Công Tử Điên Khùng

Chương 219: Chương 219: Quái ngư






Người của công ty dược nghiệp Liễu thị không nghĩ ra. Luật sư của bọn họ càng không nghĩ ra. Nhưng chắc chỉ riêng Mông Văn là ra vẻ nghĩ thông suốt. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên là như vậy. Nếu đối phương đã không muốn tiếp tục tố tụng, thì tập đoàn Vân Môn của bên mình, vốn là một tập đoàn danh tiếng, càng ước gì lần kiện cáo này diễn ra suông sẻ. Chỉ là Mông Văn hơi bất ngờ, khi đi ra toà án, Liễu Nhược Sương lại chủ động muốn tới tòa nhà Kinh Vực, cùng nàng tiến hành đàm phán kín. Mà Mông Văn thì đương nhiên không cự tuyệt lời đề nghị này của Liễu Nhược Sương rồi.

Đi vào tập đoàn Vân Môn, Liễu Nhược Sương cũng thầm than việc bảo vệ của tòa nhà này thật là sâm nghiêm. Phải trải qua ba lớp bảo vệ mới được vào. Ở nơi này đã trông coi nghiêm ngặt như vậy, có lẽ bên nhà xưởng còn nghiêm ngặt hơn. Dẫn theo Liễu Nhược Sương tới phòng khách, chỉ có Mông Văn là tiếp khách, còn Diệp Điềm thì không tham gia.

- Tổng giám đốc Văn, có vài lời tôi rất khó nói. Tôi chỉ hy vọng về sau có cơ hội nói chuyện với chủ tịch của cô. Mà lúc này tôi muốn đàm phán kín với cô là vì chúng tôi đã đầu nhập quá nhiều kinh phí cho sản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn. Tôi hy vọng tổng giám đốc Văn có thể cho công ty chúng tôi độc quyền sản xuất sản phẩm này trong hai năm.

Liễu Nhược Sương vốn không muốn chiếm lấy thành quả nghiên cứu của người khác. Nhưng bởi vì để nghiên cứu Dưỡng Tâm Hoàn, công ty dược nghiệp Liễu thị đã tốn quá nhiều công sức. Nếu như hiện tại đình chỉ sản xuất, thì sẽ là một đả kích trí mạng tới công ty của bên mình. Cho nên nàng chỉ đàng phải hạ thấp mình đưa ra đề nghị này.

Nàng cũng biết Dưỡng Tâm Hoàn khẳng định có quan hệ với chủ tịch Lâm Vân của tập đoàn Vân Môn. Nàng thâm chí còn biết rõ Mông Văn cố kỵ mối quan hệ giữa nàng và Lâm Vân, cho nên mới nói như vậy.

- Điều này đương nhiên có thể. Chúng tôi vốn cũng không tính toán lấy lại Dưỡng Tâm Hoàn để sản xuất. Tôi cảm thấy cô vẫn nên trực tiếp nói với chủ tịch là tốt nhất.

Mông Văn trả lời rất gọn gàng dứt khoát. Bởi vì việc này vốn chẳng có gì phải do dự cả. Nàng nghĩ thầm, Liễu Nhược Sương đã nói như vậy rồi, thi chứng tỏ công ty bên họ sẽ không đòi bồi thường từ tập đoàn Vân Môn nữa.

- Vậy thì tốt. Nhưng tôi muốn nhắc nhở một điều rằng, ngay cả mặt mũi của chủ tịch các cô tôi còn chưa gặp, cho nên cô cũng đừng tin những lời đồn nhảm bên ngoài.

Liễu Nhược Sương nhìn biểu lộ của Mông Văn như vậy là biết Mông Văn đang nghĩ gì. Liền chủ động bác bỏ mối quan hệ với Lâm Vân.

- Chúng ta đừng nói tới chuyện đó. Nếu như tổng giám đốc Liễu không ngại, thì lưu lại chỗ tôi ăn cơm nhé.

Mông Văn đương nhiên sẽ không tin lời Mông Văn nói. Nhưng nàng không muốn nói thẳng khiến đôi bên khó xử.

- Cũng được, cảm ơn tổng giám đốc Văn trước.

Ra ngoài ý định là Liễu Nhược Sương không cự tuyệt việc ăn uống. Bởi vì nàng nghĩ Dưỡng Tâm Hoàn của công ty mình vốn là sản phẩm của tập đoàn Vân Môn. Cho nên phải làm tốt quan hệ với người phụ trách của tập đoàn này mới được.

Bởi vì Tinh Hỏa thăng cấp nên tốc độ hòa tan thép tấm rõ ràng nhanh hơn. Nhưng Lâm Vân cũng phải mất gần chín tháng, mới làm tan chảy được một cái động đủ để cho mình chui vào sông Tây Lương.

Lúc đầu khi Tinh Hỏa còn chưa thăng cấp, Lâm Vân đã tính toán chỉ mất nửa năm. Hiện tại xem ra hắn đã đánh giá cao thực lực của mình. Nếu như Tinh Hỏa không có thăng cấp, phỏng chừng hắn phải tốn hơn một năm, cũng không nhất định tan chảy được cái động như vậy. Khi Lâm Vân tan chảy nốt tấm thép, thì nước sông lạnh như băng trong nháy mắt ập về phía Lâm Vân. Tuy vẫn còn lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh đó đã không còn hiệu quả gì với Lâm Vân. Bởi vì trong gần một năm này, hắn đã thích ứng với cái lạnh của con sông. Thậm chí liên tục uống mấy cốc nước sông, cũng chỉ cảm thấy bụng có chút lạnh mà thôi. Không còn cảm giác đứt ruột đứt gan như lần trước nữa.

Lúc hai tháng đầu Lâm Vân còn có chút sốt ruột. Ngoại trừ Tinh Hỏa thăng cấp ra, tu vị của hắn không có chút tiến bộ nào. Nhưng về sau, khi tâm tình trở nên bình tĩnh, thì tu vị ngược lại tăng thêm một ít. Nhưng về sau thì lại lo lắng ở đây quá lâu, Vũ Tích chờ mình không thấy, sẽ rất thương tâm.

Cũng may trải qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đào thông thép tấm. Chỉ là bị nhốt kín trong này, một năm không thấy ánh sáng mặt trời, ngoại trừ Tử hỏa cùng năng lực kháng lạnh tăng lên, thì tu vị vẫn là một sao sơ kỳ. Có thể nói không khác gì lúc đầu là mấy.

Căn phòng bằng thiết này, trải qua một năm, Lâm Vân đã sớm xem xét tỉ mỉ khắp nơi. Có thể nói ngoại trừ tường thép và ba chữ sông Tây Lương kia ra, không còn có cái gì khác. Ăn xong hai con cá lạnh, Lâm Vân không muốn ở lại địa phương quỷ quái này nữa. Nên hắn không chút do dự nhảy vào sông Tây Lương. Mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng ở gần con sông này một năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy không quen. Cái lạnh của con sông hoàn toàn bao vây Lâm Vân lại, khiến cho hắn không thể không vận chuyển tinh lực để chống cự. Cũng may sử dụng tinh lực không nhiều lắm, tùy lúc có thể bổ sung trở về. Hiện tại Lâm Vân chỉ hy vọng con sông Tây Lương này cách bên ngoài không xa. Tốt nhất là không có cái gì cản lại. Bằng không ngâm trong nước lạnh quá lâu, cũng không tốt gì cho cơ thể. Với tu vị hiện tại của hắn, không ăn không uống, dựa vào hô hấp bên trong cũng có thể kiên trì được khoảng sáu tháng. Nhưng trong làn nước lạnh thấu xương như vậy, cũng khó nói. Chỉ hy vọng đi ra ngoài sớm chút.

Lúc Lâm Vân trôi theo con sông, mới phát hiện con sông này không rộng, nhưng lại rất sâu. Lặn xuống dưới vài chục mét, rõ ràng còn chưa thấy đáy. Huống hồ trên mặt sông đã lạnh như vậy, đi xuống sâu hơn thì cũng có thể tưởng tượng nó như thế nào. Cho nên Lâm Vân nhất thời không muốn làm chuyện vô nghĩa như vậy, mà trực tiếp tìm kiếm đường ra.

Mấy tiếng sau, Lâm Vân lại phát hiện con sông Tây Lương này giống như cái ruột vậy. Vừa dài vừa uốn lượn. Chẳng lẽ, đây mới chính là ‘Đoạn trường’? Hai bờ xung quanh đều vách đá hoa cương. Lâm Vân đã nhìn qua vô số loại đá nên hắn có thể khẳng định đá ở đây là loại cứng rắn nhất. Còn không biết vách đá này dày bao nhiêu. Hiện tại không có đường khác để đi, chỉ đành phải dọc theo con sông uốn lượn này đi ra ngoài.

Lâm Vân đặt hai tay về phía trước bảo vệ đầu, rồi bơi nhanh tới.

Thỉnh thoảng có đủ loại cá chạm vào người Lâm Vân. Cũng may trong này không có loại cá đặc biệt gì, nên Lâm Vân không bị thương. Nhưng năm ngày sau, Lâm Vân có chút kỳ quái. Hắn cho rằng nhiều nhất một ngày đến hai ngày là có thể bơi tới nơi giao nhau giữa con sông Tây Lương này và con sông bên ngoài. Sau đó dọc theo đầu nguồn đi ra là được.

Nhưng năm ngày rồi, Lâm Vân đều không biết mình đã bơi được bao xa. Dòng sông vẫn còn khúc khuỷu. Chứng tỏ hắn vẫn còn trong sông Tây Lương.

Vách đá hai bên bờ vẫn là đá cứng. Lâm Vân thử đào một chút, liền biết mình không có khả năng đào xuyên qua vách đá này để đi ra ngoài. Chỉ có thể tiếp tục bơi về phía trước. Cũng may con sông này rất ít lối rẽ, chỉ là quanh co khúc khuỷu mà thôi. Có ngẫu nhiên một hai lối rẽ, Lâm Vân cũng chả cần suy nghĩ, chọn bừa một bên rồi bơi về phía trước.

Nửa tháng sau, Lâm Vân vẫn không phát hiện ra dấu hiện đã tới điểm cuối cùng. Đồng thời hắn còn cảm giác càng bơi về phía trước, càng dốc xuống. Nhưng đã bơi tới nơi này rồi, làm sao còn đường quay về nữa. Dù trở về mình cũng chỉ có thể loanh quanh ở trong lồng thép mà thôi. Về lại chỗ đó còn không bằng bơi tiếp.

Phỏng chừng đã bơi được một tháng, tâm tình của Lâm Vân đã bình tĩnh lại. Dù sao nếu chết ở chỗ này cũng là số mạng của mình. Chỉ tiếc là không nhìn thấy mặt Vũ Tích lần cuối.

Ngâm một thời gian lâu như vậy trong nước lạnh, Lâm Vân đã sớm thích ứng với cái lạnh giá của nước sông. Thậm chí không cần phải vận chuyển tinh lực cũng có thể chịu được. Mà dòng sông này cũng an toàn, bơi lâu như vậy còn chưa gặp phải nguy hiểm gì.

Đang nghĩ như vậy, bỗng Lâm Vân cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn phóng tới đầu của hắn. Lâm Vân cả kinh, là con gì vậy mà có lực đâm lớn như thế? Mình vừa còn suy nghĩ nơi này không nguy hiểm thì đã có loại cá hung mãnh lao tới rồi.

Lâm Vân không chút do dự bơi tránh về một bên, đồng thời dùng tay trái phóng ra tinh lực. Con vật kia lập tức bị tinh lực của Lâm Vân đánh sang một bên. Rõ ràng nó không còn để ý tới Lâm Vân nữa, mà mang theo gợn nước, biến mất không tung tích.

Tốc độ thật là nhanh? Là cá gì mà bơi nhanh như vậy. Vừa rồi mình đã dùng không ít tinh lực vậy mà không ảnh hưởng gì tới nó. Nếu có đoàn cá như vậy tấn công mình ở góc hẹp thì mình tới đâu để trốn nữa?

Nghĩ tới đây, Lâm Vân muốn tăng tốc độ bơi về phía trước. Thật không ngờ vừa bơi tới một nơi khá rộng rãi, thì cảm giác có lực lượng đánh vào càng ngày càng nhiều. Trong những cuộc chiến trước, Lâm Vân đã bị tập kích khá nhiều lần, mà mỗi lần tập kích là do cá nhân hoặc là đối thủ không đoàn kết. Nếu đoàn kết lại, phỏng chưng Lâm Vân là lành ít dữ nhiều. Con cá này dài hơn một thước, lực lớn vô cùng, tốc độ cũng nhanh như gió.. Hơn nữa nó còn có làn da khá dầy và thô ráp. Không biết là loại quái ngư nào. Lâm Vân thật sự bó tay với bọn chúng. Những con quái ngư này chỉ cần tập kích thoáng cái là nó liền chạy đi. Nhưng Lâm Vân càng bơi tới phía trước thì số lượng của nó càng nhiều, tốc độ cũng cực nhanh. Hiện tại Lâm Vân lo lắng nhất chính là chúng tập trung toàn bộ lại rồi lao tới hắn. Vậy thì lúc đó hắn mới là thảm.

Chương 219 (2): Quái ngư

Tốc độ của loại cá này nhanh như vậy, không biết có thể cưỡi lên một con rồi phóng ra ngoài hay không. Nếu có thể được như vậy, thì mình không cần phải dùng nhiều khí lực để bơi ra ngoài nữa. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Lâm Vân đang suy nghĩ tới đây, thì có một con quái ngư lao tới phía sau. Lâm Vân không chút do dự, liền tăng tốc tránh đi rồi rơi xuống trên lưng của nó. Hai chân hai tay chì bám chặt con cá, rồi không chế nó lại.

Quả nhiên con cá này bị chấn kinh, lập tức giống như một mũi tên lao về phía trước. Thiếu chút nữa thì quăng Lâm Vân xuống. Tốc độ của nó đúng thật là nhanh. Còn nhanh gấp đôi so với lúc trước hắn bơi. Lâm Vân mừng thầm trong lòng, như vậy thật là tốt. Chẳng cần phải tốn nhiều khí lực gì, lại còn miễn phí một công cụ để di chuyển. Chỉ cần dùng tay điều khiển cho con cá này không quay đầu là được. Con cá này thật không tệ, bơi trong nước rất nhanh. Chỉ di chuyển vài ngày, Lâm Vân đã cảm thấy bằng nửa tháng mình bơi.

Nhưng càng về sau con cá này càng chậm dần. Có vẻ như nó đã mệt mỏi.

Nhưng càng về sau con cá này càng chậm dần. Có vẻ như nó đã mệt mỏi. Tuy nhiên, loại cá này trong nước sông còn rất nhiều, Lâm Vân lập tức thay đổi một con khác. Cứ như vậy, Lâm Vân dùng quái ngư để di chuyển trong con sông. Nhưng con sông này giống như dài vô cùng vô tận vậy, đi thêm một tháng rồi vẫn không thấy điểm cuối cùng ở đâu. Trong lòng Lâm Vân rất kinh dị. Không biết chiều dài của nó bao nhiêu? Nếu cứ như vậy, chắc mình đi thêm nửa năm cũng không ra được.

Lâm Vân rời đi con quái ngư, tới vách đá hai bên bờ kiểm tra lại. Thì phát hiện chỗ vách đã ở đây không cứng như chỗ trước. Nhưng hắn thử đục một lỗ, thì lại không biết nó dày bao nhiêu. Muốn tiếp tục đục lỗ xem có thể đả thông ra bên ngoài không. Nhưng vừa nghĩ tới, trong một thời gian ngắn chắc là không được. Như vậy mình sẽ làm trễ nãi thời gian đi tới.

Nhưng nếu cứ ở trong này mà không biết năm tháng nào mới có thể đi ra, Lâm Vân đoán mình chắc không kiên trì nổi. Tu vị của hắn nhiều nhất có thể kiên trì trong nước thêm năm tháng. Nếu nhiều hơn nữa sẽ nguy hiểm tới tính mang. Hiện tại tính ra đã được ba tháng rồi, hắn thật sự có chút lo lắng. Cuối cùng vẫn là quyết định tiếp tục đi tiếp. Chí ít là có công cụ vận chuyển, không phải tốn khí lực.

Ngồi trên quái ngư một thời gian, Lâm Vân cũng biết một chút vì sao loại cá này bơi nhanh như vậy. Nó hoàn toàn dựa vào cái đuôi rất khỏe. Khiến loại cá này trở thành vương giả trong dòng sông. Lâm Vân còn thậm chí nghĩ, nếu mình không có cá để cưỡi, mình có thể học kỹ xảo của loại cá này, tập trung đôi chân lại thành cái đuôi rồi phóng nhanh như nó.

Lâm Vân cưỡi quái ngư đã đi được bốn thang rồi mà còn chưa thấy có dấu hiệu đi ra con sông. Lâm Vân suy nghĩ chẳng lẽ mình thực sự phải buồn chết trong này.

Cũng may trải qua mấy tháng di chuyển, Lâm Vân đã thích ứng với cái lạnh trên mặt sông. Bất quá nghĩ tới đây, Lâm Vân mới phát hiện, nước của dòng sông đã không còn lạnh thấu xương như trước. Hơn nữa đã lâu rồi hắn còn không trông thấy xuất hiện thêm loại quái ngư như vậy.

“Chẳng lẽ sắp đi ra ngoài rồi sao?”

Rốt cuộc đến khi con cá đang cưỡi này mệt mỏi không chịu nổi, Lâm Vân mới thả nó đi. Không có cá cưỡi, dựa vào tốc độ của hai chân, quả nhiên tốc độ bơi của hắn đã nhanh hơn nhiều. Thấy vậy, kỹ xảo vừa học được này cũng không tệ lắm.

Lại bơi thêm vài ngày, Lâm Vân kinh hỉ phát hiện dòng sông đã không còn lạnh như trước nữa. Mà mình đi ra con sông lúc nào cũng không biết. Hơn nữa nước ở xung quanh có vẻ mặn mặn.

Nghĩ tới đây Lâm Vân lập tức hưng phấn tăng tốc độ. Quả nhiên càng đi lên áp lực của nước càng nhỏ, chỗ này hẳn là khu vực nước sâu. Mình có tu vị một sao nên không để ý, nhưng nếu là người bình thường, chỉ riêng áp lực này cũng đã đủ đè chết người.

Dùng tốc độ nhanh như vậy của Lâm Vân, cũng phải qua một thời gian rất lâu mới trồi lên mặt nước.

Hít thật dài một hơi, đối với một người mấy tháng liền không hô hâp không khí, chỉ sử dụng hô hấp bên trong như Lâm Vân mà nói, quả thực là một loại hưởng thụ. Nhìn làn da trên người mình, do ngâm nước trong thời gian quá lâu, đã trở nên trắng bệch.

Từ chỗ này nhìn sang, chỉ thấy là hải dương mênh mông bát ngát, không có bất kỳ một con thuyền hay đảo nhỏ nào.

Lại là hải dương mênh mông, chẳng lẽ mình phải tiếp tục sống trong nước một thời gian nữa sao?

Hiện tại Lâm Vân thực sự có chút sợ nước. Ngâm trong nước mấy tháng rồi, cho dù Lâm Vân là người tu luyện, cũng cảm thấy khó chịu nổi.

Tính toán phương hướng một lúc, Lâm Vân cắn răng một cái, quyết định lựa chọn một hướng rồi tăng tốc bơi đi. May là học được kỹ sảo bơi của loại quái ngư kia, nên tốc độ mới được cải thiện.

Cũng may vận khí lần này của Lâm Vân không tệ. Chỉ mất có ba ngày là phát hiện ra một hòn đảo nhỏ. Đã quá chán ở trong nước rồi, nhìn thấy có đất liền, Lâm Vân đâu còn do dự liền, liền lập tức đi lên đảo nhỏ. Lâm Vân đi lên liền nằm xuống bờ cát, không muốn nhúc nhích. Đã hơn một năm, bị giam trong lồng thiết, lại ngâm trong nước nhiều tháng đến da cũng phải trắng bệch, cuối cùng mới lên được bờ.

Cho nên hắn muốn nằm ở đây một lúc không nhúc nhích. Hai tiếng sau, Lâm Vân mới đứng lên. Thấy quần áo của mình cũng bị nước ngâm tả tơi, không thành bộ dáng.

Lâm Vân thở dài, xem ra mình có số phải mặc áo rách rồi. Cứ một khoảng thời gian lại phải ăn mặc như kẻ lang thang. Cũng may nơi này là một đảo hoang. Hiện tại tốt nhất là đi tới một chỗ nào đó rửa sạch sẽ quần áo, rồi tắm rửa môt lát. Ngâm trong nước biển mặn ba ngày cũng có chút khó chịu.

Nhìn lướt qua hoang đảo, đây không phải là hòn đảo lớn, diện tích chỉ khoảng 3km2. Trên đào còn nhiều rừng cây và bụi cỏ. Còn chưa đi vào sâu thì Lâm Vân đã phát hiện ra một cái hồ nhỏ, nếm thử môt chút thì là nước ngọt.

Với tu vị hiện tại của Lâm Vân, không cần đi xem xét, cũng biết hòn đảo này không có người, mà chỉ có một mình hắn. Còn động vật, thì không biết là con gì, nghe thanh âm thì có vẻ nhàn nhã. Lâm Vân cởi hết quần áo trên người, rồi dùng nước hồ giặt sạch sẽ. Tuy hối hận mình không mua thêm vài bộ để trong Tinh Giới, nhưng cũng may bộ quần áo này còn có thể mặc được.

Làn da vốn trắng bệch do bị ngâm nước quá lâu, sau hai giờ nghỉ ngơi, đã chậm rãi khôi phục bình thường. Lâm Vân mặc xong quần áo, vận chuyển tinh lực để hong khô. Chỉ là tóc hơi dài cái này cũng không thể làm gì được. Đã hơn một năm không cắt tóc thì lo chả thế. Hiện tại việc đầu tiên là muốn xem trên đảo này có cái gì không. Rồi làm tạm một chỗ ở, đợi thuyền đi ngang qua đây thì gọi. Nhưng Lâm Vân lo lắng nhất không phải điều này. Điều mà hắn lo lắng nất chính là còn mấy tháng nữa là tới thời điểm cuộc ước hẹn với Vũ Tích rồi. Nếu lúc đó mà mình không xuất hiện, vậy thì thảm.

Nếu không phải vì chuyện này, sống trên đảo vài năm Lâm Vân cũng không sốt ruột. Nơi này so với cái lồng sắt ở dưới chân núi Tây Lương còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Chính là vì nhớ Vũ Tích, mà khiến Lâm Vân như ngồi bàn chông. Mà hắn cũng không biết hôm nay chính xác là ngày bao nhiêu.

Tạm thời buông lỏng tâm tình, Lâm Vân đi xem xét hòn đảo này một phen. Không ngờ nơi này có rất nhiều hoa quả vô danh. Một vài con gà rừng và vài loài chim nhìn thấy Lâm Vân cũng không sợ hãi. Đoán chừng nơi này rất ít người tới. Một ngọn núi khá lớn mọc ở biên giới hòn đảo. Lâm Vân thấy hòn đảo này quả thực quá nhỏ, chắc chỉ có thể đào một cái động trên núi rồi ở tạm. Sớm biết như vậy thì mình đã không vứt bỏ cái lều ở khu rừng rậm Amazon rồi. Tuy nhiên ở trong núi chắc cũng an toàn hơn một chút.

Với vách núi bình thường này, Lâm Vân chỉ cần một cây gỗ cứng, rồi dùng hai tiếng đồng hồ là đào xong một cái hang rộng khoảng 10m2, đủ để ở trong đó. Sau khi dọn sạch sẽ bên trong, Lâm Vân lại lấy ít cỏ khô trải lên, lấy vài thứ lót bụng rồi chuẩn bị ngủ một giấc. Một mực tu luyện và chạy nước rút, cơ hồ hắn còn chưa có một lần nghỉ ngơi thoải mái. Hiện tại Lâm Vân chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi. Hắn muốn dành riêng vài ngày chỉ để nghỉ ngơi. Vì vậy vừa mới nằm xuống bãi cỏ, Lâm Vân liền đi vào giấc ngủ.

….

Liễu Nhược Sương hiện tại rất phiền não. Không phải vì Dưỡng Tâm Hoàn không bán được mà là vì bán quá chạy mà phiền não. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, công ty dược nghiệp Liễu thị đã trở thành một trong những công ty thuốc đứng đầu cả nước.

Dưỡng Tâm Hoàn bán chạy, công ty dược nghiệp Liễu thị nhanh chóng trở thành một công ty khổng lồ, các khoản lợi nhuận liên tục kéo tới. Nhưng chính vì vậy mà nàng dần bị cắt bỏ quyền lực. Vài người anh trai và chú bác đều muốn tranh dành công ty. Còn Liễu Nhược Sương thì đang có xu thế bị mất địa vị hiện tại.

Kỳ thực cho dù bị mất quyền lực, nàng cũng không cảm thấy cái gì. Mục tiêu của đời nàng không phải là làm chủ công ty và kiếm tiền, mà là muốn nghiên cứu ra các loại dược phẩm mới. Nàng đã quyết định thời gian hai năm đến hạn thì sẽ giao Dưỡng Tâm Hoàn cho tập đoàn Vân Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.