- Mình cũng không biết. Hắn đã nói rằng sẽ quay trở lại, chỉ là không
biết khi nào mà thôi. Có lẽ một tháng, cũng có thể lâu hơn. Mình cũng
không biết Lang Thang rốt cuộc là ai.
Dương Vân nhìn thần sắc kích động của Đường Uyển, rốt cuộc xác định Đường Uyển thực sự có việc nhờ Lang Thang.
Đường Uyển trầm mặc, trong lòng đã không biết hối hận bao nhiều lần. Cô ta có một dự cảm, muốn gặp lại Lang Thang đã rất khó. Huống hồ Lang
Thang vốn chính là người mà Dương Vân nhặt được ở ven đường.
- Không phải Lang Thang đã nói ba ngày sau sẽ giúp Trương Nhac chữa bệnh
sao? Đường Uyển,, cậu cứ ở đây với mình vài ngày. Nói không chừng ba
ngày sau Lang Thang sẽ trở về chữa bệnh cho Trương Nhạc. Lúc đó là được
gặp lại hắn rồi.
Dương Vân chợt nhớ tới chuyện của Trương Nhạc, tâm tình liền trở nên sáng sủa.
Ba ngày sau vẫn có thể gặp lại Lang Thang. Cho dù Lang Thang muốn đi
tìm kiếm trí nhớ của hắn, thì hắn vẫn nên để lại phương thức liên lạc
mới đúng. Hiện tại ngay cả một chiếc điện thoại hắn cũng không có.
- Đúng rồi, vậy thì ba ngày này làm phiền cậu vậy, Dương Vân…
Mặc dù như vậy nhưng Đường Uyển không ôm quá nhiều hy vọng. Cô ta chỉ cảm thấy rất khó gặp lại Lâm Vân.
Đi ra tầng khí quyển, Lang Thang cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn
không ít. Một ngày sau, Lang Thang đã đi tới mặt trăng. Mặc dù biết
trọng lực ở nơi này rất thấp, nhưng mới đầu vẫn còn chưa quen lắm. Tuy
nhiên, nửa tiếng sau thì Lang Thang đã quen dần với trọng lực nơi này.
Quả nhiên, ở bất kỳ chỗ nào trên mặt trăng, tinh hoa Nhật Nguyệt cũng
nồng hậu hơn Trái Đất nhiều lắm. Nhưng đã tới nơi này rồi thì tất nhiên
phải tìm một chỗ tốt nhất để tu luyện.
Còn chưa tìm được chỗ
để tu luyện thì Lang Thang đã phát hiện một chỗ có dấu vết con người đi
tới. Chẳng lẽ chỗ này chính là nơi mà các phi hành gia của nước Mĩ và
nước Nga đã tới sao? Nhưng thoạt nhìn không giống lắm.
Bởi vì phát hiện ra dấu vết đã từng có người ở đây, nên Lang Thang càng thêm
cẩn thận. Hắn không dám khẳng định có người cũng từ Trái Đất lên mặt
trăng tu luyện hay không. Vạn nhất là một đại năng Tu Chân, vậy thì với
tu vị năm sao của mình, làm sao có thể chạy thoát.
Nhưng lo
lắng của Lang Thang là dư thừa. Hắn tìm cả ngày trời cũng không phát
hiện ra có dấu vết sinh sống ở đây. Chắc nếu có người nào ở mặt trăng
thì cũng rời đi rồi.
Lang Thang không tiếp tục tìm kiếm nữa,
mà tìm một chỗ phù hợp để tu luyện, rồi đào một cái hang ở đó. Còn bố
trí một vài trận pháp ẩn nấp, mới yên tâm chui vào đó tu luyện.
Quả nhiên có tinh hoa Nhật Nguyệt nồng hậu, Lang Thang hấp thu rất dễ
dàng. Hắn cảm thấy cả người đều thoải mái giống như tắm trong nước nóng
vậy. Tinh hoa Nhật Nguyện đi vào trong cơ thể, chậm rãi biến thành lực
lượng Tinh Vân. Tu vi của hắn cũng chậm rãi tăng lên.
Nguyên
bản có bốn sao, viên thứ năm thì đang vẫn ảm đảm, đang kịch liệt xoay
tròn. Phần lớn tinh hoa Nhật Nguyêt đi vào cơ thể đều chuyển thành tinh
lực rồi rót vào ngôi sao thứ năm kia. Ngôi sao thứ năm càng ngày càng
lóe sáng.
Một ngày, hai ngày…
Hai mươi ngày sau,
Lang Thang thét dài một tiếng. Ngôi sao thứ năm trong cơ thể rốt cuộc đã hình thành. Tinh lực hiện tại của hắn đã tăng lên rất nhiều lần. Khiến
cho Lang Thang có một cảm giác rung động thật sâu. Đến hiện tại hắn mới
cảm thấy thực lực chân chính của mình.
Ngũ Tinh, đây mới thực sự là Ngũ Tinh. Thần thức cực kỳ mạnh mẽ quét ra ngoài. Phạm vi 1600km
xung quanh mặt trăng đều bị thần thức bao trùm. Không nghĩ tới, Ngũ Tinh lại mạnh hơn Tứ Tinh nhiều lần như vậy. Có thể nói là biến hóa hoàn
toàn về thể chất.
Từng khoảng trí nhớ dần được khôi phục. Nguyên lai mình bị một lão quái Nguyên Anh đánh thành như vậy.
Lâm Vân, Địa Ngục Môn, Vũ Tích…
Lâm Vân đột nhiên đứng lên.
‘Kết giới Côn Luân?’ Trong kết giới đó là một thế giới như thế nào? Mà
mấy tháng rồi mình không có liên lạc với Vũ Tích, chắc nàng ấy đã rất lo lắng. Dựa theo tính tình của nàng ấy, nói không chừng đã đi tới Địa
Ngục Môn tìm mình. Nguyên lai, người con gái mà mình nhớ mãi không quên
là vợ của mình, Vũ Tích.
Những nhân vật nguy hiểm ở Địa Ngục
Môn đều đã bị mình giết. Hiện tại Vũ Tích tới đó hẳn là không gặp nguy
hiểm gì. Dù sao Vũ Tích đã là Luyện khí tầng năm, nói không chừng hiện
tại cũng là tầng sáu rồi.
Tuy biết Vũ Tích sẽ không có việc
gì, nhưng mình vẫn nên nhanh chóng trở về Yên Kinh. Nếu Vũ Tích thật sự
đi Địa Ngục Môn, mình cũng phải đi tìm nàng. Đã lâu như vậy rồi không
gặp nàng, trong lòng hắn cũng rất tưởng niệm.
Không nghĩ tới, trong một thời gian ngắn như vậy, mình có thể đạt tới năm sao. Đây là
điều mà trước kia Lâm Vân không dám nghĩ. Tạo Hóa Đan rốt cuộc là một
đan được như thế nào mà có thể nghịch thiên như vậy?
Nếu như khổng phải nhờ tấm bản đố đó, phỏng chừng mình đã biến thành tro bụi rồi.
Mà nghe lão đạo kia nói tấm bản đồ tên là Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Không biết Sơn Hà Đồ này còn ở trên người mình không. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Vân lập tức lửa nóng. Dùng thần thức quét một cái, thì vẫn thấy bản đồ
trên cánh tay của mình.
Lâm Vân đột nhiên cảm thấy mình đi
vào một thế giới mới tinh. Sông nước, cây cối ở đây giống như cảnh thần
tiên vậy. Trong đầu lập tức xuất hiện mấy “Một đồ một thế giới”. Nguyên
lai Hỗn Độn Sơn Hà Đồ lại là một thế giới khác. Khó trách lúc trước mình không có cách nào bỏ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vào trong cái Tinh Giới.
Lâm Vân rất hưng phấn. Hắn biết tấm bản đồ này là một bảo bối phi
thường quý giá. Nếu không nó đã không ngăn cản được lão tổ Côn Luân kia
rồi.
Vô luận là bảo bối gì, chỉ cần có liên quan tới không
gian khác đã là bảo bối quý báu rồi. Điểm ấy Lâm Vân cũng biết. Huống
chi trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ không chỉ là một không gian, mà là cả một
thế giới.
Tuy nhiên, thế giới này có vẻ nhỏ. Xem ra là có
liên quan tới tu vị của mình. Mình phải tới tận năm sao mới có thể đi
vào thế giới này. Chứng tỏ yêu cầu thấp nhất của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ là
năm sao, hoặc là cao thủ cấp Kim Đan.
Chỗ biên giới của bản
đồ là một trạng thái hỗn độn. Chứng tỏ bản đồ này còn có thể vươn rộng
hơn nữa. Chỉ cần mình tu luyện tới một trình độ nhất định là có thể mở
ra. Mà nơi này có linh khí thật là sung túc. Lâm Vân thật không ngờ linh khí trong này còn phong phú ở bên ngoài rất là nhiều. Ừ, nói tới đây
phải nhớ tới Tạo Hóa Đan kia. Nếu không phải nhờ bản đồ hút bớt linh khí trong Tạo Hóa Đan, thì mình đã bị nổ chết rồi.
Chẳng lẽ Hỗn
Độn Sơn Hà Đồ co thể tự động hấp thu linh khí? Hiện tại Lâm Vân không
thể biết. Chỉ có thể đợi về sau tu luyện, xem linh khí trong này có bị
giảm bớt không.
Từ lúc củng cố xong ngôi sao thứ năm, Lâm Vân phát hiện tinh hoa Nhật Nguyệt đã không còn đủ để cho hắn tu luyện rồi. Giống như lúc trước hắn tu luyện từ Tinh Vân tới Tinh Hồn ở Trái Đất
vậy. Ban đầu lúc còn ở trạng thái Tinh Vân, thì còn có thể hấp thu tinh
hoa Tinh Thần để tu luyện. Nhưng tới thời điểm Tinh Hồn, tinh hoa đó đã
không còn có nhiều tác dụng. Thậm chí còn không bằng hấp thu linh khí
mỏng manh.
Hiện tại cũng giống như vậy. Từ Tứ Tinh điên phong tới Ngũ Tinh, tinh hoa của Nhật Nguyệt trợ giúp mình rất lớn. Nhưng một khi tới Ngũ Tinh, Lâm Vân phát hiện tinh hoa ở trên mặt trăng đã không
còn đủ để tu luyện rồi.
Cũng may mình có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ
trong tay. Chỉ là còn chưa biết biết tác dụng của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.
Cũng không biết cách đem nó ra sử dụng để công kích hoặc phòng ngự.
Nhiều nhất chỉ biết nó vẫn ở trong cơ thể mình mà thôi. Lâm Vân có một
loại cảm giác, nếu hắn muốn sử dụng hoàn toàn Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, thì hắn phải luyện tới chín sao.
Tuy nhiên nếu không có Sơn Hà Đồ này, Lâm Vân tin tưởng chỉ cần linh khí trên cái hòn đá kia cũng đủ để tu luyện.
Không biết tu vị hiện tại của Vũ Tích đến mức nào rồi.
Dưới chân của hắn còn có một cái Kim Ấn, một thanh kiếm và một cái giới chỉ. Lâm Vân biết mấy thứ này là của lão tổ Côn Luân.
Lâm
Vân nhặt lên giới chỉ, nhưng tạm thời không dùng được. Bởi vì giới chỉ
đã nhận chủ. Muốn luyện hóa giới chỉ của một tu sĩ Nguyên Anh, không mất thời gian mấy tháng thì không luyện hóa được. Cho nên trước để ở chỗ
này.
Thanh kiếm sắt của mình vẫn còn, nhưng Phi Vân Trùy đã
bị đánh nát. Từ nay về sau phi hành chỉ có thể tự đạp tinh phi hành mà
thôi. Tuy nhiên thanh phi kiếm của lão tử Côn Luân này có vẻ không tồi
lắm. Cấp bậc cao hơn Phi Vân Trùy không biết bao nhiêu lần. Có thể luyện hóa nó dùng cũng được.
Phi kiếm này rõ ràng không phải là
pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh. Nên Lâm Vân luyện hóa cũng không vất vả
gì lắm, chỉ mất hai ngày là thanh phí kiếm bị luyện hóa. Đứng lên thanh
phi kiếm, Lâm Vân cảm thấy rất hài lòng. Vô luận là tốc độ bay hay là
khả năng công kích, đều hơn Phi Vân Trùy gấp nhiều lần. Đây là một pháp
khí không tầm thường. Còn về cấp bậc của nó, hiện tại Lâm Vân còn chưa
biết.
Lại cầm cái Kim Ấn kia lên. Lâm Vân đoán chừng muốn
luyện hóa nó phải mất ít nhất nửa tháng. Hắn không có nhiều thời gian
như vậy để luyện hóa. Trước gặp lại lão bà rồi nói sau.
Lâm
Vân buông Kim Ấn xuống rồi đi ra Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Đột nhiên hắn ngây
ngẩn cả người. Hắn luôn có một cảm giác không đúng. Mặc dù hắn không
quen thuộc với những người Tu Chân cấp cao, nhưng thông qua công pháp
Tinh Hà Thần Quyết mà Vũ Tích đang luyện. Hắn vẫn biết những tu sĩ cấp
cao đều có một pháp báo bổn mệnh của mình. Hắn đã giết lão tổ Côn Luân
rồi, vì sao không thấy pháp bảo bổn mệnh của y? Hóa ra chỗ không đúng là chỗ này.