Chú ý tới biểu lộ kỳ quái của Cam Dao, Lâm Vân chỉ đơn giản nói:
- Không biết cô có ý kiến nào hay hay không? Nếu có cô nói đi.
- Lâm quản lý, tôi cảm thấy, phần kiểu dáng và phần nắm bắt xu hướng thị
trường áo lót của công ty của chúng ta không thể so sánh được với Hòa
Phong. Nếu công ty Hồng Tường của chúng ta muốn lần nữa đứng vững gót
chân ở Phụng Tân. Như vậy, việc chúng ta cần làm là thiết kế thêm kiểu
dáng và chủng loại. Ngoài ra chúng ta phải tìm hiểu thêm xu hướng thời
trang mới nhất của thị trường.
- KỲ thực, dịch vụ quảng cáo sản
phẩm của chúng ta ở Phụng Tân trên cơ bản đã không còn. Cho nên chúng ta phải xây dựng lại dịch vụ này. Một khi công ty Hồng Tường của chúng ta
gia tăng thêm nhiều kiẩu dáng và chủng loại áo lót. Như vậy chúng ta có
thể đẩy mạnh quảng cáo và tuyên truyền.
- Sản phẩm áo lót của
Hồng Tường vốn là sản phẩm được ưa chuộng nhiều nhất ở Tô Nam. Hiện tại, sở dĩ bị Hòa Phong chiếm hết thị phần, phải rời đi Phụng Tân. Bởi vì
sản phầm của chúng ta không theo kịp xu hướng của thị trường. Một khi
chúng ta có thể đuổi kịp, vậy thì nhãn hiệu của Hồng Tường ở Phụng Tân
vẫn có một chút sức thuyết phục. Dù sao, Hòa Phong mới tới nơi này được
nửa năm. Chúng ta còn có có cơ hội. Nếu để cho Hòa Phong đứng vững gót
chân, vậy thì Hồng Tường chắc chắn sẽ bị loại bỏ.
Cam Dao thấy
Lâm Vân cũng không có ý trách tội mình, liền một hơi nói hết kế hoạch
vốn giấu trong lòng từ bấy lâu, rồi mới ngồi xuống.
Cam Dao vừa
nói xong, mọi người, kể cả Lâm Vân đều nhìn sang Cam Dao. Trong lòng tự
nhủ: Cô nàng này hẳn là đã suy đi tính lại, mới có thể nói trôi chảy như vậy.
- Cô đã biết trong đó lợi và hại. Vì sao không nói với vài vị quản lý trước, mà tới tận bây giờ mới nói với tôi?
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Cam Dao hỏi.
- Tôi...Bởi vì tôi không có cơ hội nói ra.
Cam Dao nói xong thần sắc có chút ảm đạm.
Lâm Vân liền hiểu. Không phải là Cam Dao không muốn nói ra ý kiến của mình, mà là nàng chỉ là một người bán hàng nho nhỏ. Trước kia mỗi lần họp
chắc nàng không có cơ hội được ngồi ở đây thảo luận. Không chỉ nói Cam
Dao. Lâm Vân đoán chừng vài vị ở đây đều là lần đầu tiên được tham dự
cuộc họp. Cũng đúng, họp hành thảo luận là chuyện của ban lãnh đạo, bọn
họ có quan hệ gì?
Lãnh đạo nhìn vấn đề.,một người bán hàng cấp
dưới có thể nói ra ý kiến của mình sao? Đáp án đơn giản này, có lẽ ai
cũng biết. Nhưng về phần, vì sao các quản lý trước không đi làm, chắc
hắn có đủ loại nguyên nhân.
Có lẽ, họ đã sớm có ý định đầu nhập
vào Hòa Phong, nên không muốn vất vả bày mưu tính kế cho Hồng Tường. Có
lẽ cho rằng, cho dù nghĩ ra biện pháp, nhưng để làm được lại vô cùng khó khăn. Không nói tới việc thiết kế ra kiểu dáng mới phải mất thời gian
tương đối dài. Mà chờ ngươi thiết kế ra sản phẩm mới thì cũng đã muộn.
Đã biết không làm được, còn không bằng nghĩ tới tiền đồ tiếp theo của
mình.
Sản xuất ra sản phẩm riêng của công ty? Phải đợi tới khi
nào? Phương án này khẳng định không được. Chín người ở đây, ngoại trừ
Cam Dao ra, những người còn lại toàn bộ đều là hỗn ăn chờ giải tán.
Lâm Vân bị tinh thần hết lòng vì công việc của Cam Dao làm cảm động. Một
công ty có một nhân viên như vậy, không thể không nói là sự may mắn của
công ty đó. Nhìn vẻ hối hận vừa rồi của nàng vì phản bác mình, có lẽ
nàng ấy sợ bị mất công việc này.
Cộng thêm việc nàng ấy thiếu
tiền nhà, phải mời thêm một người bạn cùng phòng, Lâm Vân khăng định
tình cảnh của Cam Dao đang khá túng quẫn. Vì vậy mà công việc này càng
quan trọng hơn với nàng ấy.
Cũng đúng, lúc trước khi mình không
có công việc, không phài đã phải tới vòi nước công cộng uống nước sao,
phải sống ở dưới gầm cầu sao? Cũng không thể để cho một cô gái đi tới
vòm cầu sinh sống. Huống hồ Lâm Vân có ấn tượng tốt với nàng. Vô luận là về tinh thần làm việc chuyên nghiệp của nàng, hay vẻ đẹp tiềm ần bên
trong nàng. Thậm chí Lâm Vân còn có thể từ trên người Cam Dao, tìm được
một chút bóng dáng của vị hôn thê ở đại lục Thiên Hồng. Hai người đều có vẻ đẹp tiềm ẩn, người bình thường rất khó nhìn ra.
Mình cũng nhờ nàng mà mới tìm được chỗ ở. Đây là một cô gái tốt, vậy thì nên nghĩ cách giúp nàng ấy.
Người còn lại đều im lặng, nhìn về Lâm Vân. Thấy hắn một mực trầm tư, đoán
rằng hôm nay có thế là ngày cuối cùng ở công ty này. Ai cũng biết Cam
Dao nói có đạo lý. Có đạo lý, là vì nàng nói đúng trọng tâm vấn đề của
Hồng Tường. Nói không có đạo lý, là vì biện pháp của nàng ấy, đơn giản
là không thực tế.
Thị trường sẽ không chờ ngươi. Sẽ không chờ
tới khi ngươi đứng song song với Hòa Phong rồi mới khởi động. Khi ngươi
phát hiện người khác đã đứng thật lâu ở đây, mà ngươi vẫn còn phải tiếp
tục theo đuổi.
- Hiện tại ở Phụng Tân, chúng ta còn có nhà máy sản xuất trang phục không?
Lâm Vân suy nghĩ nửa ngày. Ngẩng đầu nhìn mọi người hỏi.
- Có một nhà máy, nhưng đã lâu không có hoạt động. Ta chính là từ nhà máy sản xuất trang phục tới đây.
Hồ Thanh tranh thủ nói.
- Cam Dao, hiện tại chúng ta còn mấy quầy hàng?
Lâm Vân nhìn Cam Dao hỏi.
- Hiện tại chỉ còn có năm quầy hàng. Trên thực tế, chỉ có ba quầy là còn tiếp tục bán.
Cam Dao thành thật trả lời. Kỳ thực, ba quầy hàng còn lại, sớm hay muộn
cũng phải đóng cửa. Chẳng những sinh ý kém, còn bị sản phẩm của Hòa
Phong từ từ cắn nuốt.
- Tốt lắm, hiện tại ở chỗ này có chín
người, ai nguyện ý tiếp tục ở lại Hồng Tường, thì ngày mai tới nơi này
ký hợp đồng mới. Cam đoan sẽ không rời Hồng Tường trong ba năm. Đương
nhiên ngoại trừ khi công ty đóng cửa. Hơn nữa, một khi đã ký hợp đồng
mới, công việc buôn bán của Hồng Tường sẽ thuộc về cơ mật. Nếu có ai dám tiết lộ nửa điểm, sẽ chịu trách nhiệm về pháp luật. Đồng thời phải bồi
thường tổn thất của công ty là 1 triệu nguyên.
Lâm Vân nói xong, nhìn chằm chằm vào mấy người ở đây, chờ bọn họ tỏ thái độ.
Mấy người ở đây nghe tới đoạn Lâm Vân nói một lần nữa ký hợp đồng, hơn nữa
cam đoan việc làm trong ba năm, ngoại trừ khi Hồng Tường đóng cửa. Trong nội tâm đều rất cao hứng, vốn chúng ta tới nơi này chỉ là vì an nhàn
kiếm tiền, ai nguyện ý rời đi. Người đó chính là tên điên.
Nhưng
khi nghe tới Lâm Vân nói ai tiết lộ ra chuyện của công ty, sẽ phải bồi
thường 1 triệu nguyên. Má ơi, cho dù mang mình đi bán, cũng không bán
được 1 triệu nguyên. Ai biết ngươi quy định giữ bí mật là cái gì. Vạn
nhất ngươi lừa bịp tống tiền chúng ta, thì chúng ta đi đâu mà kiện.
- Yên tâm, làm lại hợp đồng chỉ vì cam đoan các vị ở đây không tùy tiện
tiết lộ ra công việc của công ty, chứ không phải vì muốn các ngươi bồi
số tiền ấy. Có lẽ, sấ tiền ấy đối với các ngươi là nhiều, nhưng đối với
tập đoàn Hồng Hải, thật không đáng là bao nhiêu. Cho nên, bồi tiền không phải là mục đích chủ yếu. Mục đích chủ yếu vẫn là muốn mọi người giữ bí mật cho công ty.
Lâm Vân thấy mọi người do dự. thuận miệng giải thích.
- Ta đồng ý ký kết.
Cam Dao không chút do dự nói. Dù sao nàng cũng không có khả năng tiết lộ
việc cơ mật của công ty. Nàng chỉ cần không mất công việc ở đây là được
rồi.
- Ta cũng đồng ý.
Nói chuyện chính là Hồ Thanh. Y vốn là nhân viên của nhà máy sàn xuất trang phục. Bởi vì mọi người đi hết,
nên y muốn bộc lộ tài năng của mình. Trong lòng y nghĩ, chắc chắn mình
sẽ không tiết lộ cơ mật của công ty. Dù sao, ở lại công ty này, còn tốt
hơn đi ra ngoài tìm công việc khác.