Vũ
Đình thấy trên đường đi có nhiều tu sĩ phi hành, cảm thấy hơi tò mò.
Nàng là người thích náo nhiệt, dù từ khi tới Hạt Nguyên Tinh, tính tình
trở nên trầm mặc rất nhiều. Nhưng hiện tại anh rể và chị ruột đều ở bên, tính cách nhí nhảnh năm xưa dần trở về.
Xung Hi cũng lộ ra
vẻ hiếu kỳ. Vũ Tích và Thanh Thanh thì sao cũng được. Lâm Vân thấy vậy
gật đầu. Vũ Đình đã chịu giày vò nhiều năm như vậy, đáp ứng vài yêu cầu
của nàng có là gì.
- Ừ, vậy đi ra ngoài xem.
Lâm Vân còn chưa dứt lời, Vũ Đình đã như con chim sẻ, kéo theo Xung Hi chạy lên đầu phi thuyền.
Hai nàng vừa đứng ở đó, từ rất xa cũng cho người ta một cảm giác kinh
diễm. Một số tu sĩ tự nhận là phong lưu phóng khoáng liền đi tới gần.
- Xin chào hai vị cô nương, tại hạ là Chiến Tường của phái Côn Luân.
Không biết hai vị có phải cũng muốn tới Tiểu Nguyệt Cốc hay không?
Một vị tu sĩ anh tuấn trẻ tuổi, bay tới gần Xung Hi và Vũ Đình rồi tự giới thiệu.
Lâm Vân nghe xong, âm thầm buồn cười. Xem ra Tu Chân Giới cũng không
khác gì các thành phố của Địa Cầu, lòng thích cái đẹp ai cũng có. Mà
không ngờ người này lại là đệ tử của phái Côn Luân.
Năm đó
bởi vì ân oán với lão tổ Côn Luân, hắn có dẫn theo Tĩnh Như tới Tiên
Cảnh Côn Luân để tìm lão tổ Côn Luân đòi nợ. Kết quả lão tổ đó lại bỏ
trốn không dám ra. Lúc đó phái Côn Luân có bồi thường cho hắn một ít tài sản. Lâm Vân thấy vậy cũng không có ý tính toán tiếp. Dù sao lúc ấy hắn đang nóng lòng về nhà, không còn tâm tư để tìm kiếm lão tổ Côn Luân.
Chỉ là năm đó phái Côn Luân không có một tu sĩ Hóa Thần nào. Nhưng hiện tại hẳn là đã có vài tu sĩ Hóa Thần. Ngay cả Lang Sơn Tông bài danh thứ ba cũng có hai tu sĩ Hóa Thần rồi. mà phái Côn Luân, vốn là môn phái đệ nhất của Khôn Truân Giới, Huyền Ngưng Hàn Thủy chắc là mua không ít.
- Đúng vậy, nhưng nghe anh nói tôi mới biết đó là Tiểu Nguyệt Cốc. Không biết ở đó xảy ra chuyện gì vậy?
Vũ Đình vội vàng hỏi.
Tên Chiến Tường có chút kinh ngạc nhìn Vũ Đình. Trong lòng y tự nhủ,
thì ra cô gái này chỉ vì thấy náo nhiệt mà đi tới đó. Tình tình của cô
gái này thật thuần phác.
Chiến Tường vội vàng giải thích:
- Tiếu Nguyệt Cốc là bí cảnh mới xuất hiện gần đây. Nghe nói ở bên
trong đó có rất nhiều động phủ của tu sĩ thời cổ, thiên tài địa bảo thì
càng nhiều vô số kể. Lần này, cơ hồ tất cả tông môn của Khôn Truân Giới
đều phái người tới. Phái Côn Luân của chúng tôi thì do phó chưởng môn
đích thân dẫn theo.
Lâm Vân nghe thấy là bí cảnh, động phủ
thì liền mất đi hứng thu. Hiện tại tài sản của hắn rất nhiều, chẳng muốn mày mò thêm làm gì.
Tuy nhiên, tên Chiến Tường này mới chỉ
có ba, bốn mươi tuổi đã là Kết Đan hậu kỳ. Xem ra nội tình của phái Côn
Luân rất thâm hậu.
- Anh rể, chúng ta cũng tới Tiếu Nguyệt Cốc phát tài nhé.
Lời này của Vũ Đình khiến cho các tu sĩ xung quanh suýt nữa rơi xuống đất.
Cô nương này tưởng rằng bí cảnh Tiếu Nguyệt Cốc là sân sau của nhà cô
ta chắc? Còn nói gì cái gì tới Tiếu Nguyệt Cốc phát tài? Đúng là bó tay.
Lâm Vân đành phải lắc đầu đi ra.
- A, Lâm, Lâm tiền bối…
Chiến Tường vừa nhìn thấy Lâm Vân, liền nhận ra hắn. Đây là một trong
những nhân vật mà chưởng môn đã dặn dò phải kính cẩn nếu gặp phải. Y
không ngờ chiếc phi thuyền này lại là của chưởng môn Vân Môn, nổi tiếng
khắp Khôn Truân Giới. Mà cô gái kia lại là em rể của hắn.
Ở phái
Côn Luân, có những nhân vật mà các đệ tử trong môn phái phải biết. Trong đó Lâm Vân xếp hàng thứ nhất. Miễn cho các đệ tử khi đi ra ngoài lịch
lãm lại làm gì mạo phạm những người đó. Không nói mười mấy năm trước,
Lâm Vân vẫn là đối đầu của phái Côn Luân. Hiện tại Lâm Vân dễ dàng tiêu
diệt vài môn phái lớn như vậy. Phái Côn Luân càng không dám đắc tội.
Lâm Vân vừa xuất hiện trên đầu phi thuyền, đã có rất nhiều người biết.
Danh tiếng của Lâm Vân đã sớm lan truyền khắp Khôn Truân Giới. Chỉ cần
có một người nhận ra, lời truyền lời, rất nhanh các tu sĩ xung quanh đều biết Lâm Vân tiền bối đã tới, liền đi tới bái kiến.
Nhìn rất nhiều tu sĩ đi tới chào hỏi như vậy, trong lòng Lâm Vân tự nhủ, nổi
danh thật là mệt mỏi. Tuy nhiên có danh tiếng vẫn tốt hơn không có. Ít
nhất không phải lo bị mấy kẻ đui mù tới làm phiền.
Lâm Vân nhìn Chiến Tường nơm nớp lo sơ, gật đầu nói:
- Ta đã từng đi qua phái Côn Luân của các ngươi, còn biết hai người tên là Nhất Huệ và Niệm Tiêu gì đó.
Lâm Vân còn chưa dứt lời, Thanh Thanh ở bên cạnh đã chua chua nói:
- Thì ra anh chỉ quen biết với những nữ đạo hữu.
Lâm Vân cười xấu hổ:
- Ách, còn một người nữa tên là Chiến Giang thì phải, ha ha.
Tuy Lâm Vân nói vậy, nhưng không ai bênh vực cho hắn, đều liếc xéo hắn một cái.
Chiến Tường thì lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng nói:
- Hóa ra tiền bối quen với gia tổ của vãn bối. Chiến Giang chính là gia gia của vãn bối. Ngoài ra, người dẫn đầu phái Côn Luân tới Tiếu Nguyệt
Cốc chính là sư tỷ Niệm Tiêu và sư thúc Vương Tiền.
Lâm Vân
nghĩ bụng, ta quen biết gì với gia gia của ngươi đâu. Còn có Nhất Huệ gì đó, năm đấy ta tới chỉ là muốn đồi nợ các ngươi mà thôi. Nhưng lời này
hắn không nói ra.
Lúc hắn gặp Niệm Tiêu, cô ta mới chỉ có tu
vị Kết Đan, không tính là cao. Không ngờ hiện tại lại có thể dẫn đầu một đội. Như vậy, ít nhất cô ta phải có tu vị Nguyên Anh trở lên. Tư chất
của cô nàng Niệm Tiêu kia quả thật không tồi, rõ ràng tu luyện nhanh như vậy.
- Vãn bối là Tương Nguyệt của phái Dao Hoa, bái kiến tiền bối.
Một cô gái hơn ba mươi tuổi, dẫn theo bảy tám nữ tu Trúc Cơ đi tới trước mặt Lâm Vân, cúi người thi lễ.
Lâm Vân khoát tay nói:
- Thẩm Uyển của quý phái không tới à?
Hỏi xong, Lâm Vân mới phát hiện người mình quen lại là một cô gái, liền hơi xấu hổ.
Cô gái tên Tương Nguyệt vội vàng trả lời:
- Chưởng môn sư tỷ đã tới Tiếu Nguyệt Cốc trước rồi.
Lâm Vân gật đầu. Hắn vốn định tặng cho Thẩm Uyển vài viên đan dược,
nhằm trả ơn cho Thẩm Uyển đã giúp đỡ Vân Môn. Hiện tại Thẩm Uyển đã tới
đây, hắn không cần phải tới Tiên Cảnh Dao Hoa nữa. Tí gặp cô ta thì đưa
luôn cũng được.
Trong khoảng thời gian ngắn, phi thuyền của
Lâm Vân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Càng ngày càng có nhiều
tu sĩ nối đuôi nhau đi theo sau phi thuyền của Lâm Vân. Lâm Vân không
khỏi cười khổ, hắn cũng không có lý do gì để đuổi bọn họ đi.
Mặc dù hắn đã nói mọi người cứ đi trước, nhưng không có ai dám vượt qua
chiếc phi thuyền. Nếu không biết thì còn đỡ, nhưng hiện tại đã biết phi
thuyền này là của Lâm Vân, còn ai dám đi trước nữa.
Chiến
Tường đi bên cạnh chiếc phi thuyền, không dám lại tán tỉnh Vũ Đình.
Nhưng y không quay lại đội ngũ của phái Côn Luân, có vẻ như y rất vinh
hạnh khi đi cạnh chiếc phi thuyền.
Lúc Vũ Đình nói
tới Tiếu Nguyệt Cốc phát tài, còn có người âm thầm chế nhạo nàng. Nhưng
hiện tại không có ai dám cho rằng nàng nói bừa. Nếu không phải Lâm tiền
bối đi phát tài, thì hắn tới Tiếu Nguyệt Cốc làm gì.
Theo như lời đồn đãi, Lâm tiền bối đã là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nhưng không có ai có lá gan đi lên hỏi.
Mấy người Vũ Tích thấy càng tới gần Tiếu Nguyệt Cốc càng có nhiều
người, cũng đứng ở đầu thuyền với Vũ Đình, rồi nói chuyện sối nổi với
các đệ tử của phái Dao Hoa.
Bỗng nhiên, Tiểu Tinh đang nằm trong phi thuyền bỗng gào rú một tiếng, rồi nhảy ra ngoài đứng bên cạnh Thanh Thanh.
- Ngươi sao thế , Tiểu Tinh?
Thanh Thanh rất yêu mến tiểu tử có bộ lông vàng này, nên luôn mang nó theo bên người.
Nhưng Tiểu Tinh chỉ ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi bò tới cạnh Lâm Vân.
Lâm Vân giật mình. Tiểu Tinh hành động khác lạ như vậy, chẳng lẽ nó
phát hiện ra điều gì? Đến tận bây giờ Lâm Vân vẫn chưa biết Tiểu Tinh
thuộc loài nào. Nói là sói thì không đúng, nói là báo cũng không phải.
Hơn nữa càng tu luyện về sao, bộ lông của nó càng óng ánh, còn phát ra
ánh sáng.
- Thật là một con báo xinh đẹp.
Các tu sĩ xung quanh đều tưởng rằng Tiểu Tinh là con báo.
- Không đúng, nó đâu giống con báo, giống con sói hơn.
- Cũng không giống…
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều bình luận Tiểu Tinh.
- Chị Tĩnh Như, con yêu thú đó là con gì vậy? Em thấy có vẻ như nó đã là yêu thú cấp sáu.
Một nữ đệ tử của phái Dao Hoa nói chuyện khá hợp với mấy nàng, vừa nhìn thấy Tiểu Tinh, liền hỏi.
- Nó tên là Tiểu Tinh, vừa mới đạt tới cấp sáu. Chị cũng không biết là
yêu thú gì, nhưng lúc Lâm đại ca mang nó về, anh ấy nói rằng nó được mấy con sói nuôi lớn. Tới đây nào Tiểu Tinh.
Tĩnh Như gọi một tiếng, Tiểu Tinh không tình nguyện, đi chậm rì rì tới. Tuy nhiên, khi Tĩnh Như móc ra một viên đan dược, Tiểu Tinh liền chạy nhanh tới, giống như sợ
người khác cướp đan dược của nó vậy.
Các tu sĩ xung quanh đều không biết nói gì. Một viên Bồi Nguyên Đan Thượng Phẩm lại để cho yêu
thú ăn. Đúng là lãng phí của trời.
- Tiền bối, đã tới Tiếu Nguyệt Cốc rồi.