Lâm Vân lau lau mồ hôi trên mặt. Tuy trợ giúp Diệp Sở Thiên trị bệnh ung
thư gan khiến cho hắn tốn không ít lực lượng Tinh Vân, nhưng so với việc tăng cường kinh mạch cho Hàn Vũ Tích, thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thu hồi kim châm, trong lòng Lâm Vân tự nhủ, dùng kim châm chữa bệnh cũng
không tệ lắm. Các tế bào ung thư trong cơ thể Diệp Sở Thiên đều đã bị
mình dùng kim châm chặn mất sinh cơ. Chỉ cần qua mấy ngày sau, các tế
bào ung thư trong cơ thể của Diệp Sở Thiên sẽ bị chết hết. Cuối cùng
biến thành tạp chất bài xuất ra ngoài cơ thể. Mình chỉ cần cho ông ta
uống thêm vài thang thuốc là đủ.
- Lâm lão đệ, không phải đệ đã chữa xong bệnh cho ta rồi chứ?
Diệp Sở Thiên thấy Lâm Vân rút ra kim châm, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Không sai, bệnh của lão ca hẳn là đã tốt. Lão ca chỉ cần uống thêm vài
thang thuốc là ổn rồi. Chẳng lẽ lão ca còn chưa cảm giác gì sao?
Lâm Vân nhìn Diệp Sở Thiên hỏi.
- Ta chỉ cảm thấy lúc đệ đâm kim châm vào người, toàn thân đều cảm thấy
ngứa ngứa. Sau đó lại giống như có một ngọn núi lửa đang bốc cháy trong
người. Nhưng kỳ quái chính là, ta không cảm thấy có chút đau đớn nào.
Diệp Sở Thiên nói xong, liền thử đứng lên.
Ngây lập tức, khuôn mặt của ông ta hiện lên vẻ kinh hỉ. Vốn cảm giác đau đớn toàn thân lúc trước đã không còn. Thân thể trở nên thoải mái hơn trước
rất nhiều. Chẳng lẽ bệnh của mình đã khỏi? Không ngờ trên thế giới lại
có y thuật thần kỳ như vậy. Đây quả thưc không thể gọi là y thuật, mà
nên gọi là thần thuật.
- Lâm lão đệ, hiện tại ta cảm thấy thân
thể rất tốt. Đệ quả thật là thần nhân a. Nói thật, ta chưa bao giờ nghĩ
tới bệnh của ta có thể khỏi. Ta chỉ là nhìn thấy đệ nói rất thoải mái,
mới cho đệ thử xem. Thật không ngờ. Đúng là thần nhân, thần nhân.
Diệp Sở Thiên kích động nói.
Thế giới này lại có y thuật lợi hại như vậy? May mắn là ngày đó mình quen
biết được hắn. Cũng không phải ông ta sợ chết, nhưng nếu có thể không
chết, ai lại nguyện ý đi tìm cái chết? Hơn nữa, lúc còn sống còn có thể
quen biết một nhân vật thần kỳ như Lâm Vân, ông ta đã thấy mình rất may
mắn.
- Còn mong Diệp lão ca giữ bí mật về chuyện ta biết y thuật.
Lâm Vân mỉm cười nói với Diệp Sở Thiên. Hắn không muốn tuyệt kỹ của mình bị truyền đi ra ngoài, nếu ai cũng biết, sau này hắn đừng mong có một ngày bình tĩnh sinh sống. Nói gì tới chuyện tu luyện.
Diệp Sở Thiên
nghe vậy liền sững sờ. Lập tức hiểu ý của lâm Vân, hẳn là do hắn không
thích nổi danh. Cũng là, một cao nhân ẩn dật như hắn, cần gì phải quan
tâm một ít hư danh của thế tục. Ông ta liền nói:
- Ta sẽ giữ bí mật. Lâm lão đệ, mạng già của ta được đệ kéo về, hôm nay không say không về.
Lâm Vân khoát khoát tay nói ra:
- Diệp lão ca, huynh muốn uống rượu thì đợi ba tháng sau mới được uống.
Ta sẽ cho huynh vài thang thuốc, huynh uống hai tuần, lại nghỉ ngơi một
thời gian ngắn, bệnh tình liền tốt.
- Vậy thì ta nghe lão đệ.
Thanh âm của Diệp Sở Thiên rất to, có thể thấy tâm tình của ông ta hiện tại rất tốt.
Lục Dược và vợ chồng Diệp Vũ Phong ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nói chuyện
to rõ của Diệp Sở Thiên, đều thở phào nhẹ nhõm. Trước kia, tuy để cho
Lâm Vân chữa bệnh là nghĩ đem ngựa chết thành ngựa sống. Đây là chuyện
mà Diệp Vũ Phong cũng rất bất đắc dĩ. Hiện tại nghe thấy thanh âm tràn
đầy khí lực của phụ thân, chỉ biết, cho dù cha mình chưa chữa khỏi hết
bệnh, nhưng khẳng định đã tốt hơn lúc trước.
Lâm Vân mở cửa, Lục Dược và vợ chồng Diệp Vũ Phong lo lắng đứng ở cửa ra vào.
- Cha, cha làm sao rồi?
Vợ chồng Diệp Vũ Phong đồng thời hỏi Diệp Sở Thiên. Chứng tỏ trong lòng họ vẫn còn lo lắng.
- Ha ha, Lâm lão đệ thật sự là thần nhân. Bệnh của cha đã chữa khỏi hoàn toàn. Kỳ nhân, kỳ nhân a.
Đến tận bây giờ, Diệp Sở Thiên còn chưa tin mình đã khỏi bệnh. Nhưng trên
người đã không còn cảm giác đau đớn hay không thoải mái như trước, không khỏi tin hoàn toàn.
Mấy người đứng ở cửa đều há hốc mồm. Không
ai tin đây là thật. Bọn họ chỉ nghĩ, cho dù Lâm Vân có thể nhìn ra bệnh
của Diệp Sở Thiên, nhưng nhiều nhất là trợ giúp ông ấy giảm bớt sự đau
khổ của căn bệnh mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Sở Phong
muốn dẫn cha mình tới nhờ Lâm Vân trị liệu.
Nhưng thật không ngờ, Lâm Vân không những chữa khỏi bệnh cho phụ thân, hơn nữa còn nhanh
chóng, triệt để như vậy. Phải biết rằng, đây chính là bệnh ung thư a.
Còn ngạc nhiên hơn, chính là phụ thân vừa mới được chữa bệnh, nhưng tinh thần lại càng trở nên phấn chấn hơn trước, không có dấu hiệu mệt mỏi
như một người bệnh bình thường.
Ung thư đối với người khác mà
nói, quả thực rất khó trị hết. Nhưng với một người có lực lượng Tinh
Vân, lại là cao thủ y học như Lâm Vân, căn bản là không có vấn đề. Lâm
Vân chỉ cần chặt đứt cơ hội sinh trưởng của tế bào ung thư là căn bệnh
được giải trừ..
Tuy nhiên, nếu không có lực lượng Tinh Vân, chỉ
dựa vào kim châm và thuốc trị bệnh, phỏng chừng cần phải mất mấy tháng.
Nếu Lâm Vân đã kết thành một sao, căn bệnh này thậm chí chỉ cần dùng 10p là xong. Đâu phải mất cả ngày trởi như hiện tại.
Diệp Vũ Phong
kích động cầm tay của Lâm Vân, không biết nên nói cái gì mới thể biểu
đạt tâm tình của mình. Vợ của Diệp Vũ Phong là Trịnh Thúy Bình thì xấu
hổ đứng bên cạnh Diệp Vũ Phong. Nàng nhớ tới lúc phụ thân bảo mình gọi
Lâm Vân là lão ca, trong lòng nàng rất không thoải mái. Không nghĩ tới,
Lâm Vân quả nhiên không phải là người thường.
- Diệp bí thư và chị dâu về sau chỉ cần gọi ta là Lâm Vân là được. Ta
xưng hô với phụ thân của các ngươi là Diệp lão ca, chỉ là ngoại lệ. Về
phần bệnh tình của Diệp lão ca, thực sự đã tốt rồi. Nhưng vẫn còn muốn
uống thêm vài thang thuốc, tĩnh dưỡng ba tháng. Tí nữa ta sẽ viết phương thuốc cho các ngươi. Ta cũng hy vọng vài vị đừng nói chuyện ta chữa
khỏi bệnh cho Diệp lão ca với những người khác.
Lục Dược thấy vợ chồng Diệp Vũ Phong xấu hổ, cười ha hả nói:
- Phía dưới đã dọn xong tiệc rượu, chúng ta đi ăn thôi.
Trong nội tâm của Lục Dược cũng âm thầm chấn động. Trước kia chỉ cảm thấy Lâm Vân không phải là người thường, lại cứu mạng của mình, mới kiệt lực kết giao. Không nghĩ tới, thực lực của Lâm Vân còn cao hơn mình dự đoán rất nhiều. Xem ra, mình nên giới thiệu Lâm Vân cho phụ thân của mình.
- Tốt, chúng ta đi xuống ăn cơm. Để ta gọi Ninh Vi.
Lâm Vân vừa muốn đi gọi Ninh Vi.
- Lâm đại ca, em tới đây Vừa rồi Lục đại ca có gọi điện cho em. Lục đại
ca đã giúp em chuẩn bị xong công việc. Chính là làm cho một ty ở Phần
Giang, cũng thuộc về tập đoàn Cảng Hải.
Nhìn Ninh Vi nói chuyện, tâm tình có vẻ không sai. Xem ra nàng rất thỏa mãn với công việc kiếm được.
- Lão đệ, nếu ngươi không có chuyện gì, mấy ngày nữa ta trở về Hồng Kong, đệ có muốn đi cùng ta về Hồng Kong chơi một chuyến không?
Lục Dược đương nhiên sẽ không cho rằng dạng người như Lâm Vân sẽ thực sự đi làm. Vì vậy mới mở miệng mời.
- Hồng Kong có gì vui mà chơi. Lâm lão đệ nếu không có chuyện gì, thì cùng ta tới kinh thành đi dạo. Tới chỗ đó mới là thú vị.
Diệp Sở Thiên trừng mắt liếc Lục Dược, rồi lại vui vẻ nói với Lâm Vân.
- Cũng tốt, nếu Lâm lão đệ tới kinh thành, vậy thì ta tạm thời không trở về Hồng Kong.
Lục Dược không dám chống đối Diệp Sở Thiên. Chỉ là nghĩ, nếu Lâm Vân muốn
đi kinh thành, mình nhất định phải đi theo. Nghĩ biện pháp muốn giới
thiệu Lâm lão đệ cho phụ thân. Người Lâm Vân này khẳng định không phải
người tầm thường.
- Ta có việc phải làm, còn kinh thành và Hồng Kong, lần sau hẵng nói. Đến, ta mời mọi người một ly.
Lâm Vân nói xong, liền nâng chén uống cạn. Nếu hiện tại mình đã không có việc gì ở đây, cũng nên đi Phụng Tân thôi.
Hào khí trên bàn cơm rất nhiệt liệt. Diệp Vũ Phong và vợ Trịnh Thúy Bình
đều rất khách khí với Lâm Vân. Ninh Vi tuy không biết Diệp Vũ Phong là
ai, nhưng nàng vẫn cảm giác y hẳn là làm việc cho chính phủ. Mà y rõ
ràng lại tôn kính với Lâm đại ca như vậy. Có thể thấy được Lâm đại ca là người có bản lĩnh lớn.
Từ lúc hắn cứu mình cho tới hiện tại,
Ninh Vi chỉ cảm thấy, ở cùng Lâm Vân thời gian càng lâu, nàng cảng không hiểu hết hắn, càng bị hắn hấp dẫn sâu hơn.
Ăn xong cơm trưa, đã tới hai giờ chiều. Lâm Vân đứng lên cáo từ mọi người.
Thấy Lâm Vân ăn cơm xong liền muốn đi, mấy người cũng rất là bất đắc dĩ. Mọi người cũng hiểu, Lâm Vân giống như thiên mã rong ruổi khắp nơi vậy, nên không có so đo.
- Lâm đại ca, chờ em chút.
Lúc mọi người tống biệt Lâm Vân, mắt thấy Lâm Vân muốn lên xe taxi rời đi, Ninh Vi lại chạy tới.