, kinh nghiệm xã hội của y kém xa so với Mông Văn. Nên nói
chuyện có trăm ngàn chỗ hở. Bởi vậy mà Mông Văn mới phát hiện y không
phải là anh họ của Lâm Vân.
Sau khi Môn Thường rời đi, Mông
Văn liền rơi vào mâu thuẫn. Tuy biết Môn Thường không có ý tốt gì đối
với mình. Nhưng y còn chưa ngả bài. Một khi y ngả bài với mình, mình sẽ
không phải là đối thủ của y.
Lúc trước còn chưa biết, nên cảm thấy Môn Thường là người tốt. Nhưng hiện tại, đã có lòng nghi ngờ, thì
phát hiện ánh mắt của Môn Thường khi nhìn về phía mình, luôn có một tia
dục vọng. Mông Văn rùng mình một cái, Môn Thường không có ý tốt gì với
Lâm Vân. Nói không chừng y cũng đã tính kế với mình.
Việc duy nhất mà mình có thể làm hiện giờ, là lập tức rời đi mà không để cho Môn Thường biết được. Rồi gọi điện thoại cho Lâm Vân, nói cho anh ấy biết,
có người đang tìm truy lùng anh ấy.
Mông Văn là một nữ nhân
quyết đoán. Nên nghĩ là làm. Mông Văn lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Nàng
tính toán chạy cả đêm để Môn Thường không tìm thấy.
Hiện tại
Môn Thường rất đắc ý. Chẳng những tìm được người kia, biết hắn tên là
Lâm Vân, còn quen với một cô gái mà khiến y vừa ý. Với thủ đoạn của
mình, nói không chừng chỉ cần vài ngày, cô gái này sẽ trở thành người ấm chăn cho mình. Lâm Vân phải không, hừ, ngươi cướp đoạt đồ vật của phái
Côn Luân. Hiện tại lão tử chẳng những muốn giết ngươi lấy về đồ đạc, còn muốn thu nhận cả nữ nhân của ngươi nữa.
Nghĩ tới đây, Môn
Thường chỉ muốn cười to một tiếng. Thần thức tùy tiện quét tới căn phòng của Mông Văn. Y muốn biết cô nàng kia lúc ở một mình có làm những
chuyện khiến nam nhân sôi sục không.
Nhưng sắc mặt của Môn Thường lập tức thay đổi. Mông Văn rõ ràng không có ở trong phòng cuả cô ta.
Môn Thường lập tức lao ra ngoài, phóng thần thức kiểm tra xung quanh
khách sạn. Y lập tức nhìn thấy Mông Văn đang vội vàng chạy xuống núi.
Đảo mắt đã thoát khỏi phạm vi thần thức của y. Môn Thường lập tức đoán
ra Mông Văn đã hoài nghi mình giả mạo. Liền không do dự đuổi theo.
Nhẹ nhàng không được thì mạnh tay vậy. Môn Thường cũng không tin, một
khi Mông Văn bị mình cưỡng chế lên giường, cô ta còn không nghe lời
mình.
- Mông Văn, cô muốn đi đâu vậy?
Môn Thường chặn trước mặt Mông Văn, cười lạnh hỏi.
Nhìn Môn Thường chắn đường của nàng, sắc mặt của Mông Văn trở nên trắng bệch. Nàng chạy trốn vẫn bị y phát hiện, chứng tỏ y đã minh bạch tâm tư của nàng.
- Tôi không ngủ được, nên muốn đi dạo một lát…
Mông Văn cắn môi, lấy cớ nói.
- Vậy à? Tôi có thể đi dạo cùng cô được không? Có người trò chuyện vẫn tốt hơn.
Môn Thường nói xong, đi lại gần Mông Văn.
- Không cần đâu. Tôi lại thấy hơi mệt rồi. Tôi về phòng đây.
Mông Văn nói xong liền quay về khách sạn. Môn Thường đi theo sau Mông
Văn trở về, cũng không lên tiếng, chỉ cười lạnh nhìn Mông Văn.
Lúc hai người đi tới cửa chính của khách sạn, Mông Văn bỗng giơ chân đá về phía Môn Thường, tốc độ cực nhanh. Môn Thường giống như đã đoán
trước được vậy, nhẹ nhàng nhấc chân lên, liền đá Mông Văn văng xa mấy
mét, ngã xuống mặt đất.
Môn Thường nhìn Mông Văn, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mông Văn, nói thật cho cô biết. Cô là một người con gái khiến cho tôi có hứng thú. Nhưng tôi còn chưa từng có hành động gì xấu ảnh hưởng tới
cô. Cô đừng ép tôi phải động thủ. Cô nên biết, với công phu mèo cào đó,
tôi không hề để vào mắt.
Mông Văn tâm như chết bụi. Biết với
võ công của mình, thật không là gì với Môn Thường. Khẽ cắn môi đứng lên, nhìn Môn Thường hỏi:
- Anh tìm Lâm Vân rốt cuộc là muốn làm gì?
- Hừ, tôi sẽ nói thật cho cô biết. Lâm Vân lấy trộm đồ vật của chúng
tôi, nên tôi muốn tìm hắn để đoạt lại. Nhưng tôi thật tâm đối với cô.
Nếu cô đồng ý, tôi chấp nhận cô là bạn gái của tôi. Đương nhiên, nếu cô
không đồng ý, tôi sẽ cưỡng chế cô phải đồng ý.
Đã muốn ngả bài,
Môn Thường quyết định không chờ đợi thêm nữa. Tối nay liền bắt Mông Văn
lên giường. Nếu cô ta thức thời, thì dẫn theo cô ta đi. Nếu không, thì
mình tìm Lâm Vân rồi thẩm vấn hắn sau.
Mông Văn chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn Môn Thường nói:
- Ngươi đừng có nằm mơ. Lâm Vân chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.
Nói xong, Mông Văn chợt chạy trốn lên núi. Tốc độ rất nhanh.
- Cô nghĩ cô chạy được à?
Môn Thường thấy Mông Văn lỳ lợm như vậy, liền cười lạnh đuổi theo.
Nhưng ngay lập tức Môn Thường đã trợn mắt há mồm, vội vàng kêu lên:
- Không cần làm như thế….
Mông Văn không quan tâm tới tiếng kêu của y, nàng đã chay lên tới đỉnh
núi, rồi không chút do dự nhảy xuống. Trong chớp mắt, Mông Văn đã biến
mất trong khe núi mênh mông.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Môn
Thường rùng mình một cái. Y thật không ngờ Mông Văn lại cương liệt như
vậy. Cao như vậy nhảy xuống, làm sao có thể sống sót được? Y thầm mắng
mình quá bất cẩn. Nếu không vì mềm lòng, thì đã khống chế cô ta ở trong
khách sạn rồi. Nói không chừng hiện giờ hai người đã sung sướng ở trên
giường.
Môn Thường cũng không còn tâm tư ở lại khách sạn, đêm đó liền rời đi núi Cửu Hoa.
Trong vũ trụ mênh mông, một tấm Sơn Hà Đồ trôi nổi ở đó.
Lâm Vân đã ngủ ở trong tấm bản đồ được hơn một tuần. Tinh thần của hắn luôn rơi vào trạng thái mê man.
Khi Lâm Vân tỉnh lại, hắn liền thử vận chuyển chân khí ở trong cơ thể, tu vi của hắn rõ ràng đã tăng lên Ngũ Tinh trung kỳ.
Lâm Vân rất vui mừng. Nhưng hắn cũng biết, cảnh giới hiện tại của mình
hoàn toàn là dựa vào đan dược, cho nên còn chưa ổn định. Việc tiếp theo
của hắn không phải là tiếp tục tăng cảnh giới, mà là tu tâm dưỡng tính,
đảm bảo Ngũ Tinh trung kỳ được vững chắc.
Bởi nếu tiếp tục tu luyện, nói không chừng hắn lại trở về trạng thái điên khùng.