Ra quán ăn, Lâm Vân nói với ba người Lưu Chính Văn.
- Vậy cậu nên về trường học sớm nhé. Chúng mình đi trước đây.
Lưu Chính Văn, Phương Tường, Thạch Lập cáo từ Lâm Vân rồi trực tiếp về trường học.
Lâm Vân vừa định tìm hiểu xem kẻ theo dõi mình kia là ai, mà phải dùng ánh
mắt cừu hận như thế nhìn mình. Thì có một mùi thơm theo làn gió bay tới.
- Chào anh, sao anh không cùng bạn về trường học mà một mình ở chỗ này.
Lâm Vân quay đầu lại thì trông thấy hai cô gái ngồi ở cái bàn kia. Cô gái
hỏi mình hình như tên là Bồi Ni. Lâm Vân âm thầm cười lạnh, hắn đã biết
mục đích của cô gái này.
- Buổi tối không có việc gì, tôi muốn đi ra ngoài tìm chút kích thích.
Lâm Vân lập tức trả lời, bởi vì mùi thơm của cô gái này làm hỏng hết cảm
giác của hắn. Trong lòng căm tức, giờ thì không cảm nhận được dấu vết
của người kia rồi.
- Vậy thì quá tốt, nếu không chúng ta đi đâu uống giải sầu. Bọn em cũng cảm thấy rất nhàm chán.
Cô gái tên Bồi Ni kia nói.
Lâm Vân lại càng căm tức. Có lẽ người theo dõi mình kia đã rời đi rồi. Bị
người khác nhìn chằm chàm, lại không biết là ai, khiến Lâm Vân rất không thoải mái. Quay đầu nhìn hai nữ nhân này nói:
- Bao nhiêu tiền một đêm?
Hai nữ nhân sững sờ, người này thật là trực tiếp, nào có người nào lại nói
như vậy? Rõ ràng coi hai người là gái làng chơi. Khuôn mặt hai người lúc trắng lúc hồng. Mà cô gái phục vụ cảm ơn Lâm Vân kia, bởi vì Lâm Vân
vẫn chưa đi, nên vẫn đứng ở đó. Nàng ta nghe Lâm Vân nói như vậy, cũng
không biết nên nói với anh chàng này như thế nào.
Người này ra tay hào phóng như vậy, không ngờ lại là một khách làng chơi.
- Em là Tiểu Phương, đây là bạn em Bồi Ni. Anh có lẽ đã hiểu lầm ý của
bọn em. Nếu mọi người đều cảm thấy nhàm chán, sao không tới một chỗ tâm
sự.
Nữ nhân lớn tuổi hơn lập tức chuyển chủ đề để đôi bên đỡ xấu hổ.
Nếu không phải vì cô ta cho rằng Lâm Vân là kẻ có tiền, thì cần gì phải
tốn miệng lưỡi với hắn.
Người ra tay hào phóng như vậy quả thật
ít thấy. Ăn một bữa cơm tốn hơn hai mươi nghìn nguyên, mà lông mày không nhăn lại chút nào. Tiền boa cũng không cần đếm, có bao nhiêu tiền mặt
thì cho hết cô nhân viên. Người này ăn mặc đơn giản như vậy có lẽ có sở
thích giả heo ăn thịt hổ. Loại người này nếu không nịnh bợ, chị Phương
ta coi như sống uổng. Ngẫm lại, mình với Bồi Ni tới nơi này ăn cơm mất
mấy ngàn, mà số tiền này là do hai người có thẻ ưu đãi của chủ nhà hàng
cho.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào nữ nhân họ Phương, nhưng tâm thần vẫn một mực chú ý tới xung quanh. Kỳ quái chính là, không còn phát hiện cảm giác bị theo dõi. Chẳng lẽ mình cảm giác sai lầm? Lâm Vân quay đầu
nói với nữ nhân họ Phương kia:
- Tốt, vậy còn do dự gì nữa, đến chỗ nào thì dẫn đường đi.
Hai nữ nhân nghe Lâm Vân nói vậy đều âm thầm vui mừng, kích động đi tới hai bên ôm cánh tay Lâm Vân rồi rời đi. Nhân viên phục vụ trông thấy một
màn như vậy, không khỏi lắc đầu. Tự nhủ, những người có tiền đều là như
vậy.
Lâm Vân vừa đi vừa câu có câu không nói chuyện với hai
người, nhưng tâm thần vẫn phóng ở phía sau. Hắn muốn nhìn người kia có
đuổi theo mình hay không. Quen thuộc dần với mùi của hai cô nàng này,
Lâm Vân rất nhanh cảm nhận được kẻ theo dõi mình kia. Rõ ràng không phải là một người, mà là ba người.
Mà trong đó hình như là một nữ nhân. Lâm Vân âm thầm buồn bực, không biết mình đã từng đắc tội với một nữ nhân nào nhỉ?
- Anh tên là gì? Chúng em còn không biết tên anh?
Bồi Ni giòn thanh hỏi Lâm Vân.
- Hỏi tên làm gì, mọi người chỉ là chơi đùa một đêm rồi chia tay mà thôi. Vui vẻ là được.
Lâm Vân vẻ ngoài thì cười mà trong lòng không cười nói.
- Đúng vậy, xem ra là chúng em lạc hậu. Mà tuổi của anh không lớn thì phải?
Tuy Lâm Vân ít nói, nhưng cô nàng Bồi Ni này vẫn rất nhiệt tình hỏi han,
thanh âm càng ngày càng giòn. Lâm Vân nghe vậy mà toàn thân nổi da gà.
- Kỳ thực, anh thích mấy chuyện cường bạo, tự nguyện cũng không sao cả,
nhưng anh làm chuyện đó thô lỗ lắm. Mà anh thích nhất là mấy cô em đi
đêm một mình, hắc hắc..
Lâm Vân nói xong liền cười lạnh.
Hai
nàng nghe Lâm Vân nói vậy, rùng mình một cái, đột nhiên có chút sợ hãi.
Loại chuyện này xem trên thời sự đã thấy nhiều. Vạn nhất người này chính là kẻ biến thái thì phải làm sao bây giờ?
- Hắc hắc, có một cô
gái nhỏ tới đây. Để anh tới bắt cô ta trước, các em chờ ở đây nhé. Đợi
anh bắt về, rồi mấy người chúng ta ở trên giường lớn chơi đùa.
Lâm
Vân cười, nói xong, lập tức lui về sau vài chục bước, động tác nhanh như điện. Trong chớp mắt đã đi tới trước mặt cô gái theo dõi mình kia. Đưa
tay bắt lấy cổ tay của cô gái, thậm chí cô gái còn chưa kịp phản ứng.
- Anh muốn làm gì?
Cô gái này bất ngờ bị chộp, vội vàng kêu lên.
- Tôi muốn làm gì? Cô nói xem, trời tối như vậy, tôi là một nam nhân, bắt lấy một nữ nhân, có thể làm gì? Cô không nghĩ ra sao? Dù sao chuyện này chắc cô cũng hiểu. Nói không chừng kinh nghiệm của cô còn phong phú hơn tôi nhiều. Trước sờ sờ ngực của cô xem, có phải là hàng thật không.
Thanh âm của Lâm Vân vẫn lanh buốt như trong hầm bằng truyền tới, bàn tay thì trực tiếp chạm vào bộ ngực vô cùng đầy đặn của cô gái.
Hai nữ
nhân kia thấy Lâm Vân đúng thật là một sắc ma, sợ tợi mức không dám nhìn nữa, vội vàng bỏ chạy. Lâm Vân thấy hai bà tám kia chạy đi, trong lòng
vui vẻ vì vứt đi một phiền toái.
- Lưu manh, bỏ tay của anh ra.
Cô gái này thấy Lâm Vân lại dám sờ vào ngực của mình, liền thét lên một tiếng. Nước mắt dã đảo quanh.
- Lưu manh thì sao? Tuy nhiên cô cũng đừng quá đề cao mình, loại nữ nhân như cô còn không đủ để tôi đùa giỡn lưu manh.
Lời này của Lâm Vân khiến nước mắt của cô gái không kìm được nữa, lã chã
rời xuống. Tuy mình chưa không tính là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng tốt xấu
cũng coi như là xinh đẹp. Thậm chí có thể nói là mỹ nữ. Nhưng người này
rõ ràng chiếm tiện nghi của mình lại còn khoe mẽ.
Lâm Vân bỏ tay ra, nhưng trong tay đã có thêm một khẩu súng ngắn.
- Không sai a, khẩu súng ngắn này thật có diễm phúc. Có thể ở trong ngực của cô một lúc lâu, hắc hắc…
Lâm Vân đánh giá khẩu súng trong tay. Đây là một khẩu súng ngắn màu nâu,
chế tạo rất tinh tế, vừa nhìn là biết nó có giá trị xa xỉ.
Lâm
Vân đã nhận ra cô gái này chính là nữ tặc ăn trộm Ngũ Thải Phỉ trên xe
lửa lần trước. Khó trách cô ta lại dùng ánh mắt cừu hận như vậy nhìn
mình. Nguyên lai là cô ta đã nhận ra mình.
- Súng ngắn không kém, nhưng tôi là người không thích bị người khác dùng súng chỉ vào người.
- Tuy nhiên cây súng ngắn này không có chút uy hiếp nào với tôi đâu. Nên
tôi sẽ giúp cô bảo quản khẩu súng này. Nếu tiếp tục để trong ngực của
cô, chỉ sợ ngực của cô sẽ biến dạng. Lúc đó không ai lấy thì khổ.
Lâm Vân nói xong, nhìn chằm chàm vào bộ ngực của cô gái kia. Cẩn thận nhìn tới nhìn lui, vừa rồi sờ vào cảm giác thật không sai.
Cô gái này mặc 'Vân Tằm Miên' trong người, nói rõ là có tiền. Vì sao phải
làm nghề trôm cướp? Không biết là của tổ chức nào? Mà bọn họ muốn Ngũ
Thải Phỉ làm gi? Tuy Lâm Vân không có hứng thú gì với đám người này,
nhưng đám người nếu cứ theo dõi hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không
khách khí.
Cô gái kia thấy Lâm Vân vẫn nhìn chằm chằm vào ngực
của nàng, trong lòng tự nhủ, súng ngươi đều cầm đi rồi, còn nhìn chằm
chằm vào ta làm gì? Đột nhiên nàng có chút sợ hãi:
- Anh, anh định làm gì?
- Cô cứ nói đi. Tuy tướng mạo của cô bình thường, nhưng miễn cưỡng có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi. Đi thôi, còn sững sờ ở đây làm gì?
Tìm nơi nào thoáng mát rồi nói sau. Đúng rồi, trên người của cô có tiền
không? Trên người của tôi không còn nhiều tiền mặt lắm, nói không chừng
cần phải tốn tiền thuê phòng nghỉ.
Lâm Vân nhìn cô gái, cười đầy gian tà.
Cô gái này nghe Lâm Vân nói vậy, rùng mình một cái. Ánh mắt của hắn giống
như sắc lang vậy, quà thực như muốn nhìn thấu thân hình của mình. Hỗn
đản này còn nói tướng mạo của mình bình thường, chỉ miễn cường thỏa mãn
hắn? Còn nói hắn không còn nhiều tiền lắm, thuê phòng nghỉ còn bắt mình
xuất tiền. Người này có phải hay không là một ác ma? Cô gái càng nghĩ
càng sợ.
Lâm Vân nói đến đây, đột nhiên gõ ngất xỉu cô gái rồi
dùng tay đỡ. Thân hình đột nhiên nhảy lên cao ba mét, rồi bay ra đằng
sau vài mét. Một tên nam tử cầm súng ngắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị
Lâm Vân đánh một chưởng vào ngực. Nhất thời còn không té xỉu, mà lảo đảo lùi về sau mấy bước, chạm vào bức tường, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lâm
Vân. Biểu hiện của Lâm Vân vượt qua sự tưởng tượng của y. Một người có
thể thoáng chốc nhảy lên cao như vậy, lại bay vài mét đánh trúng vào
người mình, đây là người sao?
Lâm Vân tiến lên, lại một cước đá
ngất tên nàm tử này. Rút thắt lưng của y ra, trói y với cô gái kia lại,
rồi kéo tới một góc hẻo lánh. Lâm Vân đá tỉnh cô gái, sau đó cẩn thận
dùng tinh thần dò xét bồn phía tìm tên nam tử còn lại. Đến hiện giờ vẫn
chưa phát hiện tung tích của y.
Cô gái ki bị Lâm Vân đá tỉnh,
hoảng sợ nhìn Lâm Vân. Sự lợi hai của Lâm Vân vượt quá dự liệu của nàng. Ba người tới, từ lúc vô tình phát hiện Lâm Vân, đến hiện tại theo dõi,
vậy mà hắn đã bắt được hai người mình. Mà đồng bọn của mình thì đang hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh. Đây là công phu gì vậy?
- Anh là ai? Vì sao muốn bắt tôi? Tôi….
Cô gái kia kêu lên hỏi, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Vân chặn lại.
- Vì sao tôi muốn bắt cô, cô là người rõ hơn ai hết. Tôi thật vất vả mới
tìm được hai mỹ nữ để giải khuây, chỉ vì bị các ngươi theo dõi, mà làm
hỏng chuyện tốt của tôi. Cô nói xem tôi có nên tức giận hay không?
Lâm Vân tiếu lý tàng đao (nụ cười mang theo ác ý) nói. Nghe Lâm Vân nói
vậy, trong nội tâm của cô gái có chút buông lỏng. Âm thầm tự nhủ, quả
nhiên tên này chưa nhận ra mình. Mà thân thủ của hắn thật không bình
thường. Mình theo dõi xa như vậy cũng bị phát hiện. Dạ Hổ ở xa hơn cũng
bị hắn bắt. Cũng may là Vương Chu đã chạy thoát. Chắc người này còn chưa phát hiện ra mục đích theo dõi của mình.
- Tôi nhìn nhầm anh thành một người khác mới theo dõi. Về sau thì mới biết là mình lầm. Thực là xin lỗi.
Cô gái giả vờ bất an và ra vẻ hối lỗi nói.
- A, kỳ thực thả cô cũng không sao. Chỉ là hai nữ nhân mà ta muốn qua đêm kia vì cô mà bọn họ bỏ chạy. Cô xem, đêm dài như thế, thật khó vượt qua một mình a.
Lâm Vân nói xong, hai con mắt không ngừng chuyển chuyển trên bộ ngực của cô gái.