CHƯƠNG 27 NỮ TỬ THANH LÂU TÊN TÍCH TÍCH
Lúc này, tú bà cười tủm tỉm đi đến, theo sau là một cô nương tuổi còn nhỏ bị mấy người vạm vỡ đẩy vào.
“Đại thiếu gia, cô nương này tên là Tích Tích, vừa tới không đến vài ngày, tuy rằng không hiểu quy củ nhưng tuyệt đối mới mẻ.” Tú bà cười mờ ám, vừa cười vừa đẩy cô gái về phía Bạch Tấn Vân, các nữ nhân vây quanh ở bên người Bạch Tấn Vân đều biết điều nghiêng người, nhưng cũng không đủ chỗ chứa Tích Tích.
Bạch Tấn Vân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm này Tích Tích nửa ngày, bộ dáng yếu ớt, ngoại trừ cặp mắt tràn đầy phẫn hận,ngoài ra không có gì thú vị, dáng vẻ nữ tử này chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng cũng không phải là đẹp nhất .
“Đến, giúp ta uống một chén.” Bạch Tấn Vân đưa chén rượu tới trước mặt Tích Tích.
Tích Tích cúi đầu, không nói chuyện, cũng không đưa tay lấy chén rượu.
Thái Sinh đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh mắt của Tích Tích tràn ngập phẫn hận và tuyệt vọng, mà sau phẫn hận và tuyệt vọng lại lộ ra một cỗ trong suốt.
“Đại thiếu gia, để nàng giúp ta đi.”
Khi ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn,Thái Sinh mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, hắn không tự chủ muốn bảo hộ cô gái này, chẳng sợ với sức của hắn chỉ có thể bảo hộ nàng nhất thời.
Bạch Tấn Vân dùng ánh mắt kỳ lạ quét Thái Sinh, sau một lúc lâu gật đầu, cười nói:“Nếu ngươi thích, ta gọi nàng cho ngươi.” Nói xong, đưa tay đẩy Tích Tích ra, mặc khác ôm nữ nhân tiếp tục uống rượu.
Tú bà thấy một màn như vậy, mang theo mấy người khác lặng lẽ rời khỏi.
Tích Tích bị Bạch Tấn Vân đẩy, lảo đảo vài bước,Thái Sinh vừa vặn đi qua, ôm lấy hai vai của nàng, thân thể của nàng mới đứng vững.
Tích Tích quay đầu lại nhìn hắn, Thái Sinh vội đỏ mặt, buông tay ra, ngồi xuống.
Tích Tích cũng đi theo ngồi xuống, nàng nhìn ánh mắt Thái Sinh có chút ngơ ngác , nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua nam tử nào xinh đẹp như vậy, trên người hắn tản mát ra hơi thở ôn hòa, cho dù nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy được trong lòng ấm áp .
“Tích Tích cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?” Thấy Tích Tích nhìn chăm chú, Thái Sinh có chút không thích ứng, vội tìm đề tài.
“Mười lăm.” Tích Tích đáp, thời điểm nói chuyện mặt nàng còn có chút đỏ.
“Thật may, ta cũng mười lăm.” Thái Sinh cười trả lời với Tích Tích, nụ cười vô hại nhưng rất đẹp, nhất thời làm cho Tích Tích ngây ngẩn cả người, cũng làm cho người ngồi ở bàn đối diện vẫn quan sát hai người bọn họ ,Bạch Tấn Vân ngây ngẩn cả người.
Thái Sinh gả vào nhà lâu như vậy, còn cho tới bây giờ còn chưa cười qua! Hắn cư nhiên cười với một nữ tử thanh lâu!
Trong mắt Bạch Tấn Vân, hiện lên một tia tà lệ hung ác.