Lâm Vân không biết Lý Cầu Đạo làm cách nào sử dụng được chiêu thức đó.
Rõ ràng một chút ba động của linh lực cũng không cảm thấy.
Lại
tồn tại chiêu thức ám sát kinh khủng như vậy. Lâm Vân khẳng định chiêu
này không phải chuẩn bị từ sớm. Bởi vì Lý Cầu Đạo chắc chắn không biết
mình xuất hiện ở Tử Vân Điện.
Bất chấp Lâm Vân đã kịp thời Tinh
Dời, nhưng vòng bảo hộ Tinh Mang của hắn vẫn bị phá nát. Nhị Điện Chủ
của Tử Vân Điện quả nhiên không đơn giản.
Lâm Vân không đợi tiếng nổ mạnh dừng lại đã phóng ra Phệ Hồn Thương, không chút do dự đánh về
phía Lý Cầu Đạo. Vô luận là bí mật kinh thiên gì, nhưng cái mạng còn
quan trọng hơn. Thế giới hỗn độn là thứ tốt, nhưng nếu không có mạng để
cầm, thì cũng vô dụng.
Phệ Hồn Thương mang theo sát ý, tao thành
một tia sáng màu tím nhàn nhạt. Lý Cầu Đạo chỉ cảm thấy trong lòng lạnh
lẽo, quần áo của y đã bị nghiền nát, tỏa ra những làn khói xanh.
Từ sâu trong linh hồn, Lý Cầu Đạo biết mình nhất định phải chết ở một thương này.
Y không biết tên tu sĩ kia làm sao tránh được một chiêu kích sát của
mình. Phải biết rằng, một chiêu này y chuẩn bị dùng để đối phó với Lý
Dương. Mà tên kia rõ ràng còn chưa tới Đại Thừa Kỳ, vẫn có thể tránh
được. Thật là quỷ dị.
Lý Cầu Đạo chưa từng thấy một thương nào
làm rung động tới tận linh hồn như vậy. Khó trách Lý Dương cũng không
thể ngăn cản dù chỉ một thương.
Mà hiện tại y cũng không hơn Lý
Dương là mấy. Cho dù y có lành lặn, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng hóa
giải mà thôi. Sau đó lợi dụng thương thế đã hết, phản kích lại. Nhưng
bây giờ y không có cơ hội nào cả.
- Đừng, tôi sẽ nói bí mật đó cho cậu…
Lý Cầu Đạo vừa nói tới đây, đồng tử của y đã co rút. Y mang theo sự sợ hãi và hối hận mà chết đi.
Cho tới bây giờ, Lâm Vân chưa từng buông tha cho những kẻ có thể uy hiếp
tính mạng của mình. Huống chi kẻ có tâm kế sâu như Lý Cầu Đạo. Cho dù Lý Cầu Đạo vẫn còn bí mật, nhưng Lâm Vân không muốn biết. Điều đó chẳng có liên quan gì tới hắn cả.
Tuy nhiên, vẫn phải sưu hồn, xem có lục lọi được thông tin gì không.
Lâm Vân quát lên một tiếng, vung tay bắt lấy Nguyên Hồn nhàn nhạt sắp tiêu
tán. Tuy nhiên, đây là Nguyên Hồn của một tu sĩ Đại Thừa, cho nên trong
lúc nhất thời Lâm Vân không thu được nhiều thông tin.
Điều này
cũng liên quan tới khả năng sưu hồn thấp của Lâm Vân. Hắn chỉ biết có
một viên ngọc và một cái đỉnh âm dương. Còn cả việc Lý Cầu Đạo rất khao
khát đi tới Giản gia ở thành Thác Mã. Hình như y muốn tìm vật gì đó. Các thông tin còn lại thì không thấy gì cả.
Mặc dù biết mấy thứ đó
rất có thể liên quan tới thế giới hỗn độn mà Lý Cầu Đạo nói. Nhưng Lâm
Vân lại không biết chúng liên lạc với nhau kiểu gì.
Lâm Vân tiện
tay kiểm tra giới chỉ của Lý Cầu Đạo. Bên trong ngoại trừ vô số đan dược và linh thảo ra, còn có vài pháp bảo. Những thứ này dù rất trân quý,
nhưng đối với Lâm Vân mà nói, có cũng được, không có cũng không sao. Tài sản của hắn đã quá nhiều rồi. Tuy nhiên, hai cái hộp làm cho Lâm Vân
chú ý.
Mở cái hộp thứ nhất ra, bên trong là một cái mai rùa. Mà
điều khiến Lâm Vân ngạc nhiên, đó là chữ viết trên đó là chữ Thượng Cổ
của Hoa Quốc. Lẽ nào thứ này lưu lạc từ Địa Cầu? Hay là chữ Thượng Cổ
đến từ một nơi khác?
Lâm Vân âm thầm may mắn mình đã giết Lý Cầu
Đạo. Trên mai rùa có ghi lại cách hình thành thế giới hỗn độn. Để hình
thành nên thế giới hỗn độn, không thể thiếu ba thứ. Thứ nhất chính là
Tinh Thần Châu. Thứ hai là hai đỉnh âm dương. Thứ ba là nguyên tố Ngũ
Hành.
Những thứ khác thì Lâm Vân không biết, nhưng hắn có một
viên Tinh Thần Châu. Không biết có phải là viên Tinh Thần Châu mà đề cập trên mai rùa không? Nếu là đúng, thì cũng thật trùng hợp. Có thể nói,
vật liệu chủ thế tạo thành thế giới hỗn độn đã nằm trong tay hắn.
Lâm Vân lấy Tinh Thần Châu ra, nhìn một lúc lâu, nhưng không nhìn ra cái gì cả. Viên ngọc mà Lý Cầu Đạo nói, hẳn là viên ngọc này. Tinh Thần Châu
đã ở trên tay mình, cho dù Lý Cầu Đạo có tìm khắp nơi cũng không tìm
được.
Nói như vậy, chẳng phải y mãi mãi không tìm được thế giới
hỗn độn sao? Như thế thì có gì là bí mật kinh thiên? Loại bí mật này vô
pháp mà thực hiện được. Không đúng, một người cẩn thận như Lý Cầu Đạo đã chắc chắn như vậy, chứng tỏ y đã biết tung tích của Tinh Thần Châu.
Điều này khiến cho Lâm Vân khó hiểu. Trước kia hắn chưa từng tới Hạt
Nguyên Tinh, vì sao Lý Cầu Đạo nắm chắc là tìm được hắn, rồi từ đó tìm
được Tinh Thần Châu?
Lâm Vân thu hồi Tinh Thần Châu, vuốt vuốt
cái mai rùa, trong lòng rất nghi hoặc. Sự tin tưởng của Lý Cầu Đạo từ
đâu mà tới? Bỗng nhiên Lâm Vân cảm thấy có sự ba động yếu ớt từ cái mai
rùa. Lâm Vân hơi sửng sốt, thần thức của hắn rõ ràng cảm thấy sự ba động đang hướng về tinh giới trữ vật của hắn.
Lâm Vân lần theo hướng
ba động, thì tìm tới cái đỉnh lớn tìm được trong Tử Vân Điện. Hắn khẽ
vươn ra, cái đỉnh liền xuất hiện trên bàn tay. Lâm Vân nhìn cái đỉnh,
không thấy có biến hóa gì cả. Nhưng cái đỉnh lại khiến mai rùa biến hóa.
Cẩn thận nhìn cái đỉnh, quả nhiên ở đáy đỉnh có một chữ Dương, viết bằng
chữ Thượng Cổ. Chẳng lẽ đây chính là Dương đỉnh kia? Nếu đúng là Dương
đỉnh, thì có thể giải thích vì sao Lý Cầu Đạo có lòng tin như vậy. Thì
ra cái mai rùa này có thể chỉ dẫn nơi cất giấu những bảo vật hình thành
thế giới hỗn độn.
Nhưng Dương đỉnh ở trong kho hàng của Tử Vân
Điện rồi, vì sao Lý Cầu Đạo không chiếm lấy? Có lẽ Lý Cầu Đạo căn bản
không để Lý Dương vào mắt. Cái Dương đỉnh này, y muốn lấy khi nào thì
lấy. Thậm chí cả vị trị Đại Điện Chủ, y nếu muốn cũng có thể. Vừa nghĩ
tới đó, Lâm Vân liền minh bạch tất cả.
Như vậy, ở chỗ Giản gia
kia lẽ nào cũng có một bảo bối khác? Trong lúc nhất thời Lâm Vân không
nghĩ ra. Đành phải cất cái đỉnh đi, mở ra chiếc hộp thứ hai.
Một
khí tức cường đại mang thuộc tính Thổ tràn ra ngoài. Rõ ràng còn có khí
tức thê lương, giống với khí tức của cái đỉnh kia. Lâm Vân đang cả kinh, thì lại thấy cái mai rùa bỗng nhiên nhúc nhích.
Quả nhiên thứ
này có quan hệ với thế giới hỗn độn. Lẽ nào đây chính là nguyên tố Thổ
trong năm nguyên tố? Nhưng ở bên trong chỉ có một viên ngọc có màu nâu
của đất. Tuy nhiên, nếu nó khiến mai rùa rung động, thì chứng tỏ nó
chính là nguyên tố Thổ. Lâm Vân mừng rỡ, vội vàng đóng cái hộp lại.
Không ngờ mình lại may mắn như vậy. Thoáng cái đã tìm được hai thứ. Một là
Dương đỉnh, hai là viên ngọc mang thuộc tính Thổ. Nếu ở Giản gia kia
cũng có bảo vật thứ ba, thì việc tạo thành thế giới hỗn độn không phải
là không có khả năng.
Một khi tạo ra thế giới đó, thì sẽ tuyệt vời
như thế nào? Trong lòng Lâm Vân có chút không chờ đợi được. Có mai rùa
này rồi, thu thập các thứ không phải là một điều bất khả thi nữa rồi.
Khó trách tên Lý Cầu Đạo tự tin như vậy.