CHƯƠNG 64 CỰC LỰC PHẢN KHÁNG
Đối mặt với sự thô bạo của Đường Hiền Nhạc, Thái Sinh ngoài hoảng sợ còn có một tia khiếp sợ, hắn không nghĩ tới lá gan của Đường Hiền Nhạc lại lớn như vậy, nơi này là Tử Vân Tự nơi phật gia yên tĩnh không nói, bọn họ hai người và Bạch lão phu nhân dâng hương , làm sao có thể ở trong này làm chuyện heo chó không bằng nha!
Ra sức ngăn cản Đường Hiền Nhạc thô bạo tiến công, trốn tránh hắn hôn môi, thậm chí chán ghét mùi vị trên người hắn.
“Biểu thiếu gia, ngươi buông ra, nơi này là Tử Vân Tự làm sao có thể ở trong này làm loại sự tình này nha!” Thái Sinh hợp lại tất cả khí lực, cuối cùng có thể đem Đường Hiền Nhạc đẩy ra một khoảng cách,để cho chính mình có thể thở một chút.
“Ha ha, nơi này tại sao không thể làm chuyện như vậy? Cô lần này đến chủ yếu là cầu tôn tử , không bằng ta giúp nàng như thế nào?” Đường Hiền Nhạc kéo hết lớp ngoài còn lại bên trong chỉ có cầm thú.
“Biểu thiếu gia! Ngươi tại sao có thể như vậy! Tuy rằng ta là nam nhân, nhưng đối với bên ngoài ta do đại thiếu gia đường đường chính chính lấy vào, ngươi tại sao có thể làm chuyện không đạo đức này!” Thái Sinh dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét phẫn hận nhìn Đường Hiền Nhạc, hắn tại sao làm chuyện phản bội luân lý nha.
Lời Thái Sinh nói dường như chọc giận Đường Hiền Nhạc, hắn một tay nắm cằm Thái Sinh dùng đủ lực đạo, giống như phải bóp nát khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn,“Bạch Tấn Vân là nam nhân, ta cũng là nam nhân, tại sao ngươi có thể cùng Bạch Tấn Vân làm mà không thể cùng ta làm?”
Thái Sinh nhìn Đường Hiền Nhạc phẫn nộ cúi đầu, một ngụm hung hăng cắn ngón tay của hắn, đau đến Đường Hiền Nhạc gầm nhẹ một tiếng, một cái tát phiến ở trên mặt Thái Sinh, rút ngón tay bản thân ra nổi giận nhìn người trước mắt.
Đường Hiền Nhạc xuống tay rất nặng, Thái Sinh bị đánh cho đầu có chút choáng váng, hắn đưa tay che mặt mình rất rát rất đau, nhưng mà chỉ cần có thể đào thoát khỏi ma chưởng của hắn thì đau chút xíu như thế này thì tính gì nha.
“Xú tiểu tử, không để cho ngươi nhìn một chút ngươi không biết sự lợi hại của ta sao?” Đường Hiền Nhạc một tay níu lấy cổ Thái Sinh kéo về phía mình, lúc này y phục Thái Sinh đã có phần hỗn độn , ngay cả mái tóc mềm mại cũng rối bời .
Thái Sinh bị hắn ép mặt đối mặt tới gần, làm cho mặt lẫn nhau đột nhiên phóng đại rất nhiều,Đường Hiền Nhạc phát hiện trong mắt Thái Sinh lúc này đã không có sợ hãi lúc trước mà ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét.
Hắn không thích nhìn Thái Sinh như vậy, hắn cần chính là một con rối, một con rối tùy hắn định đoạt,một con rối chỉ nghe lệnh hắn.
“Xem ra ngươi cần hảo hảo dạy dỗ rồi!” Đường Hiền Nhạc nói xong, cúi đầu liền hôn lên môi Thái Sinh, đúng lúc này Thái Sinh nhấc chân lên, hung hăng đá vào phân thân của hắn .
“A……”
Một trận đau làm cho Đường Hiền Nhạc buông Thái Sinh ra, hai tay che hạ thân chính mình nhìn Thái Sinh nghiến răng nghiến lợi nói:“Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thái Sinh nhìn Đường Hiền Nhạc thống khổ, lạnh lùng nói:“Biểu thiếu gia, Bạch lão phu nhân một hồi sẽ đi ra ,mời tự trọng!”
Đường Hiền Nhạc chịu đựng hạ thân đau nhức, đứng thẳng thân mình liếc mắt nhìn Thái Sinh,vẻ mặt tràn đầy khủng bố.
“Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói xong vừa sửa sang lại y phục vừa đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn Đường Hiền Nhạc rời đi, Thái Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xụi lơ ngồi xuống đống cỏ khô, tim hắn đập thật sự rất nhanh aaaaaaa …….. hắn thật sự rất sợ hãi……