CHƯƠNG 17 CHỊU CHÚT TÂM
Thái Sinh ngồi ở chỗ kia, thổi chén cháo nóng.Hắn quả thật có chút đói bụng, ngay từ đầu không có cảm giác quá lớn, nhưng khi cháo nóng hổi xuống bụng,trong bụng lại càng khẩn cầu kịch liệt.
Vì thế hắn cầm thìa, ăn them một chút.
Bạch Tấn Vân thảnh thơi ngồi xuống đối diện, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Thái Sinh.Cái tướng hắn ăn giống như tiểu tử bị đói mấy ngày , làm sao còn có dịu dàng nữ nhân.
Đem cháo trong chén ăn sạch sẽ, Thái Sinh lúc này mới chú ý tới Bạch Tấn Vân đang nhìn chằm chằm vào hắn.Hắn nghĩ đến chính mình lại làm sai cái gì, vội vàng buông bát trong tay, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện.
“Ăn no chưa?” Bạch Tấn Vân chú ý tới, cháo trong bát Thái Sinh một chút cũng không thừa, ngẫm lại hắn dù sao vẫn còn nhỏ, một chén cháo làm có thể đủ ăn.
Thái Sinh lắc lắc đầu, bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói:“Ăn no .”
“Thái Sinh, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Bạch Tấn Vân tò mò nhìn Thái Sinh, theo thân thể hắn và mặt, hắn hẳn là không quá lớn, ngay cả giọng nói còn có chút non nớt.
“Mười lăm.” Thái Sinh rụt rè ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn đúng vào con ngươi xinh đẹp của Bạch Tấn Vân, tim lập tức mãnh liệt nhảy,hắn vội vàng dời tầm mắt, tiếp tục cúi đầu.
“Ta lớn hơn ngươi năm tuổi.” Bạch Tấn Vân nở nụ cười, vật nhỏ này xem ra là rất sợ hắn.
“Ta biết.” Thái Sinh gật gật đầu, hiện tại ở Tử Vân Thành ai chẳng biết Bạch Tấn Vân nha.
Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh nở nụ cười, sau đó đứng dậy lấy một bao điểm tâm lại,thẩy tới trên bàn trước mặt Thái Sinh,“Biết ngươi chưa ăn no, ăn thêm cái này đi.”
“Đây là……” Thái Sinh kinh hãi ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân.
“Đây là món bánh nổi tiếng nhất trong thành,ta vốn mua về lấy lòng lão thái thái , xem ra ngươi so với thái thái còn có lộc ăn hơn.” Bạch Tấn Vân lơ đểnh nói xong.
“Hay là để lại cho phu nhân đi……” Thái Sinh đẩy món bánh đó trở về.
“Cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, ăn trễ một ngày cũng không chết! Ta ngày mai mua cho lão thái thái là được.” Bạch Tấn Vân nói xong mở chỉ bao ra, bên trong điểm tâm rất thơm.“Ăn đi.”
Thái Sinh nhìn Bạch Tấn Vân, nhìn nhìn lại điểm tâm, nghĩ nghĩ, hắn bèn đưa tay cầm lấy bắt đầu ăn, hắn thật sự rất đói .
Một lát sau, điểm tâm đã bị Thái Sinh ăn hết.
“Ha ha, còn nói không đói bụng, nhìn ngươi ăn làm sao đều l…….à.” Bạch Tấn Vân cười nói, không tự giác địa vươn tay đến lấy vụn bánh dính ngay khóe miệng Thái Sinh.
Chỉ là một động tác nho nhỏ, Thái Sinh đầu tiên là sửng sốt,sau đó mặt lập tức hồng lên, đôi mắt mở to sững sờ nhìn Bạch Tấn Vân.
Bị Thái Sinh nhìn như vậy,Bạch Tấn Vân cũng đột nhiên ý thức được hành vi chính mình có chút không ổn, vội vàng thu hồi tay, hắng cổ họng nói:“Khụ khụ, chính ngươi tự lau đi. Thấy thế nào cũng không giống nữ nhân, sau này ra ngoài sẽ bị người ta đoán được .”
“Đúng, thực xin lỗi……” Thái Sinh vội vàng đưa tay lau bánh dính trên mặt sạch sẽ, hắn nghĩ thầm mình thật sự vô dụng.Nếu quyết định giúp đỡ tỷ tỷ ở lại đây, nên học cách làm một nữ nhân.
“Ai cần ngươi xin lỗi ?” Trong lòng Bạch Tấn Vân có chút hỏa , vật nhỏ này động một chút liền nói xin lỗi, vật nhỏ sợ hắn đến như vậy sao?
“Đại thiếu gia, người đừng nóng giận, xin lỗi……”
“Ngươi còn nói!”
“Xin lỗi……”
“Cái gì?!”
“A, không phải,……”