Trong một phường thị khá nhỏ thuộc Khôn Truân Giới rộng lớn.
Một người sai vặt mặc áo xanh chảy máu miệng, nhưng vẫn ôm chặt năm viên linh thạch trong ngực, chết cũng không chịu buông ra. Đầu tóc của người sai vặt rất rối bời, trên tay và mặt đã trúng nhiều vết thương. Cho dù
bị ba tên nam tử vây xung quanh liên tục đạp vào người, nhưng người đó
không có ý thả năm viên linh thạch ra.
Cuối cùng, một người
trung niên bán hàng vỉa hè bên cạnh nhìn không được, đi ra khuyên bảo
người sai vặt mặc áo xanh. Mặc dù ông ta rất sợ hãi ba tên kia:
- Niệm Vân, cậu đưa cho bọn họ năm viên linh thạch đi. Có năm viên linh thạch thôi chứ mấy.
- Không được, bọn họ cố lừa gạt để lấy linh thạch của tôi. Lần trước
những người này đã lấy năm viên của tôi rồi. Lần này tôi sẽ không đưa
cho bọn họ đâu.
Người sai vặt tên Niệm Vân kiên cường nói.
Người trung niên lắc đầu thở dài, không nói gì nữa. Anh chàng Niệm Vân
này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức yêu mến linh thạch. Tuy linh thạch
thì ai mà chả thích, nhưng vì linh thạch mà không tiếc mạng sống thì có
chút quá. Mấy năm qua, vì linh thạch mà anh chàng này bị khi dễ rất
nhiều lần. Nhưng dù vậy anh ta vẫn không hối lộ linh thạch cho tu sĩ
tuần tra phường thị. Kết quả dẫn tới các tu sĩ tuần tra luôn mặc kệ anh
ta khi bị người khác ức hiếp.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đang lúc người sai vặt bị đánh thảm thiết, thì có hai nhân viên tuần tra đi tới.
- Người này bán hàng giả cho tôi. Hôm qua tôi mới mua một cây Lăng
Sương, khi mang về dùng mới phát hiện là giả. Tôi trở lại bảo gã trả lại linh thạch, nhưng gã lại không trả. Số linh thạch đó là do tôi vất vả
lắm mới kiếm được, vậy mà lại bị lừa gạt như vậy. Trong lòng đương nhiên là không dễ chịu rồi.
Một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín tranh thủ nói.
Người xung quanh nghe vậy cũng biết là y nói dối. Nhưng không có người nào dám đi ra đối chất.
- Hóa ra là thế.
Một tên tu sĩ tuần tra vặn tay của người sai vặt, rồi lấy năm viên linh thạch trong tay của gã. Trong phường thị không có người nào dám ra tay
cướp bóc. Nhưng các tu sĩ tuần tra là ngoại trừ. Chỉ cần bọn họ cho nó
là đúng, thì có thể cường đoạt.
Nhìn hai tên chấp pháp và ba
tên nam tử rời đi, một tu sĩ già mới đi tới nâng người sai vặt mặc áo
xanh đứng lên. Người xung quanh đều thở dài. Trong thế giới Tu Chân, có
thực lực mớ có quyền lên tiếng. Yếu hơn thì chỉ biết chịu đựng mà thôi.
- Cầm linh thạch đi.
Năm người đi tới một chỗ vắng vẻ, thì tên tu sĩ tuần tra đưa linh thạch cho ba tên kia.
Nhưng ba tên này chỉ khoát tay nói:
- Nhờ có Trần huynh hỗ trợ, mà tôi mới được minh oan. Chút linh thạch
đó tôi sao có thể lấy về được. Coi như là huynh đệ chúng tôi hiếu kính
Trần huynh.
Tên gọi là Trần huynh kia cũng không nhiều lời,
liền cất số linh thạch đi. Rồi mấy người cười ha ha. Chứng tỏ đây không
phải là lần đầu tiên bọn chúng làm chuyện như vậy.
Tĩnh Như
bò lên, toàn thân đau đớn vô cùng. Nàng chính là người sai vặt mặc áo
xanh. Nàng cũng nhớ không rõ đây là lần thứ mấy nàng bị cướp linh thạch
đi rồi. Chẳng quan tâm tóc tai lộn xộn, chỉ lau hai mắt, rồi thu dọn
hàng hóa, tập tễnh trở về. Để lại đằng sau là những tiếng thở dài.
- Niệm Vân, em có sao không? Lại bị người ta đánh à?
Liễu San nhìn thấy Tĩnh Như mệt mỏi trở về, trên người đầy vết thương, liền hỏi.
- Em không sao.
Tĩnh Như nhìn thoáng qua Liễu San. Trong mắt chỉ có sự cô đơn. Nàng tới đây đã được năm năm, ngoại trừ thu thập linh thạch ra, là tìm hiểu tin
tức của Lâm Vân.
- Niệm Vân, chị nói rồi. Không dùng để tu
luyện thì em tiết kiệm linh thạch để làm gì? Em đến đây được năm năm rồi mà vẫn chỉ là Luyện Khí tầng hai. Nếu hiện tại em lên tới Luyện Khí
tầng chín và tầng mười thì có ai dám khi dễ em không?
Liễu San nói xong, cũng thở dài một tiếng.
Tu vị của cô ta đã là Luyện Khí tầng mười hai. Nhưng đối với một tán tu mà nói, tu luyện tới Trúc Cơ rất là khó khăn. Hiện tại cô ta đang thu
thập linh thạch để mua Trúc Cơ đan. Mà Niệm Vân thu thâp linh thạch chỉ
là để thu thập thôi thì phải.
Liễu San nhìn khuôn mặt tiều tụy của Niệm Vân, nhất thời không tìm ra được lời an ủi. Nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Em có biết không? Hiện tại Khôn Truân Giới xảy ra một việc lớn….
Liễu San thấy Niệm Vân không có chút hứng thú, đành phải tiếp tục nói:
- Tuyệt cảnh Thiên Diễm, một trong ba tuyệt cảnh lớn, đã không còn hỏa
diễm nữa rồi. Nghe nói còn phát hiện ra Thiên Diễm Tinh Kim ở trong đó.
Khiến cho rất nhiều tu sĩ bị chết.
- Chị vừa nói gì?
Tĩnh Như bỗng nhiên kích động:
- Ngọn lửa trong tuyệt cảnh Thiên Diễm không còn à?
- Ừ, em sao thế, Niệm Vân?
Liễu San kỳ quái nhìn biểu lộ khẩn trương của Tĩnh Như.
- Vậy người tên Lâm Vân kia có đi ra không?
Hiện tại trong đầu của Tĩnh Như toàn là tin tức của Lâm Vân. Nếu Thiên
Diễm trong tuyệt cảnh Thiên Diễm không còn, vậy có lẽ anh ấy cũng có thể đi ra rồi.
- Ài, chúng ta và hắn không cùng một thế giới, em hỏi Lâm Vân làm gì? Mà trong tuyệt cảnh vài năm như vậy, sao có thẻ
sống được? Lẽ nào em lại biết người tên là Lâm Vân kia?
Liễu San thấy thần sắc khẩn trương của Niệm Vân, liền nổi lên lòng nghi ngờ.
- À, không. Em chỉ có chút kính nể hắn mà thôi. Nên mới hỏi chuyện của hắn.
Tĩnh Như vội vàng giải thích.
- Niệm Vân, em vẫn nên dùng linh thạch để tu luyện đi. Em bị người ta
đánh có phải lần một lần hai đâu. Lần trước còn phải nằm cả một tuần cơ
mà. Thực lực hiện tại của em quá thấp. Mà chị có lẽ sắp phải rời khỏi
phường thị này rồi. Chị muốn chuẩn bị để Trúc Cơ. Nhưng em ở một mình
chỗ này quá nguy hiểm, ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, thì cần gì phải tích trữ linh thạch mà không dùng?
Liễu San thở dài.
Tĩnh Như trầm mặc. Nàng hiểu ý của Liễu San. Có Liễu San, một tu sĩ
Luyện Khí tầng mười hai ở đây. Người ta còn cho nàng mặt mũi. Nhưng Liễu San vừa đi, không chỉ nói mình sẽ không kiếm được linh thạch, mà số
linh thạch mình tiết kiệm được cũng có nguy cơ bị lấy mất. Nhưng nàng
không dám rời khỏi phường thị. Bởi vì thế giới Tu Chân là thế giới của
cường giả. Các phường thị khác cũng không tốt hơn nơi này bao nhiêu.
Huống hồ chỗ này mình còn quen với vài người.
- Niệm Vân, em
đừng lo lắng. Một thời gian nữa chị mới đi. Quê hương Yên Kinh của em có xa nơi này không? Nếu em muốn về nhà thì chị sẽ dẫn em trở về.
Liễu San cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
- Về nhà?
Tĩnh Như thì thào nói.
Hai chữ về nhà thật quá xa xôi với Tĩnh Như. Hai năm trước nàng đã mang theo linh thạch tới chỗ truyền tống trận ở cây đại thụ để trở về xem
Lâm Vân đã từ tuyệt cảnh Thiên Diễm trở về hay chưa. Nhưng nàng lại phát hiện cho dù có linh thạch, nhưng mình vẫn không có cách nào điều khiển
truyền tống trận đó. Nên nàng đành phải ngậm ngùi trở lại phường thị.