Trong phòng ăn chỉ có một người, Mạch Khinh Trần.
Hắn đang…….. nấu ăn.
Đây chính là cảnh mà Lâm Trì muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra.
Mạch Khinh Trần thích hợp đứng ở trên đỉnh núi cao, bễ nghễ thiên hạ, thích
hợp nghịch thiên rồi lưu lại một bóng lưng lạnh lùng, thích hợp giơ một
thanh hàn kiếm chém xuống. . . . . . Nhưng tuyệt đối không thích hợp vào phòng bếp nấu ăn!
Nhưng kì lạ là lúc này Mạch Khinh Trần đúng là đang đứng nấu ăn.
Một cuốn sách nấu ăn chữ mờ mờ đặt trước mặt hắn, Mạch Khinh Trần dùng tư
thế cầm kiếm cầm dao, thuần thục thái nguyên liệu, rồi bỏ nguyên liệu
vào trong nồi. . . . . .
Sau một khắc, thớt nứt ra . . . . .
Mạch Khinh Trần cầm cái xẻng đảo một phen. . . . . .
Nồi cũng nứt ra. . . . . .
Mạch Khinh Trần rót dầu vào hỗn hợp đồ ăn trong nồi, ánh lửa vọt lên, sáng rực.
Mạch Khinh Trần vung tay áo, lui lại một bước, lửa tắt ngay lập tức, nhưng cả lò bếp đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Liếc mắt nhìn, Mạch Khinh Trần lại cầm sách lên, chuyển sang lò bêos kế tiếp, tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi. . . . . .
Bữa tối bưng lên, món ăn ít hơn so với bình thường, đồ ăn cũng rất đơn
giản, nhưng dáng vẻ không đơn sơ lắm, ít nhất không như Lâm Trì đã dự
liệu..... Thức ăn cháy thành than.
Gắp một ít rau xanh đưa vào miệng. . . . . . Trong nháy mắt, gương mặt Lâm Trì liền vặn vẹo. . . . . .
Mặn quá. . . . . . Nàng muốn uống nước. . . . . .
Nhưng mà, liếc trộm người đang ngồi bên cạnh nàng, Mạch Khinh Trần, Lâm Trì quyết tâm nhắm mắt nuốt xuống.
”Mùi vị thoang thoảng, trong đắng có một chút vị ngọt, ừm, rất mới mẻ.” Lâm
Trì gắp thức ăn cho Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần không hề phát giác
ra, chậm rãi nhai, khóe mắt cũng không tự giác cong cong.
. . . . . . Hắn không có vị giác.
Lâm Trì thoáng chốc hiểu ra, cho nên khi nấu ăn hắn chỉ bắt chước cách chế
biến, nhưng chính hắn cũng không biết món ăn có mùi vị gì đi. . . . . .
Đột nhiên, nàng thấy có chút khổ sở, chỉ là một chút xíu thôi.
Ăn xong bữa này, có thể nói là bữa cơm khó ăn nhất từ khi Lâm Trì đến nơi
này, Mạch Khinh Trần dùng khăn vải, ưu nhã thay Lâm Trì lau miệng, hỏi:“Ăn ngon không?”
Lâm Trì giẫy người một cái, trái lương tâm gật đầu: “Ăn ngon.”
Mạch Khinh Trần ôm chặt Lâm Trì, cằm chống trên đầu nàng: “Ta làm.”
Lâm Trì nín cười nói: “Ừ.”
Ngón tay thon dài vuốt tóc nàng, Mạch Khinh Trần hỏi: “Nàng thích ta sao?”
”Hả?”
Lâm Trì ngẩn người, đôi môi mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Không biết.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối, Lâm Trì lăn qua lộn lại không ngủ được.
Mạch Khinh Trần nấu ăn cho nàng. . . . . . Chẳng lẽ là vì lấy lòng nàng?
Cái này quá kinh hãi rồi?
Chớp mắt, Lâm Trì nghiêng đầu ngắm khuôn mặt Mạch Khinh Trần, hai mắt hắn khép hờ, hô hấp nhàn nhạt.
Bởi vì nàng kháng nghị, nên Mạch Khinh Trần đồng ý mỗi buổi tối ôm nàng ngủ sẽ không cởi y phục của nàng nữa nhưng chuyện cùng nhau ngủ vẫn không
lay chuyển được.
Cũng may bản thân Lâm Trì cũng không quá
quan tâm chuyện này, lúc nàng ở trong thanh lâu, những chuyện nên biết
đều đã biết, sau lại đi theo sư phụ sống đầu đường xó chợ, những lúc đói khổ nhất còn chen chúc ngủ chung với một đám nam nhân trong một ngôi
miếu đổ nát.
Có thể sống sót mới là quan trọng nhất, những thứ khác, đều không cần so đo làm gì. . . . . .
Huống chi, trong mắt Mạch Khinh Trần không có ánh nhìn dâm tà khiến nàng
không chịu nổi, trên người hắn cũng không có hơi thở dơ bẩn, ô uế, ngược lại, khí tức trên người hắn rất sạch sẽ, rất thoải mái, tựa vào trên
người hắn rất dễ đi ngủ giấc ngủ.
Sợi tóc bạch kim quét qua gương mặt nàng, hơi nhột.
Lâm Trì nắm một nhánh tóc, sờ sờ, thật trơn, lại dùng tay xoắn xuýt một
hồi. . . . . . Giương mắt lên, chống lại đôi mắt chưa tỉnh ngủ của Mạch
Khinh Trần.
”Thế nào?”
Lâm Trì buông tay ra: “Không có gì.”
Mạch Khinh Trần duỗi cánh tay, vòng qua Lâm Trì, kéo nàng gần sát hơn, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Ngủ.”
Lâm Trì: “. . . . . .”
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nàng nghĩ, nhưng nàng không ngủ được làm sao bây giờ? T_T
Cho đến khi Mạch Khinh Trần rời giường, Lâm Trì mới từ từ ngủ say.
Nhưng nàng chưa kịp ngủ bù, liền có người nỗ lực lắc bả vai nàng: “Tiểu thư, tiểu thư, nên đi!”
Lâm Trì dụi dụi mắt: “Buồn ngủ quá.”
Sách Đồng bất đắc dĩ: “Tiểu thư, người đứng lên, ta cõng người, lên lưng ta rồi ngủ tiếp .”
Lâm Trì mơ mơ màng màng cười: “Được!”
Sách Đồng ngẩn ra, không tiếng động thở dài, nhận mệnh nâng Lâm Trì lên
lưng, mấy ngày nay hắn đã hoàn toàn quen thuộc với địa hình và vị trí
canh gác trong Vô Mặc sơn trang, mấy lần thuận lợi tránh thoát lính đi
tuần, một mạch cõng Lâm Trì leo tường ra ngoài, đưa nàng vào trong xe
ngựa hắn đã chuẩn bị tốt.
Trong xe ngựa là một lớp đệm thật dày, Lâm Trì lăn trên đệm, ngủ hoàn toàn không có hình tượng.
Sách Đồng phân phó đánh xe ngồi bên ngoài, liền tựa vào vách xe ngựa coi
chừng Lâm Trì. Ánh mắt cũng không tự giác trở nên mềm mại, rõ ràng cùng
nhau trải qua khổ nạn, có huyết hải thâm cừu không thể không báo, tại
sao Lâm Trì có thể sống nhẹ nhõm như vậy, ăn, ngủ rồi lại ăn, dường như
không để ý bất cứ chuyện gì. . . . . .
Nhưng mà, cũng đúng, như vậy mới đúng là tiểu thư của hắn.
Hắn vẫn còn nhớ một ngày kia, một thiếu niên mặc áo xám đẩy một đống hỗn
độn ra, đưa tay về phía hắn đang nằm co quắp bên trong, đã sớm sợ đến
mức không thể động đậy, thanh âm trong trẻo nói: “Đi ra đi, ta không ăn
ngươi!”
Xuất hiện trong tầm mắt hắn là một thiếu niên đang cúi đầu nở nụ cười, xinh đẹp làm mờ mắt tất cả mọi người.
Xe ngựa vững vàng chạy được một hồi lâu, qua vài canh giờ mới dừng lại trước một tòa thành.
Cùng lúc đó, Vô Mặc sơn trang.
Lăng Họa sợ hãi kêu: “Thiếu phu nhân không thấy!”
Lăng Thư xem thường: “Làm sao có thể! Sơn trang chúng ta lớn như vậy, ngươi tìm lại xem!”
Kỳ Mặc từ từ đi tới, âm thanh trầm thấp: “Không cần tìm nữa, Lâm bá phụ cũng biến mất, xem ra là bọn họ cùng nhau rời đi.”
Nghe vậy, Lăng Họa không khỏi chần chừ nói: “. . . . . . Này, công tử trở lại làm sao bây giờ?”
Sắc mặt ba người đều trở nên khó coi. . . . .