Ba ngày sau, ở một bến tàu Thiên Tân lại xuất hiện việc cướp tàu như ở
Thanh Đảo .Một con tàu chở hàng vừa mới cập bến, vào đêm khuya đã bị
cướp đi. Mà tới sáng ngày hôm sau, chủ tàu mới phát hiện. Ngay lập tức
đoạn đường biển từ Thiên Tân tới Thượng Hải đều bị phong tỏa. Các đội
tuần tra của Đông Hải hoạt đông dày đặc cả ngày lẫn đêm.
Cấp trên đã hạ mệnh lệnh, những tên tội phạm này đã xâm phạm tới ích lợi của
quốc gia, vô luận thế nào cũng không thể tha thứ. Nhưng tuần tra dày đặc như vậy, cũng không phát hiện ra dấu vết con tàu chở hàng bị đánh cắp.
Chỉ tới tận chiều ngày thứ hai, mới phát hiện con tàu chở hàng đó ở khu
vực biển biên giới giữa đại lục và Bắc Triều Tiên.
Điều này
chứng tỏ bọn tội phạm kia không lập tức đào tẩu bằng đường biển thuộc
khu vực Hoa quốc, mà lựa chọn khu vực biển của Hàn Quốc và Bắc Triều
Tiên rời đi. Mà con tàu này lại dừng ở đây chứng tỏ có đồng bọn tiếp
ứng.
Mà một khi bọn chúng đã chạy trốn tới hai quốc gia kia thì bắt được chúng đã là chuyện bất khả thi.
Sau khi tập đoàn Vân Môn tung ra tư liệu và hình ảnh của bọn trộm cho
truyền thông, có trang web đã suy đoán được những người này thuộc về một trong ba tổ chức sát thủ của thế giới. Nếu suy đoán này của trang web
đó là đúng, thì tập đoàn Vân Môn quả thực gặp nguy hiểm.
Bởi
vì bất kỳ cá nhân, tổ chức hay tập đoàn nào đắc tội với ba tổ chức sát
thủ đứng đầu thế giới, còn chưa nghe thấy ai sống qua một năm. Từ những
bằng chứng trong quá khứ, thì bọn họ đều tan thành mây khói. Thậm chí
còn có một tổng thống nước Mĩ.
Nghe nói quốc gia Seribian ở
Nam Mĩ vì đắc tội với Độc Xà, một trong ba tổ chức sát thủ đứng đầu quốc tế. Quân đội của quốc gia này không biết nguyên nhân gì giết chết người của Độc Xà. Seribian là một nước có ba mươi nghìn nhân khẩu, cuối cùng
các lãnh đạo chủ chốt của chính phủ đều bị tổ chức Độc Xà kia giết hết,
không thể không giải thế. Liên Hợp Quốc đã cực lực lên án, đồng thời
phái ra quân đội điều tra, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ ngỏ đấy.
Mọi người cũng biết những tổ chức đánh thuê này có ít nhiều quan hệ với các quốc gia. Nhưng biết thì biết, sẽ không có ai nói một chuyện mà
không có chứng cứ như vậy.
Yên Kinh, đại viện của Lâm gia.
- Cậu xác định là do tổ chức Hắc Thủ Băng Đao sao?
- Đúng vậy, tư liệu của những người đột nhập vào công ty của thiếu gia
đã được điều tra kỹ. Bọn chúng chính là người của tổ chức sát thủ Hắc
Thủ Băng Đao, một trong ba tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới. Lúc đầu
tôi cũng nghi ngờ tổ chức Độc Xà, nhưng Độc Xà bình thường rất ít khi
tiếp nhận những vụ như vậy. Nên khả năng của Hắc Thủ Băng Đao là lớn
hơn.
Dư Dụ trả lời vô cùng cẩn thận.
Lâm Lộ Trọng nghe xong Dư Dụ báo cáo, liền trầm mặc không nói. Không một ai biết về Hắc
Thủ Băng Đao hơn ông ta. Tổ chức này đã làm vô số việc khiếp sợ cả thế
giới. Nên không có bất kỳ ai dám chọc giận bọn họ. Tổ chức này không
phải chỉ cần phái tới một đội quân là có thể tiêu diệt được.
Tuy tổ chức này chỉ đứng thứ ba trong ba tổ chức sát thủ đứng đầu. Nhưng đó là do thực lực của bọn chúng chưa được bày ra hết. Tổ chức này hoạt
động vô cùng bí mật. Thực lực của đội viên được chia đều làm bốn cấp
‘Thủy, Băng, Ám Băng, Hắc Băng’
Nếu như lời của Dư Dụ là
chính xác, thì những thành viên của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao tham dự
cuộc tấn công lần này có lẽ chỉ thuộc Thủy cấp. Từ đó có thể tưởng tượng tập đoàn Vân Môn đã chọc giận một thế lực lớn như thế nào
- Có tin tức gì của Tiểu Vân không?
Lâm Lộ Trọng trầm tư một lát, ngẩng đầu hỏi.
- Từ hai năm trước thiếu gia đi tới núi Tây Lương thì không phát hiện
ra tin tức gì rồi. Chúng tôi đã xác nhận được thiếu gia Vân đúng là đã
đi qua núi Tây Lương. Bởi vì chúng tôi tìm được tên đăng ký của thiếu
gia ở trong một khách sạn. Mà thiếu gia tới ngọn núi đó là buổi tối. Về
sau người dân sống ở gần núi Tây Lương đó nói lúc ban đêm có nghe thấy
tiếng ầm ầm từ sâu trong núi vọng tới.
- Nhưng khi chúng tôi
đi tới đó thăm dò, thì không phát hiện ra hiện tượng dị thường nào. Thậm chí cả Bát Quái Môn trong truyền thuyết cũng không tìm thấy. Theo lý
thuyết, Bát Quái Môn được xây dựng ở núi Tây Lương, nếu có xung đột với
thiếu gia Vân thì cũng nên có một vài dấu vết giao tranh mới đúng. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra rất cẩn thận rồi, vẫn không thấy có dấu vết gì.
Tuy Dư Dụ đã báo cáo điều này mấy lần, nhưng khi lão gia tử hỏi tới tung tích của Lâm Vân, y vẫn trả lời tỉ mỉ.
Gần đây Dư Dụ cảm thấy thân thể của lão gia tử không còn tốt như trước
kia. Hơn nữa, còn mấy tháng là ông ấy về hưu rồi. Có lẽ vì vậy mà tinh
thần của lão gia tử luôn rơi vào trạng thái hoảng hốt.
- Cậu
phải chú ý nhiều hơn tới công ty của Tiểu Vân. Không thể để những người
này tái diễn vụ cướp. Cho dù có trả một cái giá lớn, chúng ta cũng không thể để bọn chúng xúc phạm tới niềm kiêu ngạo của quốc gia chúng ta. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên chủ tịch nước. Đồng thời cảnh cáo mấy người
của Lâm gia, đừng hướng suy nghĩ bẩn thỉu của mình vào công ty của Tiểu
Vân. Nếu có kẻ nào của Lâm gia làm vậy thì lập tức trục xuất khỏi gia
tộc.
Lâm Lộ Trọng một hơi nói xong, liền không muốn nói chuyện nữa. Mỏi mệt dựa vào ghế, nhắm mặt lại.
- Vâng.
Dư Dụ nói xong lo lắng nhìn thoáng qua Lâm Lộ Trọng, lúc này mới xoay người ra khỏi thư phòng.
Chẳng những Lâm Lộ Trọng biết tập đoàn Vân Môn xúc phạm tới tổ chức sát thủ đứng thứ ba thế giới, mà rất nhiều gia tộc lớn cũng biết chuyện
này. Có lo lắng cũng có chút hả hê.
Mà Tần gia ở Yên Kinh thì chắc chắn là cao hứng rồi.
- Thăng nhi, mối thù của con hẳn là sẽ được báo. Cha không tin tập đoàn Vân Môn có thể chống lại kẻ thù lớn như vậy. Tên Lâm Vân kia không ở đó là vận may của hắn. Nếu hắn ở đó thì hắn khẳng định cũng chạy không
thoát. Một cái tập đoàn Vân Môn làm sao có thể đối phó với kẻ thù như
vậy. Cho dù quốc gia muốn bảo vệ bọn chúng, cũng không thể thời khắc bảo vệ được.
Tần Bang nhìn con trai ngồi xe lăn, căm hận nói.
Từ hai năm trước bị Lâm Vân đánh cho tàn phế, Tần Thăng chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn. Hai chân và hai tay của y đều bị đánh nát, đã không có
cách nào hồi phục. Chỉ có một tay là có thể miễn cưỡng hoạt động, nhưng
không phải rất linh hoạt.
- Hừ, từ nay về sau hai đứa đừng nói những lời như vậy. Không nghe câu tai vách mạch rừng sao?
Tần Tiền đi vào phòng, nghe thấy Tần Bang nói vậy liền quát lớn.
- Cha, cái tên Lâm Vân kia đã mất tích lâu như vây, nghe nói cũng đã bị Bát..
Tần Bang còn chưa nói hết thì đã bị Tần Tiền cắt đứt.
- Tần gia của chúng ta không còn liên hệ gì với những người khác. Người ta ra sao thì ra, không liên quan gì với Tần gia. Mà ta cần con nhớ kỹ. Cho dù con có thống hận người khác như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chường bộ mắt hả hê ra ngoài như vậy được. Tổ chức sát thủ giết
người phóng hỏa ở quốc gia chúng ta, chẳng lẽ lại là một chuyện đáng ăn
mừng sao? Thực là ngu xuẩn.
- Con và Thăng nhi nên làm ra vẻ
bình thường. Mà cũng nên tự đánh giá lại sai lầm của bản thân đi. Đừng
phóng tất cả thù hận lên đầu người khác.
Tần Tiền nói xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng đọc sách.