Tóc bạch kim mềm
mại như tơ lụa rủ xuống, khẽ di động, tay của đối phương chạm vào vết
thương trên bả vai nàng, môi mỏng ưu nhã khẽ mở: “Ngươi là ai?” Giọng
nói thanh nhã trầm thấp.
Biết nói tiếng người thì là người.
Lâm Trì lười giãy giụa nói thẳng: “Đau, buông ra.”
Rắc rắc.
Bả vai bị vặn một cái. . . . . .
Lâm Trì: “. . . . . .”
”Cái đó, ngươi có thể không cần buông ta ra. . . . . .”
Rắc rắc.
Bả vai kia cũng bị vặn. . . . . .
Lâm Trì: “. . . . . .”
Nàng không muốn nói chuyện.
Ngón tay thon dài, đẹp đẽ, xúc cảm lạnh lẽo xẹt qua xương quai xanh của
nàng, khẽ vuốt ve, nhưng không có chút tình dục nào, ngược lại giống như đang cảm thụ một vật kỳ diệu.
Kẻ địch quá cường đại, cứng đối cứng xui xẻo chỉ có nàng, Lâm Trì dứt khoát quay đầu đi.
”Tại sao không trả lời?” Trong cặp mắt dài nhỏ mang theo vài phần nghi ngờ.
Bả vai từng bị ăn đau, giọng Lâm Trì rất nhỏ rất thấp: “Ngươi muốn biết? Ta. . . . . .”
Đối phương gật đầu một cái, thân thể lại hơi cúi xuống.
Đỉnh đầu Lâm Trì chợt húc mạnh về phía trước. Dùng hết toàn lực thúc gối về
phía đối phương. Tung người nhảy lùi lại. Đầu gối lại vung lên tập kích
vùng bụng yếu ớt của đối phương.
Rắc rắc.
Lại bị vặn nữa rồi. . . . . .
Lâm Trì không thể nhịn được nữa: “. . . . . . Ngươi có thể chừa cho ta chút mặt mũi không? Rất đau nha!”
”Đau?” Người kia nghiêng đầu, cười như không cười, giọng nói bình thản: “Ta không cảm thấy đau.”
Người đau chính là ta. Ngươi tất nhiên không cảm thấy!
Lâm Trì nghiến răng. Lúc này, nàng vô cùng muốn nhào tới cắn chết hắn!
Khóe mắt nam tử cong cong, tựa hồ đang cười, nhưng trong tròng mắt có phần
mờ mịt kia lại không có chút ý cười, khiến người khác nhìn vào có cảm
giác gần trong gang tấc, rồi lại như xa cách ngàn dặm.
Toàn thân Lâm Trì lập tức trở nên căng thẳng, đề phòng !
Sau đó, nàng bị ôm vào một lồng ngực lạnh lẽo.
Đối phương hiển nhiên không có kinh nghiệm ôm người khác giới, Lâm Trì bị
giam cầm trong một tư thế vô cùng khó chịu, giùng giằng giương mắt, lại
thấy người kia đang ngó ra ngoài cửa sổ. Bỗng, đôi mắt hắn quay lại nhìn Lâm Trì, sắc mặt trầm xuống.
”Không nên cử động, nếu không
ta sẽ tức giận.” Thanh âm vẫn trầm thấp thanh nhã như cũ, không ngậm một chút sát khí, nhưng lại khiến Lâm Trì lạnh run một cái.
Trên bả vai có thêm sức nặng, Lâm Trì nghiêng đầu, liền nhìn thấy người kia để cằm ở trên hõm vai của mình.
Đôi mắt dài nhỏ khép lại, hàng mi dày khẽ run, từng đường nét trên gương
mặt hoàn mĩ không tỳ vết, giống như được băng tuyết mài dũa, lại tinh
xảo giống như vừa đụng vào sẽ vỡ, tốt đẹp đến mức làm cho người ta không tự chủ được muốn tiến gần hơn.
Nhưng nàng không quên động tác vừa mới vặn tay chân mình của người này có bao nhiêu gọn gàng linh hoạt!
Lâm Trì khẽ dịch đầu.
Đối phương không có phản ứng.
Nàng lại dịch mông một chút.
Đối phương vẫn không có phản ứng.
Nàng tiếp tục dịch, cho đến khi cái mông sắp dịch được ra ngoài, một cánh
tay dễ dàng kéo mông nàng trở lại, hơn nữa còn thay đổi tư thế, hai cánh tay ôm lấy nàng thật chặt giống như đang ôm một cái gối dựa.
Lâm Trì: “. . . . . .” Sắp bị siết đến hộc máu.
Thanh âm của nam nhân kia vẫn không chút gợn sóng như cũ: “Đừng động.”
Lâm Trì: “. . . . . .” Thật muốn thổ huyết rồi.
Sớm biết như vậy, nàng thà sống trong thiên lao còn hơn, tại sao phải vượt ngục làm cái gì chứ…?
Bên ngoài, tiếng trống canh vang lên xa xa, Lâm Trì không nhịn được ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu.
Đã đến giờ nàng đi ngủ, thật sự. . . . . . buồn ngủ quá.
Dù sao tay chân không nhúc nhích được, muốn trốn cũng trốn không thoát, cứ đi ngủ thôi. . . . . .
Nhưng mà chưa kịp chờ nàng ngủ say, một âm thanh vang lên bên ngoài xe ngựa.
”Công tử, đến rồi.”
Màn xe vén lên, nam tử giữ nguyên tư thế ôm, ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống,
động tác lưu loát tuyệt đẹp như nước chảy mây trôi, tựa như trong ngực
chỉ đang ôm một mảnh lông hồng.
Lâm Trì rất muốn ngủ tiếp, nhưng rất nhanh, nàng bị đủ loại ánh mắt nóng rực không chút che giấu chiếu tướng.
Bất đắc dĩ mở mắt, trước đèn dầu sáng rực, một đám người đông nghịt quỳ
trước mặt nàng, bọn họ cung kính nằm phục xuống, không khí yên lặng như
tờ.
Là ảo giác sao?
”Công tử, bồn nước nóng đã chuẩn bị tốt. . . . . .”
Trong nháy mắt, khi nam tử quay đầu, mọi người ở phía sau đồng loạt dùng ánh
mắt phức tạp, có nóng rực, thâm trầm, có mong đợi, bát quái, tìm tòi
nghiên cứu nhìn nàng.
Lâm Trì: “. . . . . .”
Vẫn là nên tiếp tục ngủ thì hơn. . . . . .
Tỉnh lại lần nữa, Lâm Trì đã an ổn nằm trên giường, chưa mở mắt, nàng liền
bất đắc dĩ phát hiện khớp xương vẫn còn bị trật . . . . . .
Cô nương đang ngồi bên giường vừa thấy nàng tỉnh lại, lập tức kích động cầm tay Lâm Trì gọi: “Thiếu phu nhân!”
Lâm Trì: “Ta không. . . . . .”
Ngắt lời Lâm Trì, cô nương nhã nhặn, lịch sự trước mắt hỏi liền một mạch,
không thở gấp: “Không biết thiếu phu nhân họ gì tên chi nhà ở phương nào cha mẹ bao nhiêu tuổi ngày sinh tháng đẻ ra sao đã có người hứa hôn
chưa?”
Lâm Trì: “Ta. . . . . .”
Lại bị ngắt lời
lần nữa, cô nương kia suy nghĩ lại rồi nói: “Không,hứa hoon rồi cũng
không sao. Đoạt lại là được! Nếu ngày sinh tháng đẻ không hòa hợp liền
chém đạo sĩ! Thiếu phu nhân, người thích tổ chức tiệc cưới như thế nào,
không đúng, nên hỏi người thích ăn những món nào trước. . . . . .”
Lâm Trì vô lực: “. . . . . .”
Có lẽ nàng ấy căn bản không muốn nghe nàng nói chuyện đi.
”Lăng Họa, không cần hù tiểu thư, muội ra ngoài trước đi.”
Một nam tử tuấn tú mặc y phục màu xanh ngọc chậm rãi bước vào, nhìn về phía Lâm Trì, ánh mắt có chút phức tạp, chần chừ một hồi, đợi cô gái kia đi
xa, mới mở miệng, “Tại hạ Kỳ Mặc, là tổng quản của sơn trang. Người mới
vừa rồi là tỳ nữ của công tử Lăng Họa, nàng không có ý xấu, chỉ là nóng
lòng, mong tiểu thư đừng để ý.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư ở
đây, có bất cứ yêu cầu gì xin cứ nói.”
Lâm Trì thành thật nói: “Ta có thể rời đi sao?”
Kỳ Mặc: “Duy chỉ có cái này không được!”
Thế cũng như nhau!
Lâm Trì nhắm mắt, thân thể đột nhiên ngả về sau, đôi tay chống xuống
giường, ngón tay dài nhỏ ấn hai cái, thanh âm sởn gai ốc vang lên, hai
chân tiếp đất, Lâm Trì lập tức đứng dậy.
Nhưng chưa đi ra được một bước, Kỳ Mặc níu nàng lại, giọng nói có phần tội nghiệp: “Tiểu thư không thể đi!”
Nhẫn nại hồi lâu, cho dù là người giỏi nhìn cũng nhìn không nổi . . . Lâm
Trì bỗng quay đầu: “Ngươi không thể tìm người khác sao? Trong sơn trang
này thiếu gì nữ tử? Tùy tiện một người không được sao?”
Vẻ mặt Kỳ Mặc đau khổ: “Tiểu thư là người đầu tiên.”
Lâm Trì không hiểu: “Cái gì?”
Kỳ Mặc: “Nữ tử đầu tiên có thể tiếp xúc với công tử mà không bị hắn giết chết.”
Dường như sợ Lâm Trì không hiểu, Kỳ Mặc tiếp tục giải thích: “Từ khi ra đời,
công tử đã không có bất kỳ cảm giác gì, bất luận là khứu giác xúc giác
hay là cảm giác đau. . . . . . Mà tiểu thư là người duy nhất công tử cảm nhận được.”
Lâm Trì: “. . . . . . Công tử nhà ngươi là Mạch Khinh Trần?”
Kỳ Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Ta nói mà, ngươi làm sao mà không nhận ra. . . . . . Này này, tiểu thư ngươi. . . . . .”
Lâm Trì vận động tay chân, tiếp bẻ khớp vang dội: “Ta đi đây.”
Đối với Mạch Khinh Trần, nhân vật nghịch thiên truyền kỳ này nàng không có một chút hứng thú!