Lâm Vân không khỏi nhớ tới lần đầu tiên đi xe lửa gặp được Hàn Phúc
Nguyên. Hiện tại lão Hàn đã là thành viên kỹ thuật nòng cốt của tập đoàn Vân Môn. Cũng ở lần đi xe lửa đầu tiên đó, Lâm Vân còn gặp được Diệp
Điềm. Chính thông qua Diệp Điềm mà quen biết Mông Văn. Hôm nay Diệp Điềm đã tổng giám đốc của tập đoàn Vân Môn.
Đảo mắt đã gần mười năm, đời người như mây như gió. Lúc trước Lâm Vân mới chỉ là một người đi khắp nơi xin việc, hiện tại đã là người tu tiên, còn là tỷ phú có
thể coi như giàu nhất thế giới.
Ban đầu ở Thiên Hồng, mộng
tưởng của hắn không phải là tu thành chín sao, rồi sau đó xem phi thăng trong truyền thuyết có tồn tại hay không sao? Hôm nay mộng tưởng đã
không còn là hy vọng xa vời. Thậm chí Lâm Vân có một cảm giác không
chân thực.
Năm đó hắn ra đi, mặc dù tiêu sái, nhưng dù sao coi như là bị xa lánh. Vũ Tích coi như là chia tay với hắn.
Hiện tại Vũ Tích đã là người chung chăn chung gối với hắn. Tô Tĩnh
Như, trước kia làm tổng giám đốc của công ty hắn làm, hôm nay cũng đã
bên canh hắn. Còn cô nàng Đường Tử Yên luôn có ác cảm với hắn, hắn
không hỏi qua, chỉ là Tĩnh Như nói cô nàng đó đã cùng chồng tới Hồng
Kong rồi.
Người trung niên và người già hình như có việc gì
rất sầu não thì phải. Từ lúc lên xe còn chưa nói qua một câu. Hai gã
đạo sĩ ngược lại có vẻ khí định thần nhàn, một bộ cao nhân tự tại.
Người trung niên nhìn thoáng qua hai gã đạo sĩ, như muốn nói gì đó,
nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người già, thì lại thôi.
Xe lửa dừng ở một ga nhỏ, có thêm một phụ nữ trung niên dẫn theo năm sáu cô bé.
Lâm Vân chỉ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng rất bình
tĩnh. Không còn việc tu luyện và tranh đấu đế ta sống người chết. Mặc dù hắn vẫn còn nội thương nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ khoảnh khắc này.
Phụ nữ trung niên ôm một cái túi đen lớn và một cái bọc nhỏ. Người
trung niên thấy cô ta muốn cất túi đen lên kệ, nhưng lại không đủ sức,
liền vội vàng đứng lên giúp đỡ, đẩy túi đen vào.
- Cảm ơn cậu.
Phụ nữ trung niên thấy người giúp mình có vẻ nhỏ tuổi hơn nên rất cởi mở nói cảm ơn.
Người trung niên ngại ngùng cười:
- Việc nhỏ mà, có gì đâu.
- Ha ha, cậu đúng là người tốt. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy cậu có việc gì không vui thì phải. Có phải có chuyện gì không?
Phụ nữ trung niên bát quái hỏi.
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua hai gã đạo sĩ, bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này khó nói lắm. Gần đây thị trấn chúng tôi xuất hiện một
loại tà khí. Khiến rất nhiều người trong thị trấn bị chết. Tôi và tộc
trưởng liền tới núi Cửu Hoa mời hai vị đạo trưởng này làm phép trừ tà.
- Đó là thị trấn nào vậy?
Phụ nữ trung niên tò mò hỏi.
- Là thị trấn Đàm Cương của thành phố Thanh Hóa. Chắc chị không biết. Nhưng nếu nói núi Cương, hẳn là chị biết.
Nam tử trung niên nói xong vài câu liền cau mày, không còn vẻ ngại ngùng. Chắc là lo lắng cho thị trấn của mình.
Phụ nữ trung niên à một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói:
- Cậu này, tôi thấy cậu làm vậy không đúng lắm, hiện tại còn mê tín
vào mấy thứ đấy làm gì nữa. Làm gì có tà khí hay chính khí cơ chứ. Nếu
quả thật là có thì nên báo cảnh sát mới đúng, mời vài đạo sĩ làm gì.
Những người này chỉ lừa tiền mà thôi.
Phụ nữ trung nhiên không nhìn thấy hai người đạo sĩ nên nói vậy.
Lâm Vân âm thầm buồn cười. Đi tới núi Cửu Hoa, Thánh địa Phật Giáo,
không mời hòa thượng mà lại mời đạo sĩ. Thật đúng là hài hước. Tuy
nhiên, nếu hai người này là người Thanh Hóa, thì lúc xe lửa đi qua đó
thì xuống xem thế nào. Quan trọng nhất là Lâm Vân yêu mến uống rượu Diễm Dương Băng ở đây.
- Ài, chúng tôi cũng biết đó là mê tín,
nhưng có cách nào khác đâu. Đã báo cảnh sát rồi, nhưng đến cảnh sát cũng bị chết năm sáu người. Nghe nói Yên Kinh còn phái một tổ chứ gì đó
tới. Kết quả thì đến bây giờ vẫn không có tin tức. Mà người trong thị
trấn của chúng tôi vẫn y nguyên mất tích một cách khó hiểu.
Người trung niên thở dài, bất đắc dĩ nói.
Lâm Vân nghe vậy liền biết kia không phải tà khí bình thường.Ngay cả
cảnh sát đều chết năm sáu người, vậy thì tuyệt đối không phải xã hội
đen.
Cho dù hắc bang có hung tàn hơn nữa cũng không dám giết cảnh sát công khai như vậy. Làm thế không khác gì trực tiếp đối kháng
với chính phủ.
Nếu là Thanh Hóa, thì nên xem xét một chút.
- Chú, tà khí là quỷ à? Cô giáo của cháu nói, thế giới này không có quỷ.
Cô bé đột nhiên hỏi.
- Người lớn đang nói chuyện, con đừng xen vào như vậy chứ.
Phụ nữ trung niên vội vàng nhắc nhở con gái.
Lâm Vân cười, thế giới này thực sự không có quỷ sao? Quỷ vốn chính là linh hồn của con người sau khi chết hình thành. Bình thường linh hồn
vừa rời khỏi cơ thể sẽ bị tiêu tán rất nhanh trong không khí, cuối cùng trở thành hư vô. Người vừa chết, linh hồn vẫn tồn tại một lát, linh
hồn càng mạnh, thời gian tiêu tán càng kéo dài.
Sở dĩ trên
Địa Cầu không có linh hồn cường đại như vậy, là bởi vì Tu Luyện Giả ở
đây đều có tu vị rất thấp, tu luyện tới mức sống lâu hơn là giỏi rồi.
Không như ở thế giới Tu Chân, thậm chí còn có hình thành Nguyên Anh.
Theo một nghĩa khác, Nguyên Anh chính là linh hồn đã ngưng thực.
Cho nên nói, sau khi tu sĩ Nguyên Anh chết, chỉ cần Nguyên Anh đào
thoát, thì nó có thể ngưng tu lại thân thể lần nữa, rồi sống lại.
Nghe nam tử trung niên kể chuyện như vậy, chẳng những phụ nữ trung
niên sững sờ, không có cách nào tiếp nhận, mà ngay cả những người xung
quanh cũng không nhịn được xì xào bàn tán. Thậm chí có người nói đây
chỉ là chuyện bịa đặt. Tuy nhiên, lập tức có người chứng thực lời của
nam tử trung niên.
Biết chuyện xảy ra ở thị trấn Đàm Cường
không chỉ có một người, rất nhiều người trên xe lửa cũng biết. Trong
khoàng thời gian ngắn, đủ loại đề nghị và suy đoán xuất hiện.
Lâm Vân âm thầm kỳ quái. Nếu như là Tà Tu, giống như Âm Nguyệt Quan mà hắn đã diệt, thì không thể giết người bừa bãi như vậy chứ. Tà Tu giết
người chủ yếu lấy nguyên âm hoặc là linh căn, chứ chưa nghe nói có tên
Tà Tù nào bạ đâu giết đó.
Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không có. Lần trước ở Thập Bát Lí Trang, có một tên biến thái như vậy. Nhưng tên biến thái đó chỉ giết người tới gần rồi hấp hồn phách
để tu luyện. Lâm Vân không tin có nhiều kẻ biến thái như vậy.
Uống vài chén Diễm Dương Băng xong rồi thuận tiện tới núi Cương kia
thử xem. Núi Cương chính là nơi hắn kiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Cho
nên nếu nơi đó cần sự hỗ trợ, thì nên giúp một tay. Cho dù hiện tại hắn đang bị trọng thương, nhưng chuyện nhỏ như vậy vẫn có thể giải quyết
được.
Còn có Xung Hi, đã năm sáu năm rồi không thấy nàng,
không biết nàng ấy đã kết hôn chưa. Mặc dù hắn không có ý gì với Xung
Hi, nhưng là một người bạn cũ, giúp nàng ấy giải quyết những phiền toái bên cạnh, cũng không sao cả. Chỉ là tiện tay mà thôi.
Hơn
nữa tên Tà Tu kia gây hại ở Thanh Hóa, chưa chắc không tới địa phương
khác gây hại. Nhỡ đâu y là một tu sĩ cao cấp rồi tới Yên Kinh gây họa
cho người nhà hoặc bằng hữu của mình, mà vừa lúc hắn đi tới đại lục
Thiên Hồng, thì cho dù muốn cứu viện cũng không kịp.