Công Tử Hào Hoa Và Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 44: Chương 44: Khi Không Gian Hỗn Độn




Chap 44 : KHI KHÔNG GIAN HỖN ĐỘN

-











“Nhìn em và cậu ta, tôi khó chịu lắm , em biết không , đồ ngốc”…

“Nhìn em và cậu ta, tôi khó chịu lắm , em biết không , đồ ngốc”…

“Nhìn em và cậu ta , ………….



“Ashiiii”__nó vội ngồi bật dậy la lên

Quay qua nhìn đồng hồ chỉ mới 1h đêm mà thôi . Nó vội lau mồ hôi trên trán.

“Trời ơi sao cứ ám tui quài vậy nè”_nó khó chịu vò nát tóc của mình

Bị giật mình nửa đêm chỉ vì thấy những thứ trong cơn mê của mình . Nó cảm thấy khó chịu nên bước xuống giường đi xuống bếp tìm thứ gì đó uống sẽ giúp nó thoải mái hơn , dễ ngủ hơn , bớt căng thẳng hơn .

Mở cửa tủ lạnh , nó với tay lấy can sữa bò đang đặt ngay cửa tủ lạnh kia

“Ủa chị chưa ngủ nữa à”_Nhạc Tử từ trên cầu thang đi xuống nhìn nó

“Không ngủ được”_nó nhún vai mình nhìn cô nhóc

Cũng chả thấy lạ lẫm gì vì đối với nó là vậy mà . Nhưng hôm nay nó lại không nhắm mắt lại được , vì hắn …

Uống xong ly sữa nó cảm thấy thoải mái hơn nên bèn đi lên phòng ngang nhiên , chả nói câu gì với Nhạc Tử , làm cô nhóc cũng thấy lạ về hành động của nó

Về phòng mình , nó cứ nằm lăn lộn mãi

“Trời ơi tui lạy anh , ra khỏi đầu tui đi”__Miệng của nó cứ lẩm bẩm nguyền rủa hắn

x CÙNG THỜI ĐIỂM ĐÓ TẠI NHÀ HẮN x

Hắn ở phòng mình cũng có ngủ được đâu



“Anh có tư cách gì”

“Anh có tư cách gì”..

“Anh có …”









Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu của hắn . Có vẻ đây là lần thứ 2 hắn lại đi suy nghĩ về một cô gái như vậy . Nhất lại là nó nữa .

“Cô ta dám nói vậy với mình”_hắn chau mày

Hắn cứ nhắm mắt lại là thấy hình ảnh của nó và cậu Anh thân mật với nhau hiện ra , quả thật làm cho hắn cảm thấy rất khói chịu

Mà suy nghĩ làm gì , bực bội làm gì .

Đúng , nó quả thật nói đúng . Hắn có tư cách gì để xen vào cuộc đời của nó chứ .

Chẳng qua hắn chỉ là một người dưng mà thôi.





2 người , 2 lập trường đối lập nhau

2 người , 2 tính cách khác nhau

2 người , 2 cuộc sống khác nhau

Phải nói , 2 chữ Duyên Nợ sẽ phải éo le giữa dòng đời như thế này rồi !

X Sáng hôm sau tại nhà của nó x

Rồi có lẽ nó bệnh luôn thiệt rồi , chẳng lẽ vì hắn nữa hay sao . Sức ảnh hưởng của hắn lớn đến cỡ vậy hay sao . Nghe có vẻ lảng xẹt vậy trời , vô lý quá mà …

Ở nhà bây giờ chỉ còn mình nó có lẽ nhóc Tử đã đến Trụ Sở từ sớm rồi . Nó lê bước bước chân đi xuống phòng khách . Uể oải ngồi xuống sopha , vừa định bật ti vi thì

Neoruel chajaseo oo ei oo

Nal bicweojuneun jeo dalbicharaero

Geudael chajaseo oo ei oo oo oo

Kkeuti eodinjj moreugetjiman Hey

Tonight - Tonigth - Tonigth - Tonight

Ajik nan sarangeul molla

Ddo hollo jayeowon ee bam

( Tonigth - Big Bang )

Là cô Khánh Anh , người đang réo cháy máy kia

“Alo …tao này ..nghĩ học”__Nó mệt mỏi

“Rụp ..tút…..tút.”_nó cúp máy luôn @@

1 câu ngắn gọn đủ để cô tức điên lên mà .Quay qua nhìn đồng hồ cũng đã 8h15 rồi , sớm vậy

“Bing boong bing boong”___Lại tiếng chuông cửa

“Áshiiii , lại cái gì nữa đây”_Nó la toáng lên

Vội đứng dậy đi ra mở cửa rào, chưa xem kịp đủ để trả lời

“NÀY-----ĐỨA LÀO…..”_nó rớt răng vì nhìn thấy

Là hắn , người nhìn thấy đáng ghét nhất , mới ra sáng sớm mà phải gặp tên âm binh này

Là hắn đang đứng dựa vài chiếc lambo , mặc đồ đi học , miệng thì đang nhai nhóp nhép kẹo cao su kia . Trên đầu nó lại xuất hiện thêm 1 lũ quạ đang bay vòng vòng nữa rồi

“Hi vịt cô bệnh à”_hắn giơ 2 ngón tay mình

“Muốn gì đây óc khỉ”_nó lườm hắn nửa mắt

“Trời ơi tốt bụng đến thăm cơ mà”_hắn bĩu môi mình

“Tôi có cần à”_mặt nó đã chuyển sắc lạnh rồi

“Không cho vào à”_hắn đút 2 tay vào túi quần mình

Nó nhăn mặt đành mã khóa để cổng rào tự động mở rộng ra cho hắn cho xe vào thôi .Hắn cho xe đậu ngay cạnh hồ nước phun khuôn viên biệt thự nhà nó , rồi đi vào nhà cùng nó

“Woa , nhà cô đẹp thế”_hắn trố mắt nhìn xung quanh

“Biến nhanh , gọn lẹ”_nó ngồi xuống sopha

“Xùy , cô thiệt là ..”_hắn chán nản lắc đầu mình

Hắn đi lại ngồi xuống ghế kế bên nó luôn , nhìn nó chằm chằm , nó cũng nhìn hắn . Tự nhiên tim của hắn thì đập nhanh lên nhưng nó thì không , nó vẫn bình thường

Hắn từ từ tiến mặt lại gần nó hơn

“Đủ rồi..”_nó đẩy hắn ra và đứng dậy

Nhanh chân bỏ đi nhưng hắn cũng …

“Sao em lại tránh né tôi”_giọng hắn cất lên

Nó đứng lại , tấm lưng nhỏ bé là thứ duy nhất hắn nhìn thấy được ở nó thôi

“Anh nghĩ anh là ai”_nó lạnh lùng lên

Vội nhếch mép môi của mình , khuôn mặt nó lạnh lùng không cảm xúc , còn đối với hắn lại thêm một lần nữa bị khinh thường , cũng lại là nó , lại là nó..

“Em nói chuyện đàng hoàng với tôi , bộ khó lắm hay sao?”_hắn lúc này hết sức mình

Nó từ từ quay người mình lại , nhìn hắn

“Anh nghĩ anh là ai”_nó lặp lại câu nói đó

Xẹt người , cũng lại là câu nói lạnh lùng của nó thốt ra . Nực cười thật , nực cười

“Huh , em …”_hắn mặt điểu cười nửa miệng

“Biến , lập tức”__nó nhấn mạnh 3 chữ đó

Hắn hừ lạnh rồi lạnh lùng quay gót chân bỏ đi ra lấy xe đâm thẳng ra lối cửa và kéo xe hết tốc độ . Cánh cổng rào tự động đóng lại .

Qúa nhanh quá nguy hiểm . Mọi thứ xảy ra quá nhanh đi .

Nó bất động ngay tại chỗ , bèn đi lại ngồi xuống chỗ ghế ban nãy .

Thấy trên bàn có gì đó

“Của hắn à..”_nó cầm lên vật đó , là một ...

Là một chiếc móc khóa có hình một Tản Băng trông khá đẹp . Oh tản băng à

“Oh , Băng à”_nó nhìn vào chiếc móc khóa

Vội hừ lạnh rồi đặt chiếc móc khóa vào ngăn kéo tủ nhỏ ở bàn điện thoại kế bên ghế sopha đang ngồi . Hề ya…

“Phiền phức”_nó lạnh nhạt phun ra hai chữ

X TRỞ LẠI VỚI TÂM TRẠNG CỦA HẮN x

Hắn lái xe chạy ra cạnh bờ biển Bie , đậu xe đó , bước xuống liền la toáng lên









“Á”________Tiếng thét lớn của hắn la toáng lên

“Trời ơi sao em lạnh lùng với tôi..”

“Em không nói chuyện bình thường với tôi được hay sao..?”

“Em thật quá đáng lắm Đà Ngọc Băng…”

“Tôi ghét em lạnh lùng với tôi…”

Và cứ thế hắn liên tục trúc ra những câu nói lên tận đáy lòng mình . Có vẻ như là hắn đang thật sự tức điên lên vì sự lạnh lùng hời hợt của nó lắm rồi .

Chưa bao giờ hắn nổi điên lên vì nó như hôm nay





“Biến đi , lập tức” , “Biến đi”…….

“Anh nghĩ anh là ai” , “Anh nghĩ anh là ai”

2 câu nói cứ văng văng trong đầu của hắn . Sao nó lại đối xử như vậy với hắn chứ , sao nó lại quá lạnh lùng đến như vậy





“Đà Ngọc Băng em thật là quá đáng”_hắn hét to tên nó vọng ra biển

“Đà Ngọc Băng em thật sự quá đáng lắm..”_hắn lại hét to hơn ban nãy nữa

Sóng biển ồ ạt theo lời tiếng hét của hắn, cứ như sóng biển cũng đang phẫn nộ cho hắn luôn vậy

“Em thật sự vô tâm với tôi vậy sao”_hắn cũng bình tĩnh lại được bản thân mình rồi

Lúc này tự nhiên sóng biển cũng tự dưng phẳng lặng đi , êm trôi bình thường . Qủa thật là hiểu được tình ý của hắn luôn rồi

Sông có khúc , người có lúc

Sông có khúc lặng khúc êm , người có lúc lạnh lúc mềm

Cứ như nói Ngọc Băng vậy !

Nó thì lúc nào cũng lạnh lùng là thế đấy

Đúng như cái tên Băng !

Một hồi bình tĩnh lại , hắn lái xe về nhà mình luôn . Học hành gì dẹp hết , dẹp hết

X TRỞ LẠI BIỆT THỰ NHÀ NÓ X Phòng khách X

“Cộp cộp”_tiếng bước chân đang đi vào nhà

Theo quán tính nó quay lại nhìn , là cậu Nguyễn Anh

“Băng ốm à”_cậu nhìn nó chằm chằm

“Sao lại ở đây?’_nó lườm mắt cháy thịt luôn

“Không Băng tớ chết mất”_cậu Anh cười

“Cứ thích đùa”_nó bĩu môi mình

Cậu Anh đi lại ngồi kế bên nó , anh này gan ghê ta . Cậu Anh lấy tay mình đặt lên trán của nó , hình như là đo nhiệt độ thì phải

“Trời sao nóng vậy nè”_cậu nhăn mặt với nó

“Xùy bỏ ra , làm gì vậy”_nó nhăn mặt của mình

Cậu Anh đành bỏ tay mình ra cậu hiểu tính tình nó như thế mà . Không chấp nhất !

“Sao lại tránh né tớ như vậy..?”___cậu buồn xụ mặt mình

“Có những thứ không nên biết thì hơn . . .”

















____________

Hoa Đà Anh : Xin lỗi mấy bạn vì sự chậm trễ của mình nhé ! Tại vì mình có một số việc nên lịch post các chap sẽ không đều , mong mấy bạn thông cảm nhé !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.