Công Tử Khuynh Thành

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Chương 10




Không thể không nói Kỳ Mặc thật sự là quản sự có năng lực vô cùng xuất chúng.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủn, toàn bộ Vô Mặc sơn trang đã hoàn toàn bị bao phủ bởi lụa đỏ, cả đêm tú nương tranh thủ may giá y, chế tạo kiệu hoa một cách gấp gáp, bố trí bàn tiệc đầy đủ, thiệp mời được phân phát toàn võ lâm, dĩ nhiên bọn họ có tới hay không cũng chẳng sao, làm vậy vốn chỉ để thông báo mà thôi. . . . . .

Bận trước bận sau, vấn đề lớn nhất là cao đường.

Phụ hoàng và mẫu hậu của Mạch Khinh Trần ở tận Dương Minh, trong vòng một ngày khẳng định không đến kịp, về phần phụ thân Lâm Trì. . . . . . Không may đã bị thất lạc.

Lăng Thư xem thường: “Thôi đi, trong《 Bức hôn nữ tử nhà lành》là trực tiếp bái đường rồi động phòng, đâu có phức tạp như vậy.”

Kỳ Mặc: “Đó là thoại bản ở bên trong!”

Lăng Thư vuốt đao, nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy những chuyện chúng ta đang làm rất chân thật sao?”

Kỳ Mặc trầm mặc hồi lâu, nói: “Đây là. . . . . .”

Lăng Thư nhướng mày lên nhìn hắn, dáng vẻ dương dương tự đắc: “Những bước này nọ phải làm khi thành thân đều là hình thức mà thôi, ngươi biết trọng điểm là cái gì không?” Chỉ vào gian phòng, lời lẽ chính nghĩa khạc ra hai chữ thật to, “—— động phòng!”

Trong tân phòng.

“. . . . . . Chuyện này thật là huyễn hoặc . . . . . .”

Lâm Trì càng lúc càng tuyệt vọng đập vào xích sắt trên cổ, mũ phượng trên đầu lung lay, nhanh như chớp rơi trên mặt đất, thị nữ nhanh chóng nhặt lên, đội lên đầu Lâm Trì lần nữa, bình tĩnh nói: “Thiếu phu nhân, ngài cứ tiếp tục.”

. . . . . . Không cần phải tự tin ta trốn không thoát có được hay không!

Trong phòng chỉ có nàng và thị nữ giúp nàng mặc giá y, đánh ngất thị nữ là việc đơn giản vô cùng, vấn đề là Mạch Khinh Trần lại buộc một đầu khác của xích sắt ở chân giường!

Chẳng lẽ nàng thật sự phải mang cái giường này theo sao?

Trong lúc suy tư, thị nữ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Một bóng đen nhanh chóng vọt tới, kéo Lâm Trì bỏ chạy.

Lâm Trì: “. . . . . . Mau, mau phá xích sắt.”

Tác Đồng cúi đầu nhìn qua một cái, quả quyết vung kiếm chém vào chân giường, mặc dù chân giường làm bằng vật liệu gỗ rất tốt, nhưng cũng không chịu được kiếm của Tác Đồng, rất nhanh đã vỡ thành hai mảnh, giường trong nháy mắt sụp xuống một bên. Tác Đồng thu kiếm, kéo xích sắt ra, sau đó kéo tay Lâm Trì tiếp tục chạy.

Mới vừa chạy ra khỏi cửa phòng, không đợi Lâm Trì vui mừng, đã nhìn thấy Lăng Thư và Lăng Họa đứng bên ngoài.

Lăng Thư cợt nhã nói: “Lâm bá phụ đặc biệt chạy tới chủ trì hôn sự sao?”

Tác Đồng mặc kệ hắn, nói khẽ với Lâm Trì: “Ta ở lại cản trở, ngươi chạy trước đi.”

Lăng Thư rút đao: “Này này, đừng như vậy, nếu đả thương bá phụ thì công tử sẽ mất hứng đấy. . . . . .”

Không đợi hắn nói xong, Tác Đồng đã cầm kiếm xông tới.

Phối hợp quá ăn ý, dường như vào lúc Tác Đồng mở miệng, trong nháy mắt thân hình của Lâm Trì đột nhiên lao ra ngoài, di chuyển nhanh chóng trên mái hiên, Lăng Họa đuổi theo sau lưng nàng, nhưng cho dù là tốc độ hay sự linh hoạt cũng kém Lâm Trì không ít, bị Lâm Trì bỏ rơi dễ dàng, vách tường sơn trang gần ngay trước mắt.

Trong lòng nàng vui mừng, lúc sắp nhảy xuống, giữa không trung lại bị người ôm lấy.

Lúc rơi xuống đất Lâm Trì đã nằm ở trong ngực người kia.

Từng sợi tóc màu bạc xõa xuống, lấp lánh như ánh sáng lộng lẫy của nước chảy, khiến gương mặt của Mạch Khinh Trần càng đẹp đến không giống người thường, cố tình lúc này hắn lại mặc hồng y, đối lập sắc thái mãnh liệt khiến cho người ta có loại cảm giác chấn động mạnh mẽ không thể hình dung.

Lúc Lâm Trì ngẩn ra thì Mạch Khinh Trần đã cúi người hôn xuống.

Một nụ hôn lạnh lẽo không có nhiệt độ, nhân tử phản kháng trong cơ thể nháy mắt bị khơi lên, Lâm Trì không chút do dự cắn phá môi của Mạch Khinh Trần!

Kết quả không có bất ngờ nào xảy ra, cằm bị Mạch Khinh Trần làm trật. . . . . .

Lâm Trì giãy giụa, tay chân bị Mạch Khinh Trần giam cầm trong ngực, hoàn toàn không thể động đậy.

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng Lâm Trì, chất lỏng ấm áp mà tanh mặn thậm chí khiến môi Mạch Khinh Trần cũng ấm hơn, thế nhưng dù sao đi nữa thì mùi vị chỉ có thể lộ ra tuyệt vọng cùng bất chấp tất cả.

Không biết qua bao lâu, Mạch Khinh Trần mới thả môi Lâm Trì ra, trên môi của hắn nhuộm huyết sắc, nhìn đặc biệt thấy giật mình.

Sửa cằm của Lâm Trì lại như cũ, Mạch Khinh Trần không lộ ra bất cứ vẻ gì nhìn nàng: “Tại sao lại muốn trốn?”

Lâm Trì dường như trong nháy mắt bật thốt lên: “Ta không muốn thành thân với ngươi!”

Mạch Khinh Trần: “Thành thân với ta không được sao?”

Lâm Trì vứt mũ phượng trên đầu xuống đất, tức giận nói: “Không ai thích bị người dùng xích sắt trói lại ép buộc thành thân cả!”

Mũi chân Mạch Khinh Trần vừa nhấc, nhặt mũ phượng lên, tỉ mỉ đặt lên đầu Lâm Trì lần nữa, nói: “Trang phục hôm nay rất đẹp mắt.”

Lâm Trì: “. . . . . .”

Thật vô lực.

Ngón tay Mạch Khinh Trần hơi lạnh thay Lâm Trì sửa lại tóc mái có vẻ xốc xếch, muốn ôm nàng về.

Lâm Trì tiếp tục giãy giụa: “Tại sao phải là ta? Ngươi không thể tìm người khác sao?”

Đầu ngón tay xẹt qua cái trán rơi vào bên má Lâm Trì, khẽ vuốt hai cái, Mạch Khinh Trần mở miệng nhẹ nhàng nói: “Về nhiệt độ và cảm xúc, ta chỉ có thể cảm nhận được ngươi.”

Khi một người sống hơn hai mươi năm dường như không thể cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ hay cảm xúc nào, đột nhiên có một ngày hắn phát hiện mình có thể cảm nhận được nhiệt độ và cảm xúc chân thật khi chạm vào da thịt ấm áp trơn mịn của nàng, thì sao hắn có thể buông ra được.

Đương nhiên là vô luận như thế nào cũng phải lưu nàng lại.

Càng thêm dịu dàng ôm lấy Lâm Trì, giọng của Mạch Khinh Trần có vẻ êm ái: “Lưu lại, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. . . . . .”

Lâm Trì quay đầu không muốn để ý tới hắn.

Cái gì ta cũng không muốn, ta chỉ muốn được tự do.

******************************************************************************

Việc vội vàng này hoàn toàn là vì để ứng phó hôn lễ tùy hứng của công tử khiến cho Kỳ Mặc loay hoay sứt đầu mẻ trán, còn phải không ngừng ứng phó với tân khách đến xem náo nhiệt hoặc đến nịnh bợ, đồng thời mỗi dạng xử lý cũng có khả năng xuất hiện tình hình khẩn cấp.

Chuyện Tác Đồng muốn mang Lâm Trì chạy trốn hắn dường như không coi vào đâu vì hắn đã để Lăng Thư và Lăng Họa canh giữ ở cửa, dù không thắng được thì chí ít cũng có thể kéo dài thời gian cho tới khi công tử tới.

Điểm phiền toái thật sự chính là Đỗ Nhược, hắn là Hình bộ Thị lang, tuy rằng ở Dương Minh cũng không tính là gì, nhưng lại đang ngồi ở chức quan cao nhất. Đỗ Nhược mang theo một đám quan sai mượn cớ tham gia hôn sự để đến, thậm chí còn tặng lễ, cho nên dù sao cũng không tiện đuổi người ra ngoài.

Kỳ Mặc tìm niềm vui trong đau khổ nghĩ, quên đi, hắn vất vả cũng chỉ là thoáng qua thôi, chỉ cần công tử có thể thuận lợi cưới Lâm cô nương là được.

Thời gian bái đường đã đến.

Sau khi gióng trống khua chiêng, tân nương tử mặc giá y đỏ tươi đỉnh đầu đội khăn voan đỏ được hỉ bà nâng đỡ chậm rãi đi vào, mọi người đang ngồi rối rít dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía tân nương tử.

Đùa à, tân nương của Mạch Khinh Trần phải có bao nhiêu năng lực chịu đựng mới có thể gả cho Mạch Khinh Trần chứ. . . . . .

Dĩ nhiên, cũng có một loại âm thanh khác.

Ô ô ô, tại sao Mạch Khinh Trần lại cưới người khác chứ, tâm tư của thiếu nữ giống như sắp tan vỡ. . . . . .

Nhưng nếu nhìn lại thì những ai tinh mắt sẽ phát hiện được có gì đó không đúng. . . . . . Động tác của tân nương tử sao lại cứng ngắc như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .

Đảo mắt nhìn về phía Mạch Khinh Trần vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt hoàn toàn không chịu ảnh hưởng đang đứng, ánh mắt của mọi người có chút phức tạp.

Quả nhiên. . . . . . Nương tử là do cướp được sao?

Lại ngẩng đầu nhìn đến chỗ ngồi của nhạc phụ đại nhân, quả nhiên đều vô cùng cứng ngắc. . . . . .

Lạy đến cái thứ ba, một giọng nói rõ ràng muốn cắt ngang chuẩn bị vang lên.

Chỉ tiếc Đỗ Nhược còn chưa nói rõ, bỗng nhiên có một mùi son phấn nồng nặc bay đến, trong lúc hắn ngẩn ra thì tú bà thanh lâu dày dặn kinh nghiệm mang vẻ mặt tươi cười quyến rũ cũng đã đi tới, bà cười duyên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ai u, lần trước Đỗ công tử đến sao lại đi nhanh như vậy chứ, ta còn chưa kịp phục vụ ngài thật tốt đấy. . . . . .”

Giọng nói như vậy khiến Đỗ Nhược lập tức nhớ lại cảnh tượng thê thảm đau đớn khi bị người của Vô Mặc sơn trang ném vào thanh lâu rồi bị cả đám nữ tử ở thanh lâu bu lại vừa giày xéo đùa giỡn vừa lột y phục sau đó còn sờ soạng, toàn thân nhất thời cứng lại, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn. . . . . .

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì Mạch Khinh Trần và Lâm Trì đã ra khỏi phòng.

Kỳ Mặc thở phào nhẹ nhõm, xem ra để đối phó với chính nhân quân tử thì phương pháp của Lăng Thư đúng là có tác dụng.

Dễ dàng ôm lấy Lâm Trì, Mạch Khinh Trần đi một mạch về tân phòng đã bố trí tốt.

Song hỷ màu đỏ chót dán đầy góc cửa sổ, lụa trong phòng cũng nhiễm màu đỏ tươi, hai ngọn nến khổng lồ từ từ cháy, ánh lửa toát ra.

Nhắm mắt, hai thị nữ mang cái mâm đi vào.

Dùng hỉ cân vén khăn voan Lâm Trì lên, không ngoài dự liệu nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Trì, Mạch Khinh Trần lại cầm hai ly rượu giao bôi lên, Lâm Trì hé miệng cự tuyệt.

Mạch Khinh Trần: “Nếu ngươi không uống thì ta sẽ giúp ngươi.” Bổ sung, “Dùng miệng giúp.”

Lâm Trì: “. . . . . .”

Xem như ngươi lợi hại!

Uống rượu giao bôi xong, hai thị nữ quả quyết lui xuống.

Mạch Khinh Trần động phòng hiển nhiên là không ai dám đến náo động, trong phòng chỉ có hai người, có vẻ rất an tĩnh.

Lúc này Mạch Khinh Trần mới giải khai huyệt đạo của Lâm Trì, giải trừ xong Lâm Trì liền không nhịn được nói: “Ngươi rõ ràng biết điểm huyệt nhưng tại sao lại luôn làm trật khớp tay chân ta chứ!”

Mạch Khinh Trần giải thích: “Thân thể bị điểm huyệt khá là cứng ngắc, làm trật thì tương đối mềm mại, ôm sẽ thoải mái hơn.”

Lâm Trì: “. . . . . .” Lý do này thật sự làm cho người khác muốn hộc máu a!

Lấy mũ phượng của Lâm Trì xuống, ánh mắt Mạch Khinh Trần cong lên.

Lâm Trì liền có loại dự cảm cực kỳ xấu, trước khi nàng kịp phản ứng, Mạch Khinh Trần đã thuận tay cởi giá y của nàng ra.

Thời tiết không tính là lạnh, bên trong giá y dày cộm nặng nề Lâm Trì chỉ mặc một cái áo lót, cái lạnh làm Lâm Trì giật mình lập tức muốn chạy ra ngoài.

Tay bỗng chốc bị kéo lại, cả người liền nằm dưới thân Mạch Khinh Trần.

Sau lưng là chăn gấm đỏ thẫm dày đặc được trải ra, không biết là có vật gì đó cấn hông của Lâm Trì, nhưng càng không thoải mái hơn chính là loại cảm giác bị áp chế.

Mạch Khinh Trần cởi hỉ phục ra, hai tay chống ở hai bên đầu Lâm Trì, chân ngăn chặn chân của nàng, tóc bạch kim phân tán ra rũ xuống đầu vai, làm nổi bật áo trong thuần trắng lạnh nhạt, ánh sáng bé tí rực rỡ phân tán trong tròng mắt dài nhỏ, gương mặt đó càng đẹp đến khiến nhật nguyệt ảm đạm.

Mạch Khinh Trần hôn gò má của Lâm Trì một cái, nói: “Ngủ đi.”

Lâm Trì nuốt ngụm nước miếng: “Ta ngủ trên đất được không?”

Mạch Khinh Trần: “Không được.”

Giãy giụa thất bại, ánh mắt của Lâm Trì trở nên hung ác, nàng dùng sức nhìn chằm chằm Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần mặc cho nàng nhìn chằm chằm, tiếp tục động thủ cởi y phục của nàng, không thể không nói, dưới tình huống Lâm Trì hoàn toàn không tình nguyện liều chết chống cự thì chuyện cởi y phục của nàng vẫn là việc rất khó khăn, hai người ở trong không gian nhỏ hẹp giao thủ với nhau mấy lần.

Đột nhiên, một âm thanh đột ngột vang lên.

“Ùng ục ùng ục. . . . . .”

Mạch Khinh Trần dừng động tác trên tay lại, hồ nghi nhìn: “. . . . . .” Âm thanh gì thế?

Lâm Trì lúng túng quay đầu: “. . . . . .”

Cả ngày chưa ăn cái gì, chẳng lẽ nàng không thể đói bụng ư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.