Sáng sớm ngày hôm sau.
Đại sảnh Vô Mặc sơn trang.
”Bá phụ, ngài rất . . . . . .”
Vẻ mặt Kỳ Mặc hơi quái dị: “. . . . . . Trẻ tuổi.”
Trầm mặc một chút, hắn bỗng nhớ tới một vấn đề khác vô cùng trọng yếu: “Không biết Lâm tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lâm Trì thành thật trả lời: “Tính cả tuổi mụ là 19, không tính là 18.”
Kỳ Mặc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy không biết bá phụ năm nay. . . . . .”
Lâm Trì: “Ách. . . . . .” Nàng gãi gãi đầu, chọc chọc vào cánh tay Sách Đồng, “Cha, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Khuôn mặt Sách Đồng vốn ngăm đen từ nhỏ, lúc này càng thêm đen xì, môi mỏng
mân thành một đường, tự giận mình nói: “. . . . . . 36.”
Kỳ
Mặc nhìn khuôn mặt như chàng trai 20 tuổi của Sách Đồng, không khỏi cảm
khái: “Trông bá phụ nhiều nhất chỉ có hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.”
Sách Đồng: “. . . . . .”
Ta năm nay vừa mới 23!
Kỳ Mặc thấy sắc mặt Sách Đồng càng ngày càng kém, nhanh trí đổi đề tài:“Cái đó. . . . . . Không biết bá phụ xưng hô thế nào? Là người phương
nào?”
Sách Đồng: “Nhân sĩ giang hồ.”
Kỳ Mặc gật đầu, giọng nói càng thêm nhã nhặn: “Công tử nhà ta đối với quý thiên kim vừa thấy đã yêu, không biết. . . . . .”
Sách Đồng chém đinh chặt sắt: “Không thể nào!”
Kỳ Mặc ngẩn ra, hắn không nhờ sẽ bị cự tuyệt dứt khoát như thế.
Hắn dừng một chút, rồi đúng lý hợp tình nói tiếp: “Lâm bá phụ, công tử nhà
ta tuy không phải phú khả địch quốc, nhưng chúng tôi tuyệt đối bảo đảm
Lâm tiểu thư áo cơm vô ưu cả đời, tuyệt không có người dám khi dễ Lâm
tiểu thư, hơn nữa công tử nhà ta cũng sẽ không cưới tiểu thiếp. . . . .
.”
Sách Đồng lạnh lùng nói: “Nhưng hắn không có cảm giác.”
Toàn bộ giang hồ đều biết nhược điểm này của Mạch Khinh Trần, mặc dù điều
này không thể ngăn toàn bộ giang hồ hiệp nữ điên cuồng vì dung mạo của
hắn. . . . . . nhưng cũng không có mấy người thật tâm muốn gả cho một
phu quân như vậy.
Bị đánh trúng chỗ đau, Kỳ Mặc nhất thời cứng họng.
”Chúng ta cáo từ trước.”
Mang theo vẻ mặt lạnh lẽo, Sách Đồng đứng dậy, nghĩ muốn mang Lâm Trì rời
khỏi đây ngay lập tức, chỉ cần hắn ở, cho dù không ở bên cạnh Mạch Khinh Trần, hắn cũng sẽ không để Lâm Trì bị bắt.
Kỳ Mặc trầm ngâm một hồi, nói: “Khoan đã. . . . . . Lâm bá phụ, công tử nhà ta. . . .”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên “choang” một tiếng, một ly trà rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy .
Hai người đồng thời quay đầu, liền thấy Lâm Trì che bụng ngã ngồi trên ghế.
”Lâm tiểu thư!”
”Tiểu. . . . . . Trì!”
Sách Đồng đến trước một bước, ôm lấy Lâm Trì, rồi bước nhanh ra cửa. Nhưng
chân vừa mới bước ra cửa một bước, đã bị định trụ trong nháy mắt.
Một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng đi vào, ôm lấy Lâm Trì từ tay Sách Đồng, rồi lập tức mang nàng rời khỏi đại sảnh.
Sách Đồng trợn mắt: “. . . . . .”
Kỳ Mặc dở khóc dở cười: “Công tử. . . . . . Ngài như vậy. . . . . .”
Hắn thật vất vả mới thuyết phục được công tử giao chuyện này cho hắn xử
trí, nếu công tử nhúng tay vào, khẳng định lại làm cho mọi chuyện rối
tinh rối mù. . . . . . Thật không nghĩ đến. . . . . . Thôi, công tử muốn như thế nào liền như thế đi, dù sao đến cuối cùng cục diện rối rắm cũng do hắn thu thập. . . . . .
**************************************************************
Lâm Trì cũng không ngờ đúng lúc này lại bị đau bụng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống.
. . . . . . Nếu như nàng không nhầm, thì nhất định là quý thủy tới.
Hồi còn nhỏ, cuộc sống cơ hồ một bữa no một bữa đói, sau đó có một quãng
thời gian, nàng theo sư phụ sống đầu đường xó chợ, vì vậy thân thể nàng
vốn chưa từng được chăm sóc tốt, đến kỳ cũng chưa bao giờ chính xác, mỗi lần quý thủy tới đều khiến nàng đau đến mức chết đi sống lại.
Lần này vượt ngục gấp gáp, nên hoàn toàn không nhớ chuyện quý thủy tới. . . . . .
Kết quả, bên tai vang lên thanh âm già nua.
”Công tử yên tâm, Lâm cô nương không có chuyện gì, đây là. . . . . . cơn đau
mỗi tháng nữ tử bình thường đều gặp phải, sai người hầu nấu nước gừng
với đường đỏ cho nàng uống rồi nghỉ ngơi một đêm là ổn.” Ông dừng một
chút, “Có điều than thể Lâm cô nương cần điều dưỡng thêm, nếu không chỉ
sợ về sau sẽ sinh ra phiền toái, để lão hủ kê vài phương thuốc điều
dưỡng.”
Lát sau, đổi thành thanh âm cứng rắn mà bình thản.
”Ngươi rất khó chịu?”
Vùng bụng đau đớn, khiến ngay cả thanh âm bên tai cũng có vẻ xa xôi, mơ hồ.
Sắc mặt Lâm Trì trắng bệch, đưa tay níu áo người kia lại, đốt ngón tay trắng bệch: “Đau quá. . . . . . Lạnh. . . . . .”
Co người lại, đau đến mức mi tâm nhíu lại, môi dưới cắn chặt, một tay gắt gao ôm bụng, cố gắng giảm bớt một chút khổ sở.
”Lạnh?”
Lâm Trì liều mạng gật đầu.
Nhiệt độ thân thể đang ôm nàng từ từ tăng lên, Lâm Trì không tự chủ được sát
lại gần hắn, trán chống vào ngực đối phương, hai mắt khép chặt.
Thân thể kia dường như không cảm giác được gì, nhiệt độ không ngừng tang
lên, cho đến lúc ngay cả Lâm Trì đều cảm thấy nóng, cũng không có dừng
lại.
Cả người nàng giống như đang ngâm mình trong nước nóng,
ngay cả khi có người cạy miệng nàng bón thuốc. Nàng chưa kịp phản ứng
thì nước canh có vị ngọt, ấm áp đã tràn vào trong miệng, cảm giác ấm áp
thoải mái lan dần đến bụng, giảm bớt một chút đau đớn.
Tựa vào trong ngực ai đó, Lâm Trì cứ như vậy ngủ say sưa.
Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại quanh thân Lâm Trì vẫn còn thấy ấm áp,
đau đớn lúc trước đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
Quay đầu lại, nàng mới phát hiện ra mình đang vùi đầu trong ngực Mạch Khinh
Trần, đầu còn gối lên cánh tay hắn, liền giật mình vội vàng ngồi thẳng
dậy.
Thấy nàng tỉnh lại, đôi mắt lành lạnh như nước mùa thu
của Mạch Khinh Trần yên lặng nhìn nàng, rút cánh tay bị Lâm Trì gối lên, hắn tựa hồ nghi hoặc một chút, rồi mới duỗi cánh tay.
Lâm Trì hơi áy náy nhìn hắn: “Ngượng ngùng. . . . . .”
Tay phải Mạch Khinh Trần chắc là. . . . . . bị nàng gối đến tê rần rồi.
”Không có việc gì.” Mạch Khinh Trần bình tĩnh nói.
Quả thật không có việc gì, bản thân hắn vốn không có cảm giác, cho dù bị giết cũng sẽ không đau đớn một phân một hào.
Từ đầu đến cuối, cái duy nhất hắn cảm thấy cũng chỉ có nhiệt độ cơ thể
nàng mà thôi, từ lạnh lẽo đến ấm áp, nhịp đập trái tim, rõ ràng guống
như có thể chạm tay vào, ngay cả nỗi khổ sở của nàng, dường như cũng
truyền qua tứ chi. . . . . . Chân thật như thế.
Lâm Trì vừa định đứng dậy, mặt liền biến sắc.
Nàng cứng ngắc ngồi xuống, quay đầu nhìn hắn: “Cái đó. . . . . .Ngươi có vải băng sạch không? Hoặc là. . . . . . Ngươi có thể gọi, ách, Lăng Họa tới đây không?”
Mạch Khinh Trần không nói gì chỉ gật đầu một cái, liền đứng lên.
”A, đợi chút, ngươi đừng đứng lên!”