- Tôi có tư liệu kỹ thuật của Dưỡng Nhan Hoàn. Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ giao toàn bộ cho anh.
Nói xong, lập tức mắng mình ngu xuẩn. Nói như vậy chả phải tự làm mất
mặt mình sao? Nhưng lời vừa nói ra ngoài, làm sao có thể thu hồi được.
Đành phải ngậm miệng không nói tiếp.
Ánh mắt của Lâm Vân co
lại. Không ngờ người này lại có tư liệu sản xuất Dưỡng Nhan Hoàn. Y từ
đâu mà lấy được? Tên bắt cóc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Vân, không
dám tiếp tục uy hiếp, tranh thủ thời gian nói:
- Quyển tư liệu này là chúng tôi thật vất vả mới lấy được từ tập đoàn Vân Môn của Yên Kinh. Nếu anh thích thì cứ giữ lấy.
Nói xong lấy một quyển tư liệu từ trong ngực đưa cho Lâm Vân:
- Đây là toàn bộ số tư liệu mà chúng tôi đã đánh cắp, hiện giờ tôi cho anh.
- Ngươi là người của tổ chức nào? Là ai sai ngươi làm? Vì sao ngươi lại tới Thanh Đảo?
Ngữ khí của Lâm Vân lạnh như băng, sớm đã coi người này là người chết.
Tên to cao kia cũng cảm giác được ngữ khí của Lâm Vân không đúng. Biết
mình hiện tại dữ nhiều lành ít, đột nhiên vươn tay vào trong ngực. Nhưng y còn chưa có đụng vào khẩu súng ngắn dấu ở dươi nách, thì chỉ nghe
thấy tiếng súng vang lên. Cổ tay của y đã bị bắn một phát. Đau đớn
truyền tới khiến y chảy đầy mồ hôi. Y biết người tóc dài này rất hung
tàn nhưng không ngờ động tác của hắn cũng nhanh như vậy.
Lâm
Vân cũng nhìn ra tên bắt cóc này không phải là hạng tầm thường. Động tác rút súng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, đã không thua gì đội
viên của Long Ảnh.
Người này nhất định thuộc một tổ chức nào
đó. Lâm Vân đột nhiên nhìn về cái đồng hồ trên tay của tên bắt cóc. Hình như hắn đã trông thấy cái đồng hồ như vậy ở đâu đó.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không chút do dự gỡ chiếc đồng hồ trên tay của y xuống.
Lâm Vân cẩn thận nhìn, cái đồng hồ này còn có công năng của bộ đàm, tuy
nhiên giống như đã hết điện thì phải.
Lâm Vân ném cái đồng hồ vào trong Tinh Giới, cái đồng hồ này không chừng về sau có tác dụng.
Tên cao lớn thấy Lâm Vân cất đồng hồ của mình vào trong người, trong
lòng rất sốt ruột, nhưng lại không biết nói cái gì. Y biết mình đã không thể giấu diếm thêm nữa, đành phải tiếp tục nói:
- Tổ chức của
tôi rất nổi danh trên thế giới. Tôi hy vọng anh có thể thả tôi ra. Tôi
chắc chắn sẽ không kể lại chuyện này cho cấp trên. Bởi vì tôi biết rõ,
nếu tôi kể lại chuyện này thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm.
Tuy biết dù nói thế nào đi chăng nữa, khả năng trốn thoát đều rất thấp. Nhưng tên to cao này vẫn mong Lâm Vân tha cho mình một lần. Y trông
thấy Lâm Vân không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn mình. Liền không dám
nhìn đối diện Lâm Vân, tranh thủ thời gian nói:
- Tôi tên là
Luton, cùng với Jess là thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Lần này có
người ra giá cao nhờ tổ chức của chúng tôi đi ăn cắp tài liệu kỹ thuật
của tập đoàn Vân Môn. Cho nên bốn người chúng tôi là nhóm đầu tiên tới.
Đằng sau còn có vài nhóm nữa.
- Bốn người chúng tôi đã hoàn
thành nhiệm vụ là lấy trộm được tư liệu của Dưỡng Nhan Hoàn. Nhưng về
sau do sân bay của Yên Kinh được kiểm tra quá nghiêm ngặt, nên chúng tôi không có cách nào để rời đi. Đành phải vụng trộm chạy tới Thanh Đảo,
sau đó bắt cóc con tàu Blue Water để trở về.
Lúc tên Luton
nói đến tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, Lâm Vân chợt nhớ tới khu rừng rậm
Amazon. Trong ba tên đã bị mình giết ở rừng rậm Amazon, thì có hai tên
gọi là Jessy và James đều có chiếc đồng hồ như vậy. Nguyên lại bọn chúng đều thuộc một tổ chức sát thủ.
Thấy ánh mắt của Lâm Vân vẫn lạnh như băng, tên Luton ngăn lại máu chảy rồi nói:
- Lần này tổ chức phái ra bốn nhóm, quyết định lấy toàn bộ tư liệu kỹ
thuật của tập đoàn Vân Môn. Thậm chí nếu như không lấy được, thì cho dù
phá hủy tập đoàn Vân Môn cũng không thể cho tập đoàn Vân Môn tiếp tục
sản xuất.
- Ngay cả tư liệu về Dưỡng Tâm Hoàn cả công ty dược nghiệp Liễu thị cũng phải lấy bằng được. Chỉ là nhóm kia tôi không biết bọn họ đã đắc thủ hay chưa. Đó, tôi đã khai hết những gì tôi biết rồi,
anh có thể thả tôi ra.
Trong mắt của Lâm Vân toát ra lửa
giận. Không biết cái tổ chức khốn kiếp kia có thù oán gì mà phải hủy
hoại tập đoàn Vân Môn? Nếu như loại tổ chức như vậy còn cho nó tiếp tục
tồn tại, thì tập đoàn Vân Môn của mình có thể yên ổn làm ăn sao?
Bây giờ mình không có ở Yên Kinh, những người này nếu đi tới tập đoàn
Vân Môn ăn trộm tư liệu, thì vài người trong công ty có thể ngăn cản
sao? Lâm Vân nghĩ tới đây liền chau mày lại.
“Mặc kệ mục đích của tổ chức này là gì, sự hiện hữu của chúng đã tạo thành uy hiếp rất
lới cho tập đoàn Vân Môn. Hơn nữa theo khẩu khí của tên Luton, có vẻ như tổ chức này có cừu hận rất sâu với tập đoàn Vân Môn thì phải.”
Lâm Vân đã hạ quyết tâm, trở về gặp lại Vũ Tích, rồi lập tức mang nàng tới Yên Kinh xem công ty có làm sao không.
Có một tổ chức sát thủ cấp quốc tế như vậy, Lâm Vân không cho rằng tập
đoàn Vân Môn có thể may mắn thoát khỏi. Hắn không quan tâm công ty bị
mất đồ đạc, hắn chỉ quan tâm sự an toàn của những người trong công ty.
“Mà Dưỡng Tâm Hoàn sao lại là của công ty dược nghiệp Liễu thị? Loại
thuốc này rõ ràng do mình làm cơ mà? Chẳng lẽ Mông Văn lại trao tặng cho công ty khác?”
Lâm Vân nìn tên Luton này hỏi:
- Ngươi nói Dưỡng Tâm Hoàn là của công ty dược nghiệp Liễu thị?
- Đúng vậy, công ty đó cũng là mục tiêu của chúng tôi.
Luton vừa nói tới đây, trông thấy ánh mắt đáng sợ của Lâm Vân, liền không dám nói tiếp.
Lâm Vân biết cho dù hỏi thêm cái tên Luton này cũng không hỏi ra thêm
điều gì. Y khẳng định không biết vì sao Dưỡng Tâm Hoàn lại là của công
ty dược nghiệp Liễu thị. Xem ra sản phẩm của mình xảy ra ngoài ý muốn
nào đó. Mà ai to gan như vậy, rõ ràng dám đoạt tài sản của tập đoàn Vân
Môn? Lâm Vân đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng nói với Luton:
- Các ngươi đã giết người nào của tập đoàn Vân Môn chưa?
- Không có, không có. Chúng tôi chỉ lấy trộm tư liệu mà thôi…
Lâm Vân nhìn biểu lộ của tên Luton là biết y đang nói dối. Cũng đúng,
cho dù y giết người, y sao có thể dám nói ra. Nên không hỏi nữa, biết dù hỏi cũng không hỏi ra vấn đề.
Giơ chân lên, một cước đá bay
tên Luton này xuống nước. Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, tên Luton này trả
lời cẩn thận như vậy, chứng tỏ trong cái đồng hồ có máy ghi âm. Bằng
không y không trả lời sảng khoái và chủ động như vậy. Lát nữa phải xem
xét kỹ cái đồng hồ này một lát.
Hai tên hải tặc lái thuyền
nhìn thấy Lâm Vân giết người còn hung tàn hơn cả bọn chúng, đâu còn dám
chậm trễ. Dùng hết khả năng để lái con thuyền nhanh hơn.
Tuy
Lâm Vân rất lo lắng cho công ty, nhưng càng lo lắng với việc gặp lại Vũ
Tích hơn. Hai tên hải tặc thấy Lâm Vân cau mày, đều nơm nớp lo sợ. Bọn
chúng sợ hãi Lâm Vân giận chó đánh mèo, nên càng không dám nhìn Lâm Vân, chỉ tập trung lái thuyền. Hiện tại cho dù Lâm Vân không khóa bọn họ
lại, bọn họ cũng không dám nhảy xuống biển. Nhảy xuống biển chỉ có con
đường chết mà thôi. Ở lại trên thuyền còn có cơ hội sống.
Lâm Vân không để ý tới hai tên hải tặc, mà trực tiếp đi vào trong bong tàu. Con tàu hải tặc này khá rộng. Tổng cộng có hai tầng. Lúc Lâm Vân đi vào một tầng, thì nhìn thấy trong đó được thiết kế khá rực rỡ. Tùy tiện đi
vào một phòng, thì thấy căn phòng này được chồng chất một đống đồ. Lại
đi tới phòng cất thức ăn, tùy tiện ăn hai hộp đồ hộp, rồi tới phòng cất
giữ khác. Ở trong này thì để mọi loại quần áo trang phục, đồ trang điểm, và một vài túi ba lô, túi xách.
Không ngờ những tên hải tắc
này còn buôn lậu cả trang phục. Nhìn bộ quần áo rách rưới trên người
mình, lại nhìn những đống quần áo hàng hiệu, trang phục yến hội, quần áo thể thao…Lâm Vân ở đâu còn khách khí, lục lọi trong đống đồ, tìm ra vài thùng trang phục mùa hè.
Từ bên trong lấy ra hơn mười bộ
thích hợp với mình. Dùng một bộ để thay, còn lại thì vứt hết vào trong
Tinh Giới. Miễn cho sau này không còn xuất hiện tình huống thiếu quần áo để mặc nữa. Lâm Vân thầm than, những hàng hiệu mà khi muốn mua ở Phần
Giang, người bán hàng còn không dám bán cho mình. Nhưng lại bị vứt lung
tung ở đây. Về phần lương thực, hầu hết là thịt đóng hộp, Lâm Vân không
thích ăn lắm nên chả muốn bỏ vào Tinh Giới. Vài gian phòng kế tiếp thì
để nước uống và các đồ dùng hàng ngày. Tới gian phòng cuối cùng thì Lâm
Vân rõ ràng trông thấy một viên đá, to khoảng quả bóng rổ, toàn thân
phát ra màu xanh nhàn nhạt, lúc ẩn lúc hiện. Nếu không chú ý nhìn thì
rất khó phát hiện ra. Dùng tay cảm nhận thì không phát hiện ra chỗ dị
thường gì. Thật không biết bọn hải tặc để viên đá này ở đây làm cái gì
nhỉ? Lâm Vân chưa vội xem xét, liền thuận tay bỏ viên đá vào trong Tinh
Giới.
Hai tên lái thuyền thấy Lâm Vân đi ra, còn mặc một bộ
áo hàng hiệu chỉnh tề, trong lòng đều khinh bỉ Lâm Vân. Lấy đồ đạc của
mình mà không hỏi hạn, quả thực còn hơn cả hải tặc. Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ không dám có ý kiến. Đều lộ ra nụ cười nịnh nót, rồi tiếp tục điều
khiển con thuyền đi nhanh nhất có thể.
- Ở căn phòng cuối cùng có để một viên đá. Viên đá đó là đá gì vậy?